三 (Part 3)
Năm tiểu Dương 15 tuổi, có 1 tháng trời Dương Phong không gặp được người. Mấy ngày sau đó khi anh tới nhà thấy được thằng nhóc, nó đã là một bộ dạng khác xa lúc trước. Từng cử chỉ cư xử đều là chỉn chu đàng hoàng, nhưng trước mặt anh nó lại lấm la lấm lét, sợ anh nó một phép. Trước đây nó vẫn sợ anh nó, nhưng không tới mức thần hồn nát thần tính như mấy ngày đó. Chân tay lại còn hoạt động không được tự nhiên.
Cũng phải sau này Dương Phong mới biết được, đó là lần đầu tiên anh nó dùng gia pháp với nó. Chân chân chính chính một lần lập quy củ.
15 tuổi là lúc mấy thằng nhóc bước vào thời kì nổi loạn, cũng là lúc khó quản nhất, bắt đầu đánh nhau bắt đầu lập bè lập cánh hút thuốc hay này nọ bậy bạ đều đa số vào khoảng 15 tuổi bắt đầu. Tiểu Dương tình cách mạnh mẽ, là cái dạng nếu nổi loạn sẽ trở thành đàn anh đàn chị trong trường. Nếu để tự do phát triển, sợ là cái gì nó cũng dám.
Tính ra đa số ba mẹ nào cũng sợ cái tuổi này, thực sự không biết quản làm sao. Bọn nó nổi loạn một cái là không nhận thân, nói gì cũng không nghe, không thèm đếm xỉa tới, muốn thử cái gì thì phải thử cho bằng được, có khi ngay trong nhà còn làm loạn được Thiệt sự dỗ cho qua tuổi này an bình là chuyện vô cùng khó khăn.
Có điều khó khăn với ai chứ không phải với phong cách hành xử như mưa rền gió cuốn đã quyết thì phải sát phạt triệt để như Đông Quân. Vừa thấy mầm mống nổi loạn nhú lên đã lạnh lùng không nể tình thân hầu hạ gia pháp một tháng, tiểu Dương sau này nổi loạn cũng dễ xử hơn đám trai quậy phá cùng lứa rất nhiều, vẫn biết điểm mấu chốt, một chút cũng không dám quá phận.
Năm đó nó chuẩn bị lên 10, trường nó học không chia 10, 11, 12 thành trường riêng nên nó với đám nhóc của nó vẫn cứ cặp kè nhau đi phá làng phá xóm. Thường thì mấy chuyện này anh nó không quản, mấy thằng nhóc mà, quậy chút phá chút đánh nhau chút là chuyện bình thường. Chỉ cần dọn dẹp cho tốt đừng để người ta mắng vốn tới tai anh nó thì đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều nghe bảo kì hè năm đó bọn nó đi cắm trại, làm sao đó mà lều cũng cháy. Mấy đứa nhỏ chạy về sớm hơn dự định.
Anh vốn cho rằng đây là chuyện nhỏ, lúc đó cũng đang còn chút việc trong tay không tiện bỏ xuống sang nhà hỏi han, ai ngờ mấy ngày sau khi anh tới nhà, trong nhà đóng cửa không tiếp khách.
Tìm hiểu ra mới biết, đám nhóc này là tập hút thuốc, bên ngoài gió quá lớn không bật thuốc được, lò mò vào lều một hồi thì cháy.
Anh lo sốt vó, trong mắt Đông Quân chuyện này là chuyện lớn, cứ mặc cho có lần một thì sẽ có lần hai, có lần ba thì sẽ thành tật. Hình thành thói quen hại thân khó bỏ, chuyện này Đông Quân quyết sẽ không dung.
Từ phía Đông Quân mà nói, chuyện này đúng là hắn không dung được. Tiểu Dương về tới nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đã bị hắn thu thập.
- Ăn xong thì vào phòng thờ quỳ chờ trước đi.
Tiểu Dương ngớ cả người, anh nó, không phải đã biết rồi đó chớ? Phòng thờ? Là chỗ phạt quỳ mới sao? Bị đánh bình thường đều ở phòng nó hoặc anh nó, sao hôm nay lại ở phòng thờ, trong đó cũng không có roi mà, đúng không? Mà không phải không phải, anh nó đã biết rồi sao, biết lý do lều cháy rồi sao? Sao anh nó cũng không thèm hỏi? À mà cũng không được, hỏi nó cũng không biết trả lời làm sao... thằng nhóc tự hỏi tự đáp căng thẳng muốn nứt ra, nhìn anh nó lại càng căng thẳng, hoàn toàn không nhìn ra anh nó đang nghĩ cái gì.
