[Nielhwan] SUPERPOWER
1.
Kang Daniel lần đầu gặp Kim Jaehwan là vào năm lớp 10
Đối phương mặc một chiếc hoodie màu xám, cầm ghita ngồi trên sân thượng vừa đàn vừa hát. Điều này cũng không có gì lạ, người trong CLB cũng thường ở trên đây dàn dựng chuẩn bị tiết mục. Cơ mà quái một cái là ở bên người cậu ta có bươm bướm bay xung quanh.
Bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, bươm bướm làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Kang Daniel cứ nghĩ là mình bị hoa mắt, nhưng phát hiện ra không có. Hắn cẩn thận từ từ tiêu sái đi qua, xác nhận lại những gì đang xảy ra, sau đó trừng mặt thật lớn.
Người đó thấy hắn liền dừng động tác gãy đàn, tiếng nhạc biến mất, bướm xung quanh cũng tản đi, từ trên lầu bay đi, hoá vào nước tuyết.
Ờ thì, chuyện này thật sự là Siêu Năng Lực
Kang Daniel đối với chuyện này cũng không thấy lạ. Hắn từ nhỏ đã thích xem mấy cái chuyện kỳ dị, đối với Siêu Năng Lực đặc biệt hứng thú. Hắn tiến lại gần một chút, Kim Jaehwan sợ sệt lui về sau vài bước.
Nè, cậu có siêu năng lực mà, cậu sợ cái gì chứ? Kang Daniel không lên tiếng. Sau đó đứng tại chỗ ghé sang hỏi "Vừa nãy mấy con bướm kia là gì vậy?"
Kim Jaehwan mặt đỏ chót, ấp úng trả lời "Bạn của tớ".
"Bạn cậu không cần ngủ đông sao?" Kang Daniel trêu ghẹo nói "Còn có tiếng nhạc dừng lại thì biến mất, này là siêu năng lực đúng không?"
Kim Jaehwan lập tức không tìm được từ thích hợp đáp lại, cuối cùng đành do dự thừa nhận.
Kang Daniel không nghĩ tới trên đời này thật sự có cái gọi là siêu năng lực, hắn lúc nãy chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Không ngờ tên ngốc này lại thừa nhận. Kang Daniel cực kỳ cao hứng, hướng lên hét to "Mình đã nói thế giới này có siêu năng lực mà", một bên xông đến ôm chặt Kim Jaehwan.
Hành động này khiến người ta bị doạ không nhẹ, cơ mà Kang Daniel không để ý, bọn họ đâu có quen biết gì nhau, cũng may sau đó có cơn gió đem Kang Daniel thổi tỉnh, mới nói xin lỗi.
Kim Jaehwan hai má đỏ hồng, ho khan vài tiếng, nói không sao.
Kang Daniel thấy Kim Jaehwan đáng yêu quá thể, tại sao là có một người con trai chỉ xấu hổ thôi mà cũng có thể cưng như vậy. Hắn lập tức xin số điện thoại, bảo là muốn tiến hành thảo luận chuyên sâu học thuật gì gì đó. Cuối cùng hắn cũng biết người kia tên là Kim Jaehwan, học cùng khối với hắn, là main vocal của CLB âm nhạc, ban ngày cậu chủ yếu ở sân tập.
Từ đó ngày nào Kang Daniel cũng dính chặt lấy Kim Jaehwan, mỗi ngày hỏi cậu về mấy vấn đề siêu năng lực. Kim Jaehwan lần nào cũng kiên trì trả lời, như là từ năm 3 phát hiện mình có siêu năng lực, chỉ cần cậu cầm đàn ra gãy, hát một bài, mấy con bướm kia liền bay đến, giống như có phép thuật, bất kể là mùa nào.
Kang Daniel cảm thấy tình tiết này có chút quen tai, rất nhanh, hắn liền phản ứng, nhếch khoé miệng nói: " Vậy có ai nói cậu giống Hương phi hông?"
Kim Jaehwan thoáng sững sờ liền dùng sách đánh Daniel.
Daniel vô cùng oan ức, thật sự rất giống Hương Phi mà
Sau đó Jaehwan cùng hắn lăn lộn đến quen, có lẽ do bọn họ rất hợp nhau, Kim Jaehwan nhanh chóng bước vào cuộc sống của Kang Daniel, cũng bắt đầu chủ động đi tìm Daniel nói chuyện. Kang Daniel dần dần cũng thấy mấy cái rắc rối từ siêu năng lực. Kim Jaehwan cảm giác siêu năng lực của mình không đủ ngầu, người ta đều là kiểu phong điện lôi vũ gì đó, trong khi cậu chỉ đơn giản là gọi mời bướm. Bình thường liên hoan của hội hay CLB, cậu đều không tham gia, bởi vì không phải ai trong lớp cũng thích côn trùng.
