Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TAEYU

Sau khi kết thúc lịch trình, Lee Taeyong yên vị trên máy bay trở về lại Hàn Quốc, anh vui mừng đứng một bên chờ mọi người tìm hành lí kí gửi, muốn gọi điện thông báo cho Nakamoto Yuta là mình sắp về nhà rồi, xa nhau mấy ngày khiến anh sắp nhớ cậu đến sắp phát điên lên được.

Vì bận rộn suốt và không cùng múi giờ với nhau, mấy ngày nay gần như Lee Taeyong chỉ có thể mỗi ngày gọi cho Nakamoto Yuta mấy cuộc gọi ngắn đủ để nghe được giọng cậu, ngay cả video call cũng không thể, thật sự sắp bị nhớ nhung giày vò cho không chịu đựng nổi nữa.

Điện thoại reo chuông thật lâu bên kia mới có người nghe máy, giọng Nakamoto Yuta vô cùng sốt sắng.

- "Alo, Taeyong hả, cậu gọi tớ có gì không? "

- Sao lâu vậy cậu mới nghe máy?

- "Tớ để quên máy ở phòng khách, cậu có gì mau nói đi, tớ đang bận! "

- Tớ muốn báo cho cậu là tớ sắp về tới nh... à...

Còn chưa kịp để Lee Taeyong nói hết câu, đã nghe Nakamoto Yuta hét thật lớn cái gì mà "VÀO RỒI!!!! " như muốn xuyên thủng màn nhĩ của anh, giây sau đó chỉ còn là tiếng "tút.... " dài.

Lee Taeyong ngẩn người hồi lâu, lục đục lên mạng xem ngay mấy tin tức đang hot ở đầu trang báo trực tuyến mới vỡ lẽ thì ra đã vào mùa đá bóng mất rồi, mà Nakamoto Yuta của anh là người dám nhận yêu bóng đá thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất, cho nên mấy dịp này cậu chắc chắn không bỏ lỡ.

Nhìn điện thoại một lúc lâu cho đến khi quản lí gọi lên xe trở về kí túc xá, Lee Taeyong cười khổ, thôi đành để cho Nakamoto Yuta bất ngờ vậy.

Ừ mà bất ngờ thật, nhưng không chỉ là Nakamoto Yuta, mà còn Lee Taeyong nữa.

Mang một tâm trạng đầy mong chờ vừa về đến kí túc xá, vừa cởi giày ra đã chạy ngay đến phòng Nakamoto Yuta muốn làm cho cậu kinh ngạc một phen, muốn ôm lấy cậu cho thõa cơn nhớ, muốn giả vờ mệt để làm nũng với người kia về mình vất vả suốt mấy ngày liền, thế mà Nakamoto Yuta ngồi trước cái laptop đang xem trận đá bóng trực tiếp chỉ quay đầu lại nhìn anh, hơi kinh ngạc mà reo lên "Cậu về rồi ạ, vậy mau đi ăn gì rồi nghỉ ngơi đi" xong lại tiếp tục chúi mặt vào màn hình laptop.

Lee Taeyong hiển nhiên cực kì không vui với sự qua loa này, nhưng vẫn đi thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, rồi lần nữa nhanh chóng quay lại chỗ Nakamoto Yuta ngồi ngay cạnh cậu. Có thể ở gần nhau thế này, Lee Taeyong rất không có tiết tháo mà lập tức ôm lấy eo Nakamoto Yuta, tì cằm lên vai cậu, giọng nói tràn đầy đáng thương.

- Yuta, người ta ngồi máy bay hết mấy tiếng đồng hồ rất mệt đó.

- Vậy cậu mau đi ngủ đi, tớ còn xem bóng thêm chút nữa- CỰC. KÌ. VÔ. TÂM, đó là lời mà Lee Taeyong nhận xét.

Nhưng đương nhiên Lee Taeyong sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế, anh không tin rằng mình có chỗ nào thua kém cái trái bóng đang lăn lông lốc trên sân kia cả. Lee Taeyong vận công lực bung tỏa toàn bộ mị lực đang ngáy ngủ của mình. Sau đó là hàng loạt những hành động tấn công dụ dỗ như nằm ngả lên đùi, hôn má, thì thầm vào tai, giọng nói thì siêu cấp đáng thương kể lể anh đã mệt thế nào, nhớ Nakamoto Yuta ra sao.

Đến cuối cùng, Lee Taeyong thừa nhận, mị lực của anh thật sự thua xa trái bóng kia.