---------------
Một trượng đánh xuống tay, cả người nó đều đổ xụp xuống phía trước.
Đau....
Cái đau mà không phải một từ đau là có thể diễn tả được. Rõ ràng chỗ đánh xuống chỉ rộng khoảng 3 đốt tay, lại đau đến muốn sụp đổ như vậy. Chỗ bị đánh lúc đầu trắng lại, sau đó ngay lập tức cả bàn tay đều đỏ chót. Đau từ da thấm dần dần vào từng lớp biểu bì, vào từng thớ thịt, tác động tới cả xương ngón tay. Nó thậm chí còn cảm nhận được một nguồn điện từ chỗ bị đánh đó lan ra khắp bàn tay, chạy dọc nhức nhối đến từng ngón tay, từng chút từng chút một làm hai bàn tay nó cũng nóng rực lên. Chỉ có một trượng, mà hai tay nó như bị người ta đặt lên thớt giã nát ra. Đột ngột xụm xuống hoàn toàn thoát lực, tác động đến cả hai cánh tay. Hai tay nó lúc nãy như bị người ta đột ngột dùng lực thật mạnh giật ra khỏi khớp vai, thả lỏng theo lực hút trái đất mà bấu víu lên sàn nhà, như thể không cách nào dùng lực của hai vai mà nâng lên lần nữa.
Tiểu Dương hốt hoảng to mắt mà nhìn chằm chằm hai tay mình trên mặt sàn, hoàn toàn không biết phải làm sao. Nó biết cho dù nó có kêu đau van nài than trách cái gì, anh nó đều sẽ không dừng lại. Trách phạt là vì muốn dùng đau đớn để nhớ lâu. Nó đau đớn bao nhiêu sợ rằng trước khi ra tay anh nó đều đã tính toán trong đầu. Đau đớn này đều là anh nó suy tính hợp lí với trừng phạt nó đáng nhận được, than đau, ngoại trừ để nó dùng lời nói thỏa mãn khổ sở da thịt, với anh nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Nó đã từng có lúc nghi ngờ, anh nó, là thực sự thương nó sao. Nó không muốn thảo luận chuyện này với bạn, cũng chưa thấy qua con cái nhà khác bị phạt, nên không biết phải so sánh thế nào. Nhưng tới nỗi có một lần nó có lỗi với anh Phong anh nó cố ý hay vô tình không biết để anh Phong thấy nó bị phạt, sau đó nó loáng thoáng nghe anh Phong vô cùng tức tối mắng anh nó, sao mày có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, mày ra tay mày không đau sao.
Lúc đó nó mới biết, thì ra anh nó phạt nó, thực sự hơn mức bình thường người khác phạt con em họ. Nó cũng không phải như mấy đứa con gái ẻo lả mà nghĩ ra mấy kịch bản cẩu huyết, nó chỉ đau lòng một chút, tại sao anh nó không xót nó vậy?
------------------
Đêm đó nó sốt, đó là chuyện tất nhiên. Dùng một trận đánh học cách nâng gia pháp chịu gia pháp, dùng phản kháng không biết trời cao đất dày lại đổi lại thêm một trận đánh nữa, một thân thương ngất đi trước khi chịu đến trận trách phạt chân chính của hôm nay. Nghỉ một ngày, ngày tiếp đó chân còn chưa vững nổi vẫn phải đến phòng thờ thực hiện lại từ đầu tới cuối tư thế thỉnh gia pháp tiêu chuẩn, lại sai, lại chịu phạt. Trận trách phạt kia chịu được một nửa. Cứ hai ngày lại dày vò dằn vặt một trận như thế, ra ra vào vào căn phòng kia đến nỗi tiểu Dương nằm trên giường nghĩ tới đã thấy sợ.
Nội tâm nó vốn là một đứa khá lì, trừ anh nó ra ai cũng không sợ. Đợt này thế mà có đôi lúc còn không sợ anh nó, uất ức muốn phản kháng, một ánh mắt rực lửa đầy không phục đổi lại một ánh mắt như băng tảng lạnh cóng, hoàn toàn không nhìn ra được chút độ ấm thường ngày. Cứ nhìn một lúc lâu thật lâu, lâu tới mức lòng nó như bị tạt nước lạnh cóng, tim như bó chặt lại, là cảm giác vô cùng chân thật như trái tim nó trong lồng ngực kia bị xương xung quanh bén nhọn đâm vào, rồi cứ ép chặt như thế.
Thở dài. Nó vốn nên biết mình không cách nào đấu lại được anh nó.
Thứ nó dùng cả cơ thể cả tâm trí mà trân trọng, vốn nằm trên người anh nó, là lợi thế anh nó có thể dùng để đánh gục nó bất cứ lúc nào.
Chưa kể, lại đổi lại một trận thừa sống thiếu chết, nhất quyết đập nát bất kì ý nghĩ phản kháng bất kính của nó đối với anh.
Cứ hai ngày một trận quy củ đánh đến quỵ như vậy hai tuần, tiểu Dương triệt để thoát lực trên giường, không cách nào gượng dậy được nữa, chân tay cả người đều như rời ra từng khúc một. Đến nỗi mặc dù thương anh nó như vậy, khi nhìn thấy anh nó vào phòng vẫn sinh ra một sợ hãi từ trong tâm, khi anh nó chạm tay vào muốn đâm kim truyền nước cũng bất giác khẽ rụt lại, như động vật nhỏ dưới huấn luyện cường độ cao sinh ra sợ hãi tột cùng theo bản năng với người huấn luyện.
----------------
Tiểu Dương rất ít khi sốt, dù sao anh nó để nó luyện thể lực từ nhỏ tới lớn, có thể dễ phát sốt sao. Nhưng hình như lần nào lần nấy anh nó phạt nặng nó đều phải phát sốt một trận.
Đông Quân những lúc này sẽ chăm sóc nó kĩ lưỡng nhất. Vẫn là ánh mắt dường như không chút lo lắng đau lòng đó, chút ấm áp mịt mờ le lói đến mức người ta tưởng mình nhìn nhầm, có điều từng cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng kĩ lưỡng.
Lần đó anh Phong lúc thấy cũng vô cùng ngạc nhiên, vẫn là đêm đó nó bị phạt trước mặt anh ấy.
Anh Phong hoàn toàn loạn hết cả lên, lại mắng anh nó một trận, hình như tức giận lắm, từ trong phòng khách vọng tới phòng nó còn nghe được. Nó không nghe anh nó nói gì, lúc vào phòng chỉ bình tĩnh nhẹ nhàng như bao lần chăm nó sốt.
Rửa vết thương, bôi thuốc, đắp mền, đo nhiệt độ, đắp khăn, lau người, chuyền nước, cẩn thận từng chút một. Nó mê man đau đến ngủ say không nổi, đều biết anh nó đang làm gì. Biết anh nó ngồi bên giường lau người rồi vừa làm việc vừa chăm cho nó cả đêm. Nhận ra được sáng sớm cháo mang lên là anh nó nấu.
Sáng hôm sau khi nó tỉnh lại chút chút anh Phong sang thăm, hỏi nó bình thường anh em đều là thế này chăm em à, nó gật đầu, anh Phong lại ngơ người ngạc nhiên.
Lúc đó nó mới biết, hình như chăm kĩ như vầy cũng không phải nhiều người anh khác đều làm như anh nó. Hoặc có thể anh Phong ngạc nhiên tại sao anh nó ra tay tàn nhẫn với nó như vậy lúc chăm nó lại kĩ như vậy. Trong đầu nó lại tự động bật ra một câu, đánh phạt là phạt, người ngoài có nhìn thấy tàn nhẫn, anh thực ra đều kiểm soát trong tay, không cần xót; vì đánh phạt mà bệnh, thì chính là em trai bị bệnh, có thể chăm kĩ lưỡng thế nào thì phải chăm kĩ lưỡng thế đó.
Câu này, là anh nó nói sao? Khi nào vậy? Lần nào đó khi còn nhỏ nó bị phạt mê man hỏi anh nó sao? Có lẽ thế, dù sao chất giọng trầm trầm không gợn chút sóng gió của anh nó vẫn còn dấu ấn mạnh mẽ như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ừm... cái này viết ra có cảm giác như đang giải tỏa tâm tình, nên thực sự như tên đã viết bên ngoài, tùy tâm. Bây giờ thì không chỉnh lại được, cũng không biết phải chỉnh thế nào, tại vì theo tự cảm nhận thì cũng không phải quá tệ. Ừa, cũng không phải muốn trình bày giải thích cái gì, muốn nói ra một chút vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com