MỐI TÌNH NHỎ Ở THẢO NGUYÊN
Tôi là một cây sồi già nua trên ngọn đồi thoai thoải, đón nắng và hít khí trời, toả ra tán lá rộng lớn màu xanh kiêu hãnh.
Xung quanh tôi, đám cỏ non mềm mại chạy dài tít tắp thường ướt đẫm hơi sương, những bông hoa nhỏ nhắn dịu dàng rung rinh trong gió sớm. Lũ chim xinh xẻo thỉnh thoảng bay về đây, ngó nghiêng, lanh chanh vút từ cành nọ qua cành kia, ồn ào, náo động.
Mọi thứ cứ thế trôi qua, bình yên một cách nhẹ nhàng. Có lẽ cuộc đời về một cây sồi chẳng có gì thú vị hay hấp dẫn, nhưng tôi không cảm thấy tẻ nhạt chút nào. Thế giới của tôi trở nên nhiều màu sắc hơn kể từ khi có sự xuất hiện của hai đứa trẻ.
Đó là một buổi hoàng hôn tím nhạt, nắng nhạt nhoà rồi tắt hẳn, mây trôi lười biếng trên nền trời đang dần đỏ ửng lên. Tôi lắng nghe có tiếng bước chân từ xa chạy tới.
Ồ, là trẻ con...
Hai thằng nhóc hiếu động đứng dưới thân tôi, ngửa mặt nhìn lên tán lá khổng lồ ra chiều thích thú.
Xin chào, tôi là Sồi, các cậu bé sẽ chẳng hiểu gì đâu.
Cậu bé Tóc Mun sờ sờ vào lớp vỏ sù xì trên thân tôi nói.
"Xem này, cái cây này chắc phải 100 tuổi."
"Có lẽ là thế, nó to lớn đến vậy cơ mà."
Tôi bao nhiêu tuổi nhỉ, thật sự cũng không biết nữa.
Những ngày sau đó, Tóc Mun và Mắt Biếc thường xuyên chạy tới đây, đùa giỡn cười nói huyên náo với đủ trò nghịch ngợm.
Điều đó làm cho tâm hồn già nua của lão sồi tôi trở nên tươi trẻ hơn, rì rào hát khẽ trong cơn gió chiều dịu mát. Tôi quan sát hai cậu bé, chăm chú nhìn họ đào bới những hố đất nhỏ đến mặt mũi tèm lem, hái những cây cỏ gà hay dùng ngọn đám hoa xuyến chi phi vào nhau, cười phá lên giòn tan trong nắng.
Những đứa trẻ hồn nhiên và đáng yêu. Tôi dần dà biết được tên của chúng.
Tóc Mun là Baekhyun, cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm. Khi cười sẽ lộ ra một chiếc răng nanh. Mắt Biếc là Chanyeol, cao hơn một tẹo, lần nào cũng đầu têu ra mấy trò quậy phá. Khi vui sẽ hét rất to, chạy nhanh như một con thỏ nhỏ.
Một lần tôi thấy hai cậu bé khó khăn cùng nhau vác lên đỉnh đồi một cái lốp ô tô và cuộn dây thừng. Loay hoay cả buổi chiều, chúng vắt sợi dây lên cánh tay rắn chắc của tôi, buộc vào cái lốp tròn tròn đung đưa bên dưới, vừa vặn tạo thành một cái đu xinh xắn.
Baekhyun mồ hôi nhễ nhại, chùi chùi tay vào áo, nhanh chóng ngồi lên, tay bám chắc vào sợi dây. Chanyeol đứng đường sau dùng cánh tay gầy gầy ra sức đẩy. Cả hai cười rất vang, được một lúc thì lại đổi vai, vui vẻ râm ran cho đến khi nắng chiều tắt hẳn mới trở về trong tiếc nuối.
Tôi là một cây sồi, nhiệm vụ của tôi là xanh, giờ đây tôi hạnh phúc khi biết mình còn mang đến niềm vui nhỏ nhoi cho hai đứa trẻ.
Một lần Chanyeol ôm lấy thân tôi, trèo lên rất cao, động tác nhanh nhẹn như một con sóc. Cậu đứng trên cái chạc ba, đưa mắt nhìn ra xa reo lên thích thú:
"Wao...trên này rất tuyệt."
Baekhyun đứng ở dưới nheo mắt nhìn lên, giọng nói trong trẻo bắt hai tay lại làm loa nói lớn:
"Nhưng tớ không trèo lên được."
Chanyeol nghĩ ngợi một lúc sau đó tụt xuống. Cậu dặn dò cái gì đó rồi chạy đi mất hút, cái bóng nhỏ nhắn dần dần khuất hẳn khỏi tầm mắt của tôi.
Một lúc sau, cậu bé quay lại, vác theo một cái thang nhỏ, tôi đoán cậu mượn từ ngôi nhà nhỏ của bác thợ săn trên đỉnh đồi.
Thế là Baekhyun trèo lên trước, tất nhiên cái thang không thể chạm đến chỗ chạc ba. Chanyeol đứng phía dưới cố sức đẩy cậu lên bám lấy cái cành nhỏ loà xoà rồi đu lên đấy.
Dù hơi vất vả nhưng hai cậu bé đã thành công, sung sướng đứng trên người tôi thi nhau hét thật lớn. Sau đó hai người ngồi cạnh nhau chân thả xuống đong đưa, tôi có cảm giác mình đang ôm trọn vào lòng hai đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới.
Chúng bắt đầu trò chuyện ríu rít, đủ những thứ từ trường học, gia đình đến thú cưng. Baekhyun hào hứng kể về món bánh bích quy chị gái làm, món đồ chơi ba mua về từ siêu thị trong thị trấn, đến con Pitbull hung dữ luôn gằm gè nhà bác hàng xóm.
Biểu cảm của cậu rất phong phú, khua tay múa chân, đôi má phúng phính đỏ hồng hào. Chanyeol ngồi lắng nghe thỉnh thoảng sẽ phụ hoạ một cái gì đó, còn ngắt một cái lá trên người tôi thả xuống cho nó bay lượn trên không trung.
"Nơi này thật đẹp."
"Đúng thế, đây chính là vương quốc của chúng ta."
"Vậy ai sẽ làm vua."
"Dĩ nhiên là tớ." - Chanyeol vỗ ngực tự hào.
"Vậy còn tớ thì sao.".
"Cậu là hoàng hậu."
"Nhưng hoàng hậu là con gái."
"Hahhaaa, nhìn xem, cậu đỏ mặt rồi kìa."
Tôi biết Baekhyun là cậu bé rất hay đỏ mặt. Thỉnh thoảng khi Chanyeol véo má hay xoa đầu, má cậu sẽ đều ửng lên như chang nắng. Ngoài ra cậu còn hay cười, mỗi lần Chanyeol kể chuyện hay đùa giỡn, cậu đều cười, trong veo, đẹp đẽ như như những chồi hoa.
Mùa hè kết thúc, hai cậu vẫn đến với tôi vào cuối tuần. Có lần mang theo một con dao nhỏ làm tôi sợ chết khiếp. Chanyeol hí hoáy khắc lên thân cây hai thằng bé gầy teo, có mỗi một cái đầu tròn vo, tay chân và người là mấy cái gạch thẳng, nhìn thôi đã thấy buồn cười.
Hai cái hình đứng cách nhau một đoạn.
Đứa bé nghịch ngợm này, thế là đã lưu giữ trên người tôi một hình xăm.
"Xem này, hình to hơn là tớ, còn hình người nhỏ hơn là cậu.
"Nhìn chả giống tý nào, cái đầu khắc méo rồi."
"Chờ một chút, tớ sửa lại."
"Sao lại cách xa nhau một khoảng thế."
"Không lẽ cậu thích cho chúng nắm tay nhau."
Tôi ngó xuống, quả nhiên mặt Baekhyun lại đỏ bừng.
*
Cỗ xe thời gian chuyển mình từ mùa xuân sang mùa đông, từ năm này qua năm khác. Hai đứa trẻ thân thuộc của tôi cũng theo đó mà lớn lên. Phút chốc đã trở thành những cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu phổng phao tuấn tú.
Chúng vẫn đến đây, cái đu lúc này không còn đủ chỗ cho hai người, Chanyeol và Baekhyun trèo thoăn thoắt lên chạc ba, thế giới và vương quốc riêng hai cậu bé tự tạo.
Chanyeol cao lớn rất nhanh. Làn da trắng trẻo thuở bé có lẽ giang nắng nhiều biến thành màu lúa mạch, trông rất khoẻ khoắn. Mỗi lần cậu mặc áo thun cộc tay, tôi còn thấy ẩn hiện sau lớp vải thun là những múi cơ.
Baekhyun cũng không mập mạp như trước, thay vào đó còn đeo thêm một đôi kính, có điều cậu vẫn đáng yêu như thế. Đứa nhỏ ấy đã trưởng thành hơn nhiều rồi, không còn khóc khi ngã như trước đây nữa.
Chanyeol nói sau này muốn trở thành một phi công, còn Baekhyun ước mơ làm một nhà khoa học. Cậu bé từng nghĩ đến những dải đất ở miền đồng bằng rộng lớn Alaska, những con kênh đào chảy dọc eo biển, hay cánh rừng Nauy tuyết phủ trắng những ngọn lá kim.
"Tớ sẽ chinh phục bầu trời."
Chanyeol hào hứng nói.
"Một ngày nào đó, sẽ chở cậu bay trên thảo nguyên bất tận này, thật đấy."
Cái cách mà cậu nói có cảm giác thật lớn lao, chân thật và dễ thương. Ánh mắt Chanyeol trong và ngọt ngào như mật.
Baekhyun bảo.
"Tớ thích đến cả Châu Phi nữa. Ở đó có những con sư tử, tớ muốn nhìn thấy chúng."
"Được thôi, trong khi đó, tớ sẽ tìm một viên kim cương thật to cho cậu."
Những đứa trẻ của thảo nguyên, tâm hồn cũng xanh mướt và êm ru như lời thì thào của đồng cỏ.
*
Một lần, cả hai mang đến một hai cái lọ thuỷ tinh, Chanyeol xách theo một cái xẻng. Cậu ấy mím môi, xới lớp đất xốp dưới thân tôi, cẩn thận đặt hai cái lọ nhỏ xinh xinh vào ấy, sau đó còn trồng một cây hoa nhỏ lên trên. Tôi đoán già đoán non, một cánh bướm rực rỡ thì thầm với tôi:
"Đó chính là lời hẹn ước của hai người ấy"
Ồ, là hẹn ước...
Trong nắng chiều hôm ấy, tôi thấy hai cậu bé hôn nhau.
Chanyeol cầm con dao nhỏ trong túi áo cậu tiến về thân tôi khắc khắc.
Khi hai cậu bé đi khỏi, giữa hai cái hình người gầy teo lúc trước đã có thêm một hình trái tim.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com