Đoản Ngược (2)
Anh đi công tác, cô trốn về thăm nhà. Nhìn thấy mẹ, thấy em, cô muốn nhào vào lòng họ, để nước mắt rửa đi hết đau khổ.
Chân cô còn chưa kịp bước, họ đã chạy lại phía cô.
"Giai Tuệ, hắn đã làm công ty ba con phá sản rồi, con hãy xin hắn, hãy giúp mẹ, giúp gia đình ta"
Mẹ cô khóc, ánh mắt van nơn.
"Chị, bạn bè quay lưng lại với em hết rồi, lũ khốn đó bây giờ coi em là con vô sản"
Giai Nghi lắc tay cô, vẻ mặt năn nỉ. Ánh mắt có chút cay cú, không cam lòng.
Trước đây, mỗi tháng mẹ và dượng cho em tiền tiêu còn gấp hai, gấp ba tiền ăn của gia đình. Giai Nghi chỉ sài hàng hiệu, chơi với đám con nhà giàu.
Chân cô chôn tại chỗ, trái tim ê ẩm, cô gạt bỏ suy nghĩ sẽ nhào vào họ mà khóc. Cô trong nhà này, bây giờ là công cụ trả nợ. Cô xoay người, lặng lẽ đi.
"Cô đi đâu về?"
Anh ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng chân cô run lên.
"Tôi..về thăm nhà"
"Nhà?"
Anh cười đầy khinh miệt. Tiến lại áp sát cô vào cánh cửa.
"Cô còn có nhà sao?
Cô ngắc ngứ, không đáp nổi. Đúng vậy, cô còn có nhà sao?
"Bước chân vào nhà này, cô chính là con nợ của tôi. Mạng của cô, sống hay chết do tôi quyết định, đừng bao giờ tự ý rời khỏi đây mà không có sự cho phép của tôi"
Anh gằn từng câu, muốn cô lĩnh hội rõ ràng.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể thấy rõ từng biểu cảm chân thật trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Ánh mắt sợ hãi, cam chịu và luôn trốn tránh như con thỏ khiến anh phút chốc mềm lòng. Cảm giác này khiến anh sửng sốt. Anh điên rồi, anh lại đi thương hại kẻ thù của mình.
Không được, cô chính là kẻ đâm chết Tuệ Lam và hại chết con của anh. Anh phải khiến cô đau khổ, không được phép thương hại. Trong đầu anh dấy lên hồi chuông, tự cảnh báo mình.
Nghe anh nói, cô sững sờ.
"Họ là người thân của tôi, anh không có quyền ép tôi không được gặp họ"
"Hahaha ! Quyền? Để tôi cho cô biết, quyền lợi của cô trong nhà này là như thế nào"
Anh kéo cô vào phòng, ném lên giường lăng nhục. Cơ thể cô vết mới chồng lên vết cũ, dấu vết của hoan ái.
Cô im lặng, nằm như khúc gỗ. Anh không quan tâm, chỉ thoả mãn đòi hỏi của mình.
Xong việc, anh thản nhiên rời cô, không quên buông lời sỉ vả.
"Cô đã biết rõ thân phận của mình chưa? Quyền lợi của cô chính là như vậy"
Về phòng, anh điên cuồng đập phá đồ đạc. Điều vừa mới nghe được còn văng vẳng trong đầu.
Cô không phải hung thủ, nhưng lại mặc anh giày vò, trút hận.
Anh dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà.
Hình ảnh những ngày qua chung sống với cô hiện ra trước mắt, tất cả là dằn vặt, hành hạ.
Anh thống khổ, đan tay vào mái tóc sơ rối, dày vò. Cảm giác áy náy bao trọn tâm trí.
Cô lẳng lặng vào phòng, lấy bông y tế băng đầu cho anh. Anh sửng sốt, nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc.
Câu xin lỗi kẹt ở cổ họng, không thể nói ra. Cô nhẹ nhàng, săn sóc, hành động đó như cái tát vả vào mặt, khiến anh càng thêm tội lỗi. Cô vì cái gì không hận anh?
"Hãy tha thứ cho Giai Nghi, tôi xin anh"
Cô nhìn sâu vào mắt anh, chân thành cầu khẩn. Đây là lần cuối cùng, cô vì gia đình mà đánh cược.
Họ, dù có đối xử thế nào, vẫn là người thân của cô, huyết mạch chảy chung.
Cô bình tĩnh, anh hốt hoảng, cảm giác cô sẽ rất nhanh rời xa, tan biến trước mắt.
Nghĩ đến đó, lòng anh bỗng dưng khẩn trương, trống rỗng. Anh làm sao vậy?
