Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đoản 17

Ta mở to đôi mắt nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thiếp mà tim quặn đau. Người nam nhân bên cây cầu kia là người ta thương còn nữ tử kia là người chàng thương...

Không chịu được cảnh đó ta lẻ loi quay đi.

Chàng không hề biết vì chàng mà ta phải đánh đổi tất cả mọi thứ của mình.....tất cả.

Ta là cây Tuyết Liên tu luyện thành người, sống trên đỉnh tuyết vĩnh cửu cùng gia tộc của mình. Ta gặp chàng trong một buổi chiều ảm đạm nào đó và vô tình thích chàng từ lần đầu tiên gặp mặt. Từ đó ta luôn đi theo chàng, chàng ở đâu ta ở đó, nói yêu thương chàng dù biết chàng không ưng ta.

Ta nói chàng biết ta là yêu vì ta không muốn giấu chàng bất cứ điều gì. Ta vẫn nhớ khoảng khắc ta nói với chàng lúc ấy, ánh mắt chàng vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt còn có....sợ hãi.

Phải... Sợ hãi.

Chàng sợ ta, ta không phải là người trần mắt thịt, tuổi thọ không quá trăm năm như con người. Sau đó bình tĩnh lại chàng căm ghét nhìn ta, nói ta là yêu quái rồi lạnh lùng rời đi.

Vì muốn bên chàng và không muốn chàng ghét bỏ ta bỏ tu vi, từ bỏ gia tộc, bị giáng xuống làm con người. Trước kia máu của ta có thể cứu bất cứ ai nhưng sau khi biến thành người ta không còn năng lực đó nữa. Nếu sử dụng máu cứu người ta sẽ chết.

Nhưng ta đã hy sinh vì chàng, tại sao chàng không để ý tới ta dù chỉ một chút?

Rõ ràng ta là người tới trước nhưng cớ sao ta phải lặng lẽ nhìn chàng với người đến sau là nàng ấy vui vẻ hạnh phúc bên nhau?

Có phải nàng ấy xinh đẹp, tài nghệ hơn người?

Nàng ấy giỏi đàn, ta cũng học tập mặc cho lúc tập luyện dây đàn cứa tay đến chằng chịt những vết thương. Bất cứ thứ gì nàng ấy làm được ta cũng học tập làm theo. Ta đã cố gắng để hoà nhập với cuộc sống con người, đã cố gắng tài giỏi như nàng ấy nhưng chàng vẫn không màng đến ta.

Ta hỏi chàng: "Tại sao chàng yêu nàng ấy như vậy?".

Chàng nói:" Yêu không cần phải có lý do".

Phải ta cũng không biết ta yêu chàng vì lý do gì.

Đã không biết bao lần ta nói yêu chàng, không biết bao lần ta níu tay chàng lại nói chàng thử yêu ta một lần thôi nhưng chàng hất mạnh tay lạnh lùng nhìn ta chán ghét đi mất.

Nước mắt ta cứ chảy dài trên má.

Một giọt...hai giọt...

Ta không biết vì sao khi yêu chàng ta lại trở nên yếu đuối đến như vậy.

Lúc chàng ở bên nàng ấy, cười nói vui vẻ nhưng ngược lại ở cùng ta chàng lạnh lùng y như tảng băng mà cho dù ta đã dùng hết hơi ấm và cả trái tim mình ủ ấm như thế nào tảng băng ấy cũng không thể tan chảy.

Mỗi lần chàng ở bên nàng ấy nói những lời yêu thương ước hẹn, ta chỉ biết đứng đằng sau ngưỡng mộ. Mỗi lần chàng dẫn nàng ấy đi dạo, ta chỉ biết lặng lẽ đi đằng sau ở góc khuất dõi theo.