Thật ra thì Kang Daniel cũng không ưa gì côn trùng, nhưng mà đối với Jaehwan, hắn thấy điều này không đáng nói. Huống chi càng ngày Kang Daniel càng thấy yêu thích Kim Jaehwan rồi. Jaehwan có một khuôn mặt tròn vo khiến người ta rất muốn chọc chọc, chỉ cần đối phương phát ngốc, Daniel liền nhân cơ hội chọc một cái.
"Có siêu năng lực không sai" Kang Daniel an ủi nói "Tớ thì không có siêu năng lực nha"
Kim Jaehwan cảm kích nói tiếng cảm ơn. Ánh mắt như hồ nước trong veo nhìn sang khiến tâm Daniel hụt một cái.
Kim Jaehwan quả nhiên là Hương phi, không có bướm thì liền liêu nhân.
2.
Kang Daniel hiểu biết chính mình cũng có chút sai lệch
Chẳng hạn như là, hắn thật ra cũng là một người có năng lực đặc biệt.
Không phải do hắn nhận biết trễ, hay là nói cái dị năng này có bao nhiêu lợi hại, trái lại so với năng lực gọi bướm còn muốn cùi mía hơn. Thời điểm hắn phát hiện ra mình có năng lực là khoảng giữa tháng 8, khi đó có một bộ phim truyền hình rất hot, nam nữ chính ngay lúc tuyết đầu mùa rơi đã ôm hôn nhau, sau đó Daniel bỗng nhiên cũng muốn yêu, còn nhất định phải là lúc tuyết rơi đầu mùa. Nhưng mà còn cách mùa đông rất lâu, nên Daniel chỉ có thể chờ đợi, mong nó tới nhanh một chút.
Nhưng là hình như tới hơi nhanh.
Giữa lúc hắn tâm tâm niệm niệm mùa đông mau đến, người bên cạnh tự nhiên kêu lên sợ hãi, hắn mất kiên nhẫn, nói lại làm sao, sao đó nhìn theo tầm mắt của người kia hướng ra ngoài cửa sổ ............... tuyết rơi rồi!
Cơ mà giờ mới là tháng 8 a
Sau giờ học Daniel đi tìm Jaehwan. Kim Jaehwan đối với sự tình thời tiết hôm ấy cũng có chút giật mình. Mơ mơ màng màng nghe Daniel giải thích xong, Jaehwan cười hì hì nói " Chúc mừng cậu nha, cậu cũng siêu năng lực rồi nè"
Chuyện tháng 8 có tuyết rơi, theo khoa học mà nói rất khó để giải thích. Trong chuyện này, tin tức, cùng các nhà khoa học đều bó tay, chỉ có thể trả lời "hành vi con người đã phá huỷ tự nhiên, dẫn đến khí hậu bất thường"
Có điều đối với Daniel thì chuyện có siêu năng lực này cũng không tính là hài lòng, bởi vì hắn rất nhanh phát hiện, năng lực của hắn vậy mà chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa phải là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm. Dù cho đứng dưới tuyết cũng không có cách nào sử dụng được năng lực.
Kang Daniel cúi đầu ủ rũ, thế nhưng Kim Jaehwan lại nói: "Này có cái gì không tốt, rất lãng mạn mà. Cậu có thể tạo tuyết đầu mùa để tỏ tình với bạn gái. Tớ thì không được rồi, tớ gãy đàn là nữ sinh bị doạ sợ hết."
"Nữ sinh không thích bướm sao?"
"A, mấy cô gái đó thấy bướm quay xung quanh tớ, nhất định là do trên người tớ có mùi... họ thì lại thích nam sinh sạch sẽ." Kim Jaehwan thẹn thùng đáp
"Tớ rất thích" Kang Daniel không chút nghĩ ngợi thốt ra "Lúc mà cậu đánh đàn xung quanh có đàn bướm, tớ rất thích lúc đó"
Kim Jaehwan vô cùng cảm kích nói cảm ơn
Kang Daniel biết rõ, an ủi với Kim Jaehwan lúc này cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Nhưng Daniel thật sự rất thích, tuy là bọn họ quen biết đến giờ, hắn cũng chưa thấy Jaehwan đàn hát lần nào nữa
Cái này cũng là vì năm lớp mười, hắn không có nghe nói qua ai đó có năng lực đặc biệt, cái tên này tuyệt đối sẽ không trước mặt người quen thể hiện năng lực của mình. Không giống Daniel, nếu có siêu năng nhất định là đi khoe khắp chốn, tuy là hiện tại muốn khoe cũng không được.
Có được siêu năng lực thật là chuyện tốt sao?
Chí ít đối với Kim Jaehwan mà nói thì là không phải. Cậu không thể ở bất cứ đâu cũng có thể hát, không thể dùng giọng hát của mình biểu đạt tâm ý. Vốn nơi hoạt động của cậu là trên sân khấu, hiện tại cậu chỉ có thể ở nhà luyện tập. Kang Daniel cảm thấy rất tiếc, chