Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Vệ sĩ ( 7 )

- Huỳnh tổng, Hắc Long, Nhất Bạch tới rồi ạ.

- Cho họ vào đi.

Đã lâu lắm rồi, hắn mới được thấy lại bộ đôi anh em của hắn. Mỗi người đều có công ty riêng, chỉ khi vào thế giới ngầm thì họ mới tụ họp.

- Thành, cậu gọi chúng tôi tới đây làm gì đấy? Tính gửi thiệp mừng đám cưới à.

Nhất Bạch nhanh nhảu đá xéo hắn, còn Hắc Long chỉ biết cười hùa theo y. Có thể nói, Nhất Bạch và Hắc Long là một cặp trời sinh, người thì hoạt bát, thân thiện, còn người thì trầm tính, ít nói. Chẳng biết nào lại cứ dính lấy nhau không buông.

- Thiệp mừng??? Câu đó phải dành cho hai người mới đúng. Khi nào đây?

Hai người kia không nói gì, chỉ nhìn nhau cười cười một cách bí hiểm.

- Thôi bỏ đi, đừng có mà ân ái trước mặt tôi nữa. Chuyện tôi nhờ hai cậu đã giải quyết xong chưa.

- À vụ đó tụi này xử xong rồi, có lẽ giờ này tên đó đang đi ăn xin ở đâu rồi không chừng...

Ba người đang bàn chuyện thì nghe có tiếng gõ cửa.

- Vào đi

- Thành Thành.....

- Giang, anh tới rồi à. Vào đây.

Vừa thấy anh, hắn cứ như đổi thành một người khác, hai người kia thấy hắn như thế, mắt trợn ngược lên vì bất ngờ, nếu như đằng sau hắn có cái đuôi thì giờ nó đang chổng ngược lên mà vẩy liên hồi rồi. Đúng là có tình yêu thì khác bọt liền!!!

- Sao giờ anh mới tới, tôi nhớ anh chết đi được!!

- Chết tiệt, cậu có thôi đi không. Ở đây có người đó.

- A, giới thiệu với hai người, đây là Giang, người yêu của tôi.

Nhất Bạch chưa gì đã nhanh chân chạy tới bắt tay anh, còn nhìn chầm chầm vào mặt anh.

- Chào anh dâu, em là Nhất Bạch, còn cái tên to con kia là Hắc Long. Rất vui được gặp anh nha.

- Chào hai người, cứ gọi tôi là Giang là được rồi...

Chưa kịp nói xong, thì Nhất Bạch đã đưa tay lên xoa má anh, mắt thì sáng rỡ lên

- Người gì đâu vừa đẹp vừa dễ thương thế này!!!

Nhưng chưa được bao lâu, thì cái tên kế bên đã hất tay y ra, lôi anh vào người mình, ném cho y cái nhìn cảnh cáo

- Nè, đừng có sờ mó người của tôi lung tung.

- Xí, đụng một xíu cũng không cho.

- Không được, muốn đụng thì qua đụng tên kia đi.

- Đồ keo kiệt!!!

Hai người cứ như vậy mà nháo nhào cả lên, anh thì chỉ biết đứng ở giữa mà chịu trận. Được một lúc, thì Hắc Long lên tiếng:

- Hai người có thôi đi không, suốt ngày gây nhau như con nít. Đi ăn đi, tôi đói lắm rồi.

- Đúng rồi Thành, đi ăn thôi.

Nhờ vậy, mà y với hắn mới tạm dừng cuộc chiến.
______________________________

Bốn người cùng nhau tới một nhà hàng khá là sang trọng để ăn. Sau khi ăn xong, thì Hắc Long, Nhất Bạch bận việc nên đã ra về trước, còn Giang thì xuống tầng hầm để lấy xe, Thành thì bận nói chuyện điện thoại với đối tác nên đứng chờ anh ở phía trước nhà hàng.

Anh bước xuống hầm, từ từ tiến lại chiếc xe của mình, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì đã bị thứ gì đó  đập mạnh vào đầu và ngất đi ngay sau đó. Sau đó, anh bị một đám người kéo lên một chiếc xe màu đen và bị đưa đi.

Trên này, sau khi nói chuyện xong, hắn đứng chờ anh khá lâu nhưng vẫn chưa thấy anh tới, nên đã gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Hắn lo lắng, nhanh chóng chạy xuống tầng hầm để xem, thì chỉ thấy xe ở đây, còn anh đã biến đi đâu mất. Dù có gọi như thế nào, anh cũng không bắt máy. Hắn lập tức huy động đám thuộc hạ tìm kiếm anh.

Ngay lúc đó, anh đã bị đưa đến một nhà kho cũ kĩ nằm ngoài ngoại ô. Anh bị chói chặt lên một chiếc ghế, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng le lói của ngọn đèn cũ.

- Um....

- Tỉnh rồi à.

Anh tỉnh lại thì thấy một bóng dáng lờ mờ trước mặt mình, cái khuôn mặt trông rất quen như anh đã từng gặp ở đâu rồi. Anh cố gắng nheo mắt lại nhìn rõ người đối diện.

- Lưu.... Khải Nguyên

- Bính boong! Chính xác. Anh vẫn còn nhớ tôi à.

- Sao ngài lại bắt tôi?

- Ồ, vậy là tên kia chưa nói gì với anh à.

- Ý ngài là sao?

- Vậy để đích thân tôi nói cho anh nhé!

Vừa nói xong, hắn tiến lại gần anh, kể lại toàn bộ những gì mà hắn đã làm với gia đình anh khi xưa. Nghe đến đây, người anh như bốc hoả. Nếu như anh không bị trói thì hắn sẽ chẳng còn mạng để mà nói tiếp.

- Nhưng lỗi một phần cũng do anh mà thôi, chẳng phải khi vừa sinh ra, anh đã khắc chết với ba, mẹ anh sao? Anh ra đời thì họ phá sản, phải sống chui sống nhủi như một con chó, cũng vì bảo vệ anh nên họ mới chết đấy.

Cái tên Lưu Khải Nguyên này dường như đã động vào nỗi lòng chôn sâu bấy lâu nay của anh. Từ khi ra đời đến lúc ba mẹ mất, người ngoài đều chì chiết nói anh khắc chết ba, mẹ. Dù gì lúc đó, anh cũng chỉ là một đứa trẻ, những lời nói đó như những vết dao cùn từng ngày, từng ngày khứa sâu vào tâm trí của anh, sinh ra một cái bóng tâm lý quá lớn nhấn chìm anh xuống tận cùng của đau đớn, tội lỗi.

Nghe hắn nói, anh như bất động, cái quá khứ đen tối đang bao trùm lấy anh, mọi thứ như đang hiện lại ngay trong đầu anh, nó rất chân thực.

Lúc này, Thành đang tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi, ngồi trong phòng làm việc mà hắn căng thẳng tới tột độ. Nhất Bạch, Hắc Long cũng đã biết chuyện và cũng đang truy tìm anh ráo riết.

- TRẤN THÀNH

- Hắc Long, tìm được anh ấy chưa?

- Được, được rồi, theo camera ở tầng hầm, thì anh đã bị đánh ngất và bị đưa đi bằng chiếc xe màu đen. Theo định vị thì chiếc xe đang ở nhà kho cũ ở ngoại ô.

Vừa nói xong, Thành đã lao thẳng ra xe và chạy nhanh tới nơi đó, theo sau là Nhất Bạch và Hắc Long.

Cuối cùng, thì họ cũng đã tới nơi. Mở cửa vào, bên trong tối đen, đi được vài bước thì họ đã nghe thấy người kia lên tiếng:

- Tới rồi à, nhanh hơn tôi tưởng đấy.

- Anh Giang đâu?

- Làm gì gấp thế, hay là ta bàn một số chuyện đi.

- Mày muốn gì?

- Tao muốn mày chết.

- Được thôi, nhưng phải cho tao thấy anh ấy.

Dứt lời, tên đó bật đèn lên, cả nhà kho sáng bừng, lúc này anh đang bị treo lơ lửng, đầu thì chảy đầy máu, thấm ướt cả cái áo đang mặc. Thấy anh như thế, Thành vô cùng sốt ruột, lại càng câm phẫn cái tên khốn kiếp kia gấp ngàn lần.

- Trấn Thành, mau thực hiện yêu cầu của tao đi. Nếu không tao sẽ cho tên đó rơi xuống đấy.

Vừa nói, hắn về kề dao vào sợi dây.

- Được, tao sẽ thực hiện.

Thành lấy cây súng từ thắt lưng của mình đưa lên nhắm vào đầu mình. Thấy hắn như vậy, anh giãy dụa một cách kịch liệt, mắt mở to, lắc đầu , miệng thì la to nhằm ngăn cản Thành nhưng hắn vẫn làm. Vào cái giây phút sinh tử ấy, anh như muốn nổ tung, ba mẹ vì anh mà mất, bây giờ hắn cũng vì anh mà làm thế.

- KHÔNGGGGGG

Đoàng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com