Mùa đông lạnh lẽo hơi lạnh xuyên qua từng ngóc ngách trong tâm ta. Chàng dặn dò nàng ấy chăm sóc mình chu đáo rất thâm tình, còn ta thì ngồi thu lu trong góc tự ôm lấy trái tim lạnh buốt tự an ủi chính mình. Nhưng sáng nào tỉnh dậy ta cũng phát hiện gối ướt đẫm nước mắt.

Ta cố gắng thể hiện tình cảm cho chàng thấy vì ta luôn hy vọng một ngày chàng sẽ hiểu được tấm lòng của ta, sẽ thương ta. Nhưng đổi lại lúc nào ta cũng phải thất vọng, lúc nào cũng ôm trái tim bị cứa đầm đìa máu tươi nhìn chàng quay lưng bỏ ta đi.

"Chàng quay lưng nhìn ta một lần thôi".

Ta lần nào nói câu đó chàng cũng quay lưng bước đi nhưng chỉ duy nhất một lần ta thấy thân hình chàng khựng lại trong giây lát rồi đi mất.

Ta đã hy vọng nhưng rồi lại thất vọng.

Không biết tại sao ta lại cố chấp yêu một người đến như vậy. Đến mức mà mạng sống của mình cũng không cần...

Một ngày, chàng tới tìm ta. Chưa bao giờ chàng chịu tìm ta, tất cả đều là ta tìm chàng. Lúc ấy chàng khiến ta hy vọng nhưng rồi hy vọng của nhanh chóng bị đập tan.

Chàng nhìn ta nói:

"Nàng ấy bị trúng độc không thể giải được. Ngươi là y...không phải người nhất định có cách, ta muốn ngươi cứu nàng".

Ta khẽ cười.

Thì ra là thế... Lý do duy nhất chàng đến tìm ta chỉ có thể là nàng ấy.

Chàng định nói ta là 'yêu' nhưng vì còn muốn ta cứu nàng ấy nên sửa thành 'không phải người'. Có lẽ chàng nghĩ nếu nói như vậy xúc phạm ta, ta sẽ không cứu nàng ấy?

Tại sao chàng lại khiến ta hy vọng rồi lại thất vọng như thế?...

"Được, nhưng ta có điều kiện".

"Được! Bất cứ điều kiện gì!".

"Cho dù chàng phải chết?".

"Cho dù ta phải chết!". Chàng nói vô cùng dứt khoát.

"Ta không cần chàng chết, ta muốn chàng ở bên cạnh ta".

"Được!".

Chỉ có vì nàng ấy chàng mới chịu ở bên ta, chỉ có vì nàng ấy chàng mới quyết định một cách dứt khoát như vậy...

"Chàng yêu nàng ấy nhiều như vậy tại sao không chia cho ta một chút? Một chút xíu thôi cũng được?".

"Xin lỗi ta không thể". Chàng nhìn ta không rõ cảm xúc.

Vẫn là không thể....

Chàng có biết cách duy nhất cứu nàng ấy là dùng máu của ta không? Chàng có biết nếu ta cứu nàng ấy ta sẽ chết không?

----------------------------------

Ta cứu được nàng ấy, sức khoẻ của nàng ấy cũng hồi phục nhanh chóng. Nhưng thời gian ta còn sống bắt đầu đếm ngược.

Chí ít ra trước khi rời khỏi thế gian ta còn được ở bên chàng.

Lúc chàng ở bên ta, chàng rất ít nói cũng rất ít khi cười. Chàng không nhìn ta chán ghét nhưng lại lạnh nhạt với ta. Thân xác ở đây nhưng tâm xa vạn dặm.

Ta cùng chàng đi dạo, chàng mua bất cứ thứ gì ta yêu cầu. Chàng ngồi nghe ta đàn, không từ chối ta bất cứ điều gì.

Nhưng ta không vui...

Chàng cho ta cảm giác ta đang ép buộc chàng...

Rốt cuộc...ta phải làm sao?