Nakamoto Yuta hoàn toàn chú tâm vào cái trận bóng đá chết tiệt trên laptop, mắt dán chặt vào màn hình, qua loa bảo Lee Taeyong mau nghỉ ngơi gì gì đó rồi thỉnh thoảng la hét um trời vì mấy cú sút bóng, triệt để xem nhẹ sự tồn tại của Lee Taeyong bên cạnh mình.

Lee Taeyong cuối cùng cũng không kiềm được mà nảy sinh bực dọc, cảm thấy ủy khuất không chịu được, anh vì cái gì mà sốt sắng trở về, còn chẳng phải vì nhớ nhung Nakamoto Yuta hay sao, thế mà lại bị va trúng cái tình cảnh đáng ghét này này, cậu một cái cũng không thèm liếc mắt đến anh, anh đi mấy ngày mới về cũng không hề vui mừng chút nào, chỉ toàn tâm toàn ý với cái trái bóng kia!!!

Ai mới là người yêu của cậu chứ hả! Yêu luôn cái trái bóng kia đi đồ xấu xa!

Thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy, Lee Taeyong hừ mũi, lạnh lùng đứng dậy đi ra cửa.

- Tớ đi đây! - sau đó là tiếng cửa đóng sập "rầm" một cái.

Lúc Nakamoto Yuta quay đầu lại thì chỉ còn nhìn thấy mỗi bóng lưng của Lee Taeyong đang dần khuất sau cánh cửa, tấm lưng gầy gầy hơi cúi thấp mang dáng vẻ cô đơn và thất vọng, trong không khác gì mấy con mèo con bị bỏ ròi Nakamoto Yuta từng nhìn thấy, lúc này cậu mới kinh ngạc kiểm điểm lại thái độ nãy giờ của mình.

Vô tâm đến không chịu nổi.....

Nakamoto Yuta vội vã tắt laptop, chạy ra ngoài muốn chuộc lỗi với người kia, đến phòng khách thì thấy Lee Taeyong đang nằm trên sofa, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt không biết là mệt mỏi hay tức giận. Nakamoto Yuta chậm rãi bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, nhỏ giọng gọi.

- Taeyong~

Cực kì ngọt ngào! Lee Taeyong cảm thán, nếu là khi nãy lúc mới về nhà mà Nakamoto Yuta gọi anh bằng cái giọng nói này, anh tuyệt đối sẽ chảy ra thành nước, nhưng hiện tại là đang giận dỗi đó! Không thể chỉ như vậy mà bỏ qua được! Dù tim đã nhũn ra hết rồi Lee Taeyong vẫn quyết định giả ngủ không trả lời.

- Taeyong à~- Nakamoto Yuta lần nữa gọi tên anh, tay lay lay người Lee Taeyong.

Lee Taeyong ở trong lòng thầm niệm chú để giữ mình tĩnh tâm, tuyệt đối không thể xiêu lòng như thế được! Phải giận dỗi! Phải giận dỗi! Tuyệt đối phải giận tiếp!

- Taeyong, cậu mới về có đói không? - Nakamoto Yuta cực kì quan tâm hỏi.

Lee Taeyong dứt khoát trở người quay mặt vào trong thành ghế sofa, để lại cho Nakamoto Yuta cái lưng giận dỗi, nhưng anh thề có trời anh làm vậy không phải vì giận dỗi, mà là vì anh sắp chịu không nổi nữa rồi, sao giọng nói của Nakamoto Yuta lại đáng yêu đến phát ghét thế được chứ!

- Taeyong, cậu ngủ thật rồi sao? - Nakamoto Yuta lại hỏi, lần này thêm cả mấy phần hối lỗi.

Lee Taeyong gào thét.

KHÔNG CÓ NGỦ! KHÔNG CÓ NGỦ! CẬU MAU DỖ TÔI THÊM CHÚT NỮA ĐI! NGỌT NGÀO THÊM CHÚT NỮA ĐI TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ HẾT GIẬN! MAU LÊN TÔI SẮP KHÔNG GIỮ VỮNG NỮA RỒI! MAU DỖ THÊM CHÚT NỮA ĐI MÀ!

Và Nakamoto Yuta lại lần nữa tạo "bất ngờ" cho Lee Taeyong, cậu nhấc cái tay lay lay của mình khỏi vai anh, Lee Taeyong còn cảm thấy được cậu đã đứng dậy.

- Taeyong hyung, Cậu ngủ thật rồi vậy tớ đi...

Lee Taeyong hít sâu một hơi, CÁI ĐỒ NAKAMOTO YUTA XẤU XA!

Giây tiếp theo liền ngồi bật dậy, tức tốc nắm lấy cổ tay Nakamoto Yuta, kéo giật lại con người đang định bỏ đi kia vào vòng tay của mình.

Chiếc sofa tội nghiệp kêu "kẽo cọt" mấy tiếng, chịu đựng sức nặng của hai cậu trai hai mươi mấy tuổi lăn lộn trên đó.

Lee Taeyong ôm chặt Nakamoto Yuta, trán cọ cọ vào bên má cậu.

- Cái đồ Yuta xấu xa này! Cậu lại định đi đâu! Khi nãy đã bơ tôi rồi, bây giờ người ta giận dỗi cậu cũng không thèm quan tâm! Đồ xấu xa này, có phải mới đi mấy ngày mà cậu hết thương tôi luôn rồi không!! - bàn tay xấu xa nhéo eo Nakamoto Yuta mấy cái khiến cậu co rúm người lại.

- Xin lỗi mà! Tớ tưởng cậu ngủ thật rồi, với lại khi nãy tớ đang xem trận bóng kia.... - Nakamoto Yuta lí nhí giải thích.

Lee Taeyong hừ mũi tỏ vẻ không hài lòng vì mấy cái lí do trên, hai tay càng siết chặt thêm Nakamoto Yuta không chừa đến một kẽ hỡ ở giữa họ.

- Đi xa mấy ngày nhớ cậu như vậy, thế mà trong mắt cậu còn chả quan trọng bằng cái bóng lăn lăn trên đất để mười mấy người tranh nhau đá! - càng nói càng thấy uất ức, Lee Taeyong thật sự muốn nhe răng ra cắn Nakamoto Yuta một cái, sẵn tiện đem cậu nuốt vào bụng luôn cho bõ tức. - Rồi người ta giận một chút cũng không cho hả? Dỗ ngọt thêm một chút có mất miếng thịt nào của cậu không? Đồ xấu xa.

Nghe giọng điệu cực kì trẻ con của Lee Taeyong, Nakamoto Yuta bật cười thành tiếng, nhận lại là thêm một cái nhéo vào eo của người kia.

- Xin lỗi mà, tớ đang định đi lấy chăn cho cậu. Thật sự biết sai rồi mà, tớ hứa sau này cho dù có xem đá bóng cũng sẽ không bơ cậu như vậy nữa.

Lee Taeyong không hài lòng lắm nhưng cũng xem là tạm chấp nhận, đành chịu thôi ai bảo bảo bối nhà anh lại là Nakamoto Yuta, làm gì cũng không giận nổi cậu, nếu không muốn nói cậu chỉ cần gọi tên anh kèm chữ "hyung" một cái thôi là đủ khiến Lee Taeyong đổ rạp rồi.

Tiếp sau đó là một khoảng thời gian im lặng, hai người ôm nhau thật lâu trên sofa không ai nói lời nói. Mới vừa về lại với nhau quấy phá một trận vậy là đủ rồi, thời khắc này họ chỉ muốn tận hưởng triệt để tư vị được ở gần bên người kia cho thõa hết những nhung nhớ không nguôi trong lòng.

Trong khoảng khắc, dường như cảm thấy thế giới xung quanh đều biến mất, chỉ còn độc nhất là người đang ở trong vòng tay mình mà thôi, hơi thở ấm nóng cùng nhịp tim đều đặn, và cảm xúc ngọt ngào căng đầy trong lòng, ấm áp đến nổi không muốn buông tay.

Cho dù cách xa có mấy ngày, nhưng đối phương lại là người đang nắm giữ con tim mình, cho dù không biểu hiện ra ngoài thì cảm xúc trong lòng vẫn không thể giấu được. Cuộc sống vốn dĩ đã quá quen thuộc khi có sự hiện diện của người ta rồi, thiếu mất đi như bị lấy mất một phần không khí, cho dù vẫn sống rất tốt, nhưng luôn khắc khoải không thể nào yên được.

- Yuta, đói! - qua một lúc Lee Taeyong là người lên tiếng trước, giọng nói mang theo bảy phần biếng nhác.

- Vậy để tớ đi nấu mỳ cho cậu, đợi một chút! - Nakamoto Yuta nói, lưu luyến muốn rời khỏi vòng tay người kia, nhưng không cách nào tách ra nổi bởi sức lực kiên định của Lee Taeyong, cậu thở dài, bất đắc dĩ hỏi- Cậu lại muốn sao đây?

- Đói tim quan trọng hơn đói bụng.

Dứt lời đã tiến sát tới lần nữa, hai đôi môi lành lạnh chạm vào nhau, nóng như lửa đốt.

Các cụ thường bảo, tiểu biệt thắng tân hôn, cấm có sai!

Cre pic: @pimpans

-----------------------------------------------------

P/s: theo dòng sự kiện đá bóng :) mình biết mình bị não tàn ngày nặng :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #exo#nct