Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tri kỉ của tôi, người của tôi

( Series "Crush của tôi là một tên mặt lạnh")

___

Có lần, tôi giận bạn học Phác vì lí do gì đấy, cả hai không nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Xán Liệt không chịu được liền nhắn tin chuyển tiền vào tài khoản của tôi mười vạn để lại một đồng chữ lấp lánh trên màn hình điện thoại.

"Của cậu hết."

Tôi cảm thấy đây chính là cách làm lành không đỡ được của dân có tiền. Thế nhưng, vì thành ý của gã mặt lạnh cùng nhà, nên cũng đã vô cùng quảng đại nhận lấy sắm một tủ mô hình Iron man.

Tôi hí hửng hỏi.

"Cậu không nghĩ là thứ gì khác hay ho hơn sao."

Bạn học Phác vô cùng muộn tao trả lời.

"Có. Hôn một cái."

Tôi bĩu môi.

"Nhưng mà tớ vẫn còn giận. Hiện tại không muốn thấy mặt cậu."

Xán Liệt nghiêm túc đối diện tôi.

"Vậy thì cậu nhắm mắt lại là được rồi."

*

Thật ra tôi chẳng bao giờ giận nổi bạn học Phác quá lâu. Kiểu gì cậu ấy cũng có cái lý của mình. Mà đã đem ra tranh luận thì kiểu gì tôi cũng thua đầu nước. Tôi nằm dài trên người bạn học Phác cực kì thắc mắc.

"Là tớ thật sự cứng đầu sao."

Xán Liệt thành thực trả lời.

"Ừ."

Tôi giả bộ vỗ vào tay cậu ấy.

"Thế thì đừng có vò đầu tớ nữa."

Bạn học Phác có lẽ cảm thấy buồn cười lắm được thể nhào tóc tôi thành một mớ bòng bong.

"Sờ cho nó mềm đi."

Có lí lẽ nào lại như vậy. Tôi đem theo quả đầu rối bù xù làm thứ tiêu khiển cho bạn học Phác suốt giờ xem ti vi. Trông không khác gì bù nhìn rơm mùa bão.

Một lần Ngô Thế Huân mới đùa tôi chính là kênh giải trí ưa thích nhất của Xán Liệt. Cậu ấy không đáp lại thế nhưng vẫn cố ý để trong lòng. Buổi tối, cậu ấy làm vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn tôi đang đắp mặt nạ, vờ vĩnh hỏi.

"Này. Chuyển chương trình chứ nhỉ."

Tôi nghi hoặc.

"Chương trình gì cơ."

Bạn học Phác liền đoan trang gợi ý.

"Thế cái gì hay chiếu vào đêm muộn."

Cái tên mặt lạnh này bình thường kể không nổi mười game show truyền hình, thế nhưng về hiểu biết cơ bản thì vẫn áp dụng thực tiễn không sót bước nào.

Tôi nhắm mắt lại.

"Không biết. Đài Biện Bạch Hiền ngừng phát sóng rồi."

Thế nhưng với độ bá đạo của bạn học Phác thì không gì là không thể. Cậu ấy ngang nhiên đáp.

"Nhưng tớ là chủ tịch."

*

Hồi cao trung, trong khi lũ con trai trong lớp đa phần dán poster Maria Ozawa kín tường, bạn học Phác vẫn luôn là tượng đài của những đóa hoa thuần khiết. Có lần, Tiểu Bảo giấu vào ba lô tôi một cuốn tập chí người lớn. Lúc ở hành lang lấy sách vở, nó liền rơi lả tả ngay dưới chân Xán Liệt.

Tôi chưa kịp nhặt đã phát hiện ra dáng vẻ vô cùng kì thị của bạn học Phác.

Lúc đó tôi ấp úng, đỏ mặt tía tai.

"Đừng hiểu nhầm. Không phải của tớ."

Bạn học Phác không đáp lại tiếng nào, tiếp theo là lạnh lùng bước đi luôn, bỏ lại một câu cứng ngắc.

"Không đẹp."

Tôi chỉ muốn đào một lỗ chui xuống ngay tức khắc.

Sau này, tôi hỏi lại.

"Cậu bảo cái gì không đẹp."

Xán Liệt muộn tao trả lời.

"Mấy cái hình ấy... đều không đẹp."

Ngô Thế Huân một mực cho rằng bạn học Phác là không thích xem hình gợi cảm, chỉ thích ngắm mấy bức ngốc nghếch của Biện Bạch Hiền. Cậu ấy nghe xong thì thản nhiên trả lời.

"Nhưng mà nó gợi cảm với anh."

*

Bạn học Phác là mĩ nam mét tám lăm.

Tôi bảo bạn học Phác cao thì có tác dụng gì. Ngày còn đi học, cậu ấy mặt lạnh bảo.

"Mặc quần áo sẽ đẹp."

Tôi thầm bĩu môi một tiếng. Tôi có thấp một chút mặc quần áo cũng được đấy thôi. Mấy hôm trước, lúc hai người ngồi chờ ở sân bay về Trùng Khánh, nhìn Xán Liệt nổi bần bật giữa đám đông, tôi lại hỏi cậu ấy.

"Cao như vậy để làm gì."

Cậu ấy nhìn tôi một lúc liền bảo.

"Nếu đứng trước có thể để cậu gục xuống lưng. Nếu đứng sau, có thể bảo hộ cậu trong ngực. Không phải sao."

Tôi thực sự bị câu nói ấy làm cho cảm động. Bạn học Phác vẫn luôn thích làm cho người khác bất chợt cảm thấy được yêu thương và nuông chiều vô hạn như vậy.

Tôi vờ vĩnh bảo.

"Cứ làm như tớ bé nhỏ lắm đấy."

Bạn học Phác nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm.

"Bé mà."

"Bé chỗ nào."

"Chỗ nào cũng bé."

*

Cháu gái tôi đi chơi ở viện hải dương học với tôi về, liền đi mách với Phác Xán Liệt.

"Chú Tiểu Bạch nói chuyện được với cả cá mập."

Xán Liệt nghiêm túc gật đầu.

"Ừ. Có phải rất lợi hại hay không."

Cháu gái tôi tưởng thật liền gật đầu lia lịa.

"Chú Bạch Hiền hiểu tiếng động vật thật đấy ạ."

Vị tinh anh xã hội lại tiếp tục đem khuôn mặt vô cùng đoan chính ra lừa gạt trẻ con.

"Đúng rồi."

Cho đến lúc cháu gái tôi công nhận tài năng siêu việt của chú nó mà tíu tít đi khoe với đám bạn, tôi sung sướng bật ngón cái với bạn học Phác.

Xán Liệt muộn tao không quan tâm đến tôi, ngồi xoa đầu Mộng Long, cho corgi nhỏ ăn bánh cá.

Tôi xụp xuống bên cạnh lân la.

"Này, cậu làm gì Mộng Long mà nó thân với cậu nhanh thế."

Bạn học Phác quay qua ung dung đáp đáp.

"Không phải biết rất nhiều tiếng động vật sao? Cậu thử hỏi nó xem."

Tôi thực sự muốn ngoạm cho cậu ấy một cái.

*

Thời tiết thay đổi, tôi bị cảm mạo, uống thuốc mãi không đỡ, bạn học Phác buộc tôi phải đi tiêm.

Tôi nghe đến giãy nảy, một mực ôm giường.

"Tớ không muốn."

Xán Liệt chẳng nói hai lời nhét tôi vào ô tô.

"Đừng bướng."

Tôi đang định nói lại thì bạn học Phác đã rướn người qua cài dây an toàn cho tôi, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

"Tớ bị cảm nhẹ thôi, không sao đâu."

Xán Liệt mặt lạnh đáp.

"Nhưng mà tớ thì có."

Xong đó áp tay vào trán tôi. Bàn tay cậu ấy rất lớn cũng rất ấm.

"Đừng làm tớ lo lắng. Được không."

Tôi cảm thấy tôi như được khỏi bệnh ngay từ lúc ấy.

Xán Liệt nói, cậu ấy không nói sức khỏe tôi không tốt. Nếu tôi để bị ốm, thì đó là lỗi của tôi. Còn nếu để tôi ốm mãi mà không khỏi, thì đó là lỗi của cậu ấy.

*

Hôm trước, tôi nổi hứng đi tóc xoăn về, lại nhuộm hoe vàng, hỏi bạn học Phác có đẹp không. Cậu ấy bình luận.

"Ừm."

Tôi không vừa ý liền gạ tiếp.

"Ừm là thế nào."

Bạn học Phác đáp.

"Đúng kiểu tớ thích."

Tim tôi như nở ra được một cánh đồng hoa.

"Thật à."

Xán Liệt muộn tao đáp.

"Ừm. Giống cún."

Cánh đồng hoa lập tức như được tưới qua một máy bay thuốc trừ sâu.

Tôi xem phim, liền thuận miệng hỏi bạn học Phác.

"Người ta thích nhau có thể lên núi đao xuống biển lửa. Cậu nói xem, chúng ta có phải đã đạt đến cảnh giới như vậy rồi không."

Xán Liệt đang cắt táo ở bàn bếp nhìn ra chỉ nói.

"Không."

Tôi bĩu môi.

"Ừm. Cậu nói có một cậu cũng được mà."

Bạn học Phác ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống gọt hoa quả, bình đạm bảo.

"Những chỗ nguy hiểm như vậy đương nhiên tớ sẽ không để cho cậu tới."

Tôi cảm thấy, nếu gã này muốn tôi vào rừng chông, tôi cũng không ngần ngại mà xông pha.

Hộ khẩu của Phác Xán Liệt trước đây ở Trùng Khánh, bây giờ ở Bắc Kinh, vĩnh viễn ở trong tim Biện Bạch Hiền.

Có người từng hỏi.

"Xán Liệt là gì."

Tôi đáp.

"Tri kỉ."

"Thế Bạch Hiền là gì."

Bạn học Phác kiêu ngạo đáp.

"Người của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com