Mưa bóng mây
Sài Gòn mưa. Mưa tối tăm trời đất. Mưa tựa như ông trời mới uống rượu sau đó nôn mửa bừa bãi làm mọi nơi đều trở thành một bãi lầy lội.
Tôi không ghét trời mưa, nhưng mùa mưa năm nay lại tạo ra một kỷ lục mới biến thành phố thành nỗi súp thập cẩm.
Hãy thông cảm cho những ví dụ của tôi, có lẽ tại men, cũng có thể tại thuốc lá, hiện tại tôi đang ngồi trong một quán nhậu với nồi lẩu nghi ngút cùng với chai bia thứ 11. Thằng chiến hữu bên cạnh nói với tôi vài lời sáo rỗng về con nhỏ người yêu hắn. Có người yêu đúng là phiền phức. Đối với một thằng sinh viên mới ra trường còn đang thất nghiệp như tôi, có người yêu giống như xa xỉ. Tôi không có đủ thời gian cũng như điều kiện để dành cho chuyện tình cảm.
Khi chai bia thứ 15 tới, cũng là lúc thằng bạn tôi gục trên bàn. Tôi nhấc điện thoại di động của nó, gọi cho người yêu hắn, chỉ 20 phút sau cô nhỏ đã xuất hiện. Tôi không nói nhiều đẩy cửa ra ngoài, chuyện còn lại tự họ nên giải quyết thôi.
Bên ngoài trời màn mưa bạc, tôi đứng dưới mái hiên nhìn một đám người lội nước bì bõm vì xe chết máy, rút điếu thuốc châm một hơi.
"Này anh, anh có thể cho tôi mượn cây dù được không?"
Tôi hé mắt nhìn qua, một cô bé trong chiếc áo dài trắng, gương mặt thanh xuân, đôi môi căng mọng, đang chỉ vào cây dù bên dưới chân tôi.
Tôi nhìn cô bé xinh xắn hơi nhướng mày. "Tự nhiên."
Con bé đầy chính khí. "Cám ơn!" Sau đó cầm lấy cây dù, chạy thẳng vào quán.
Tiếp sau đó?
Tôi nghe rất nhiều tiếng loảng xoảng và đổ vỡ, tiếng đàn bà la ó, cãi vã.
"Cám ơn." Cô nhóc đã quay lại đứng cạnh tôi. Hơi thở cô dồn dập. "Xin lỗi.."
Tôi quay sang nhìn cái đầu như tổ quạ của nhóc. "Chuyện gì?"
"Dù của anh!" Cô nhỏ hơi nhăn mặt áy náy đưa chiếc dù đã gẫy cán cho tôi.
"Không sao!" Tôi thản nhiên nhìn bộ dạng lếch thếch của cô nhỏ. Mỹ nữ khi bầm dập thì cũng như miếng cốt lết, vẫn còn sức hấp dẫn. Tôi tự nhủ. Hơn nữa, cây dù đó không phải của tôi.
Cô nhóc nhìn tôi với ánh mắt đầy biết ơn, nhưng tin tôi đi cô gái, với một cái đầu như tổ quạ hiện tại của cô, chẳng có chàng trai nào có cảm xúc nổi đâu.
Đang lúc tôi phân vân liệu có nên nói với nhỏ, đầu của em quá tệ hay không thì có kẻ đang tâm phá ngang.
Cửa quán rượu bật mở, một đôi nam nữ đi ra, người con gái mái tóc rối bù, chàng trai mặt mũi bầm tím, cô gái vừa đi vừa nói.
"Đáng chết. Con nhỏ đó đi đâu rồi! Cứ để em gặp lại nó xem nó sẽ... Dù... cây dù của tôi!!"
Cô nhóc quay ra nhìn tôi. Dĩ nhiên tôi dửng dưng. Tôi đâu nói nó là dù của tôi.
Cô gái mới bước ra cùng chàng trai nổi điên rồi. Cô ta gầm lên, "Tao giết mày..."
Tôi còn đang nghĩ hôm nay trời mưa có kịch coi, ai dè con nhỏ mượn dù lại kéo tay tôi, chân thành và tốt bụng nói với tôi. "Chạy thôi!"
Tôi ngơ ngác chạy theo. Tay con gái đúng mềm. Nhưng khoan không phải trọng điểm. Trọng điểm là tại sao tôi lại phải chạy chứ??? Mà phải chạy cũng thôi đi, nhưng hiện tại tôi với nhóc đó đang bơi trong làn nước.. cống.
Nhìn chiếc quần jean hàng hiệu của mình ngấm nước, tôi thở dài ngao ngán.
Tôi phải thừa nhận, con gái đúng là rắc rối. Tại sao tôi nói vậy? Vì con nhỏ dù bị ngấm nước vẫn kiên quyết đuổi theo, mà con nhỏ mượn dù cũng còn thời gian mà "hắt nước bẩn" vào người người ta. Xin đừng để ý câu chữ, đây là chuyện vô cùng nghĩa đen, vì hai con nhỏ đó đang xài nước cống làm vũ khí. Tôi có nên nhắc nhỏ họ về độ mỏng quần áo họ đang mặc hay không? Ánh mắt quần chúng xung quanh khiến tôi không đành lòng làm điều đó. Uyên ương hý thuỷ thì cứ để cảnh đẹp ý vui đi. Dù sao so sánh nội y và xe máy trôi, tôi đoán ai cũng chọn nội y cả.