Màn đêm buông xuống, ta nói chàng ở bên cạnh ta, ta ngủ rồi chàng hãy đi. Chàng không từ chối. Ta rúc vào lòng chàng. Điều này ta đã mơ ước rất lâu...rất lâu...

Sáng sớm tỉnh dậy ta thấy chỉ còn mình ta, tâm trạng thấy...

Trống rỗng...

Khụ...

Cơn tức ngực không thể ngăn nổi ta ho ra một búng máu...

Thời gian của ta của đã hết rồi...

...........

"Nốt hôm nay chàng không cần ở bên ta nữa". Ta nói với chàng.

Thấy ánh mắt khó hiểu của chàng ta chỉ khẽ cười.

Chàng theo ta lên đỉnh núi ngắm phong cảnh. Cùng ta đi xem khung cảnh dân chúng buôn bán tấp nập.

Cuối cùng ta cùng chàng trở về. Ta cùng chàng ngồi bên đình viện, dựa đầu vào vai chàng.

"Ta đánh đàn cho chàng".

Ta tiến đến cây đàn được đặt sẵn trên bàn trước đình viện mà ta chuẩn bị từ trước. Vì ta biết đây là lần cuối ta đánh đàn cho chàng nghe.

Tiếng đàn vang lên, thâm trầm mang đượm đau buồn da diết. Ta đánh theo tâm trạng của mình, tâm thế nào tiếng đàn thế ấy.

Ta không nhìn thấy chàng như thế nào, ta chỉ cúi nhìn tay mình lướt trên dây đàn mím môi cười nhẹ.

Không biết bao lâu ta ngừng khảy đàn liền đến bên cạnh ngồi cùng chàng.

"Chàng nhìn xem, ngôi sao kia rất sáng rất đẹp". Ta đứng dậy chỉ lên bầu trời chỉ có duy nhất một ngôi sao sáng rõ.

"Ừm".

"Nhưng dù nó có đẹp có sáng, ta dù có cố kiễng chân đến mấy cũng không thể với tới nó được".

Ta kiễng chân như muốn chạm ngôi sao đó nhưng không làm được. Cũng giống như muốn nắm bắt lòng chàng, tim chàng ta dù cố gắng tới mấy cũng không làm được.

Thật lâu sau. Ta nhìn khoảng trời tối đen bao trùm lên cảnh vật xung quanh trông tiêu điều mà trống rỗng y như khoảng trống trong tim ta, vùi đầu vào vai chàng lần cuối, ta nói giọng rất nhẹ:

"Chàng đi đi...cùng nàng ấy một đời bình an".

Chàng đứng dậy như vô tình rời đi không quay đầu lại.

Ta gắng gượng tay trụ cột nhìn bóng lưng chàng. Ta rất muốn níu chàng lại nhưng phát hiện mình không có tư cách đó...

Thâm tâm, ta rất muốn nói...

Chàng đừng đi...

Chàng có thể quay lại nhìn ta một lần được không?... Cười với ta một lần mà đừng cố gượng gạo?...

Quay lại đi... Lần này thôi...vì chẳng còn lần sau nữa...

Chàng có biết đây là lần cuối chàng gặp ta không?...

Chàng có biết... Ta yêu chàng nhiều đến mức nào không?

Đừng đi....

Nhìn bóng lưng chàng dần nhỏ lại. Những lời nói này ta chỉ dám nghĩ không dám nói...

Rốt cuộc......ta vẫn chỉ là một kẻ ngốc không thể vượt qua được cái thứ gọi là ái tình...

Cố chống cự hết sức lực còn lại, tay ta đặt lên dây đàn.

Ting...

Dây đàn đứt...

Ta cười chua xót, lồng ngực tắc nghẽn. Một thứ chất lỏng tanh nồng tràn ngập khắp khoang miệng, máu đỏ lênh láng chảy trên đàn đẹp như đoá bỉ ngạn đỏ rực....

Sau đó ta không còn cảm giác gì nữa...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com