Hai người ngồi gần nhau, khoảng cách lại xa ngàn dặm. Hiểu lầm, hận thù đã từng sâu sắc, thật khó mở lời hoá giải.
Anh chạy ra ngoài. Anh không muốn đối mặt với cô lúc này, anh bác bỏ mọi suy nghĩ. Tâm trạng hoàn toàn rối rắm.
Người anh yêu là Tuệ Lam, là hôn thê của anh, cô ấy đã mất. Anh ép buộc bản thân nghĩ đến Tuệ Lam. Nhưng gương mặt cô luôn hiện lên, lấn át mọi thứ.
Tuệ Lam trong anh mờ nhạt, tan biến. Đến bản thân mình, anh cũng không làm chủ được. Đứng trước lý trí, anh thất bại.
Từ khi nào, cô trong lòng anh lại mọc rễ đâm chồi. Anh bắt đầu nghi ngờ tình cảm đã từng có giữa anh và Tuệ Lam, có thật sự là tình yêu?.
_____________________
"Chị còn về đây làm gì?"
Vừa thấy cô, Giai Nghi ném chiếc gối thẳng vào mặt, ánh mắt căm ghét.
Giai Tuệ né tránh, nhíu mày khó chịu.
Từ hôm đó, anh chưa về nhà. Cô nhen nhóm hy vọng anh sẽ nghĩ đến lời khẩn cầu của cô, cô về nhà, cần nói chuyện với Giai Nghi.
"Chị về đây để xem tôi chật vật thế nào đúng không ? Hả??"
Giai Nghi lớn tiếng, sấn sổ tới. Mấy ngày cô ta không dám ra ngoài, nghĩ đến ánh mắt giết người của anh hôm đó, cô ta sợ đến mức ngủ cũng thấy ác mộng.
"Em hãy đến xin lỗi anh ta, hãy thẳng thắn đối mặt, kết thúc tại đây đi"
Cô bình tĩnh, bỏ qua thái độ hậm hực của Giai Nghi.
Cô đã suy nghĩ, đây là cách tốt nhất để giải quyết. Anh đã biết sự thật, nếu em cô không chủ động, kết cục hằn không dễ dàng gì.
"Xin lỗi. Hahaha, chị đùa sao? Chị nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Cô ta gào lên. Cảm thấy nực cười.
"Mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, em đừng trốn tránh nữa"
"Chị đang lên mặt dạy tôi sao? Tại sao tôi ra nông nỗi này, còn không phải do chị. Vì chị nên anh ta mới biết sự thật, tât cả là tại chị"
Giai Nghi gào lên, tóm lấy cô cấu xé. Cô giật tay cô ta, đẩy một cái, Giai Nghi ngã xuống sàn nhà.
"Đủ rồi! Em xem lại mình đi, đừng cố chấp nữa"
Cô tức giận, quát to.
"Nếu em không thừa nhận sai lầm, sẽ mãi sống trong u mê, sợ hãi. Anh ta cũng vĩnh viễn không bỏ qua cho em đâu"
Cô lớn tiếng, mong Giai Nghi hiểu rõ, cô thật lòng muốn tốt cho cô ta.
"Chị dám đánh tôi"
Giai Nghi vục dậy, bừng bừng lửa giận, lao vào tát cô.
Bốp !
"Cút, chị cút ngay ra khỏi đây, chị là đồ con hoang, không phải con của ba tôi"
Cô ta điên cuồng la hét, vốn từ nhỏ được cưng chiều, phải chịu cảnh này, lòng đầy bất mãn không cam.
Cô sững sờ, đưa tay lau máu ở khoé môi.
"Giai Nghi, đừng để sau này em phải hối hận về những việc em gây ra"
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng.
"Chị cút đi, tôi bảo chị cút đi"
Giai Nghi vò đầu rống lên.
"Chuyện gì xảy ra thế này, Giai Tuệ, sao con lại đánh em, con làm gì vậy, trời ơi"
Mẹ cô chạy ra, thấy Giai Nghi đầu tóc rũ rượi, trừng mắt nhìn cô, ôm lấy em cô, xem xét thương tổn.
"Con điên rôi, sao lại đánh em, nó là em gái con đấy, sao tôi lại sinh ra đứa con gái như này"
Xót xa cho Giai Nghi, bà lao vào đánh cô thùm thụp. Cô chôn chân, không phản ứng, khoé môi nở nụ cười chua chát, âm thầm quay đi.
Ra khỏi cửa, nước mắt vô thức rơi xuống. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nỗi đau luôn chôn chặt, nay lại cào vào tim những vết xước. Đã đến lúc, cô nên trả nợ ân tình máu mủ này.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com