Bữa đại chiến hôm đó, cả hai người chẳng có ai thắng, chỉ có đám đàn ông là được xem no mắt mà thôi.
Tôi tìm được việc phục vụ cho một quán café ở quận 1. Nói là tạm bợ nhưng cũng đủ tiền cho tôi lo cho sở thích cá nhân của mình. Nơi tôi làm việc nằm trên đường A, quán nhỏ nên thường tiếp khách quen, hơn nữa trong thời tiết mưa dầm như thế này, có nhiều hôm quán giống như chợ nổi. Hôm nay tôi vẫn làm việc như thường lệ, cố gắng chống chọi với mưa gió. Ngoài trời mưa đang rất to, dòng người lũ lượt, kẻ đi được thì cố đi nhanh, kẻ thua cuộc thì tạt vào ven đường trú tạm chờ thời.
Cửa quán café bật mở, tôi theo lẽ chào khách. Cô gái khách ướt như chuột lột, nhưng mới thấy tôi là cười rất tươi.
"Là anh! Anh chàng trộm cắp!"
Tôi nhíu mày. Từ bao giờ tôi có cái tên khó nghe như vậy? "Xin hỏi quý khách dùng gì?"
"Woa anh mới làm việc đúng không? Tôi chưa từng thấy anh!"
"Quý khách dùng gì?"
"Trà đào, cám ơn!"
"45k"
Cô nhóc rút ví đưa tiền. Tôi nhận tiền, nhưng cô nhỏ vẫn không buông tay.
"Khi nào anh tan ca?"
Tôi nhăn mặt, giật tờ tiền về phía mình. Con nhỏ vẫn trơ trơ không chịu buông.
"Tối muộn!"
Buông rồi. Tôi thầm thở phào, cất tiền vào hòm, đưa hoá đơn. "Cám ơn quý khách. Vui lòng chờ 3 phút để lấy nước."
Cô nhóc ngồi bên quầy bar, cả người gần như chồm về phía tôi, ánh mắt con nhỏ hấp háy. "Nè cho tôi xin facebook đi."
Mở nắp, cho đào vào cốc.
"Nếu không thì xin số điện thoại cũng được."
thêm nước.
"Anh hay làm ca nào?"
Nguấy.
"Tuần này nghỉ thứ mấy vậy?"
Ngắt một lá bạc hà.
"Mà anh tên gì thế?"
Đặt ly vào khay.
"Này hay là.."
"Cám ơn quý khách!"
Cô nhỏ nhìn tôi bĩu môi.
Tôi dĩ nhiên không cảm xúc. Tôi với cô ta, chỉ có chung duy nhất một ngày trời mưa mà thôi. Tôi không rảnh để trả lời những câu hỏi trẻ con đó.
Xoảng!!
Tiếng gì vậy? Tôi xoay đầu nhìn lại, ôi thôi cái cốc của tôi. Tôi nhìn con nhỏ trừng trừng. Giờ sao? Có thể nào ngồi yên 2 phút được không?? Không 2 phút quá nhiều, chỉ cần 30 giây thôi mẹ trẻ.
Con nhóc lại quay lại nhìn tôi với ánh mắt rất oan ức.
Cái gì chứ?? Người đang phá là cô đó nhóc con!!
Cái gì? Lại là nhỏ trong quán rượu lần trước. Hai con nhỏ lao vào đánh nhau. Nè nè... Có thể chọn ca trực khác được không?!
12h34 đêm..
Tôi ngước mắt nhìn bầu trời bên trên, nhỏ đứng bên cạnh tôi đang lau nước mũi.
"Cám ơn!" Nhỏ thì thầm.
"Không cần!" Mỗi lần cô nói câu này tôi đều xui xẻo.
"Này, anh có bạn gái chưa?"
Tôi cảnh giác nhìn nhỏ.
"Hỏi biết thôi mà! Làm gì khó vậy?"
"Chưa!"
"Ế dài hạn?"
Ê vô duyên vừa chứ! Cười đâu có gì vui đâu cô nương.
"Nhưng.. ai làm bạn gái anh chắc rất may mắn."
"Hả?" Tôi ngẩn người.
"Bởi vì dù có chuyện gì anh cũng chẳng phàn nàn."
Tôi nhìn nụ cười trên gương mặt nhỏ. Nụ cười của tuổi thanh xuân. Giống như nắng sớm rơi xuống thềm, đột nhiên tôi bật thốt.
"Vậy cô chịu không?"
Nhỏ sững sờ. Sau đó miệng nhỏ toét ra lộ nguyên hàm răng trắng.
"Chịu!"
Sài Gòn vẫn mưa. Mà tôi thì còn rất trẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com