Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 1(part 7- End)

Sau khi từ bệnh viện về, hắn lại càng có thêm nhiều biểu hiện lạ. Ngày nào hắn cũng mua một đống đồ ăn về bắt cậu ăn, thay vì dám sát qua camera tại văn phòng thì nay khi đến mỗi buổi ăn hắn sẽ trực tiếp chạy về xem cậu đã ăn chưa dù quãng đường từ công ty về nhà không phải ngắn...và hàng ngàn biểu hiện quái lạ khác. Cậu lo lắng bệnh thê nô của hắn ngày càng nặng thêm, cậu muốn đi hỏi bác sĩ thử xem nhưng hắn không cho cậu ra khỏi nhà vì một lý do hết sức ngớ ngẩn. 

-Đi đâu mà đi, lỡ có chuyên gì thì làm sao. Cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.

 -------------------------------------------------------- ---------------------------------------------------------

Cuối cùng cậu cũng có thể gặp bác sĩ trong lần khám thai định kỳ tiếp theo.

-Bác sĩ, bệnh của anh ấy càng ngày càng nặng rồi. Tôi phải làm gì để anh ấy khỏi bệnh?-hắn vừa đi khỏi, cậu liền quay sang khẩn trương hỏi bác sĩ. 

-Khụ, cậu chỉ cần nghe lời cậu ta. Cậu ta nói gì cũng phải nghe, tuyệt đối không được phản bác. Cậu càng chống đối bệnh của cậu ta sẽ ngày càng nặng hơn thôi-bác sĩ vờ ho một cái, nhịn cười giải thích cho cậu nghe.

-Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Tiêu Chiến, cậu đã ăn cơm chưa hả?-hắn vừa về tới nhà liền mở miệng ra hỏi cậu.

-Tôi đang ăn-cậu ở trong nhà bếp nói vọng ra.

-Tốt, thế sáng nay cậu đã đi dạo ngoài vườn chưa? Bác sĩ dặn là mỗi buổi sáng phải...

-Tôi đã đi dạo rồi, uống sữa rồi, ăn hết những thứ mà anh mua cho tôi rồi, tôi cũng ko động tay động chân vào bất cứ việc gì trong nhà này hết. Không tin anh có thể kiểm tra camera-chưa để hắn nói xong, cậu đã ngắt lời hắn.

-Thế thì tốt.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bây giờ cậu luôn tỏ ra nghe lời hắn, và kết quả là hắn không còn trực tiếp về nhà để giám sát cậu nữa, mọi việc nhà sau khi đi làm về hắn sẽ làm. Ví dụ như rửa chén:

XOẢNG XOẢNG

-Có chuyện gì vậy?-nghe tiếng động cậu vội vàng chạy vào.

-Không có gì, vỡ vài cái chén thôi. Cậu mau ra ngoài đi.

Lau cửa sổ

RẸT RẸT

-Xảy ra chuyện gì?-cậu chạy vào.

-Lỡ tay làm rách mấy tấm màn cửa thôi-hắn gãi đầu đáp.

Nấu ăn

BÙM

-Lại chuyện gì nữa đây?-cậu chán nản hỏi.

-Tôi làm hỏng cái lò vi sóng rồi.

-Trời ạ, anh đừng có làm việc gì trong nhà hết cho tôi nhờ-cậu ôm đầu quỳ xuống van xin hắn. Hễ hắn mà chạm tay vào việc gì, không hỏng cái này thì cũng hư cái kia, cứ đà này mấy thứ đồ dùng trong nhà có ngày bị hắn phá sạch mất.

-Tôi biết rồi-hắn lí nhí nói.Vậy là hôm sau hắn đã tìm được một nữ giúp việc mới tên là Diệp Song Y.

-Từ nay công việc của cô là làm việc nhà và chăm sóc cho Tiêu Chiến. Cậu ấy muốn ăn gì là phải mua cho cậu ấy, không cho cậu ấy làm bất cứ việc gì, cậu ấy có biểu hiện gì bất thường là phải báo ngay cho tôi, còn nữa...-hắn nói một tràng, đến mức cô nghe không kịp, chỉ biết gật đầu lia lịa.Từ ngày cô làm việc ở nhà hắn, ban ngày thì không có gì để nói, nhưng cứ đến đêm là hắn lại bắt cô kể cho hắn nghe hôm nay cậu ăn gì, làm gì...chỉ tôi nghiệp cho cô, mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương của hai người kia a.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay hắn có cuộc họp quan trọng nên về muộn, cậu buồn chán một mình ở nhà lại kiếm cô trò chuyện.

-Cậu Tiêu, hình như...cậu vỡ ối rồi-đang ngồi nói chuyện với cậu, cô phát hiện điều bất thường liền đứng dậy lắp bắp nói với cậu.

-A...aa...a-cậu nghe cô nói liền nhìn xuống, quả thật ối đã vỡ, cậu sợ hãi hét lên.

-Cậu bình tĩnh, tôi gọi cấp cứu-nghe cậu hét cô cũng cuống cả lên, luống cuống chạy đi gọi cấp cứu. Một lúc sau xe cấp cứu đến đưa cậu đi bệnh viện, cô gọi cho hắn nhưng hắn không nghe máy.

-Trời ơi, cậu mau nghe máy đi mà-cô gọi lại cho hắn nhưng vô ích, bực bội ném điện thoại sang một bên, cô bắt xe đến công ty.

-Phòng giám đốc ở đâu?-cô tức tốc chạy vào, thở hổn hển hỏi.

-Xin lỗi, giám đốc đang họp, người không phận không được phép vào-cô nhân viên nhíu mày đáp.

-TÔI HỎI CÔ PHÒNG GIÁM ĐỐC Ở ĐÂU? NẾU CHẬM TRỄ VỢ GIÁM ĐỐC CÓ CHUYỆN GÌ CÔ GÁNH NỔI KHÔNG?-cô hét lên.

-Tầng...tầng 10-cô nhân viên mặt tái xanh lắp bắp trả lời.

Cô nghe xong liền bấm thang máy lên tầng 10, cô lao vào phòng họp, chống tay vào tường thở hồn hộc.

-Ai cho phép cô vào đây, có biết tôi đang trong giờ họp không, cô có muốn bị đuổi...

-HỌP HÀNH GÌ NỮA, VỢ CẬU SẮP SINH RỒI CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ.

Từng lời nói của cô đánh thẳng vào đại não hắn, Tiêu Chiến sắp sinh, Tiêu Chiến sắp sinh...Khi quay sang thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Hắn phóng xe với tốc độ tên lửa đến bệnh viện, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, hắn đậu xe vào bãi, tông cửa chạy bán sống bán chết vào bệnh viện. Hắn chạy đến phòng cấp cứu, cứ đi tới đi lui trước cửa. Một tiếng, hai tiếng... năm tiếng, khi hắn sắp hết kiên nhẫn thì đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra cười nói:

-Chúc mừng, là bé trai, nặng 3,4 kg.

-Còn Tiêu Chiến thì sao bác sĩ?

-Cậu ấy chỉ mệt quá ngất đi thôi, một lát nữa có thể vào thăm cậu ấy. 

Hai tiếng sau, hắn vào thăm cậu, cậu cũng đã tỉnh, thấy hắn cậu có chút ngạc nhiên.

-Sao anh lại ở đây?

-Vợ anh sắp sinh mà anh không ở đây thì ở đâu?-hắn cười ôn nhu nói.

-Ai là vợ anh chứ?-cậu đỏ mặt nói.

-Chính là em, Tiêu Chiến. Bây giờ anh khẳng định người anh yêu là em, là Tiêu Chiến, ko phải Lâm Y Hân, đây mới thật sự là cảm giác yêu một người. Anh yêu em Tiêu Chiến, đồng ý làm vợ anh được không?

-Anh chấp nhận nuôi con của người khác sao?-cậu nhìn vào mắt hắn hỏi, chờ đợi câu trả lời của hắn.

-Chỉ cần có em bên cạnh-hắn ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng nói.

-Đồ ngốc, nó là con anh. 

-Thât sao?

-Đúng vậy, em cũng muốn con chúng ta sau này có một gia đình hạnh phúc, cho nên em sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh.

-Thật tốt quá, cám ơn em và anh yêu em.

-Em cũng yêu anh.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không chắc rằng họ có thể hạnh phúc đến cuối đời hay không, có lẽ cũng sẽ có lúc cãi vã nhưng họ đã không bỏ lỡ nhau và hạnh phúc chỉ trọn vẹn khi tình yêu đến từ cả hai phía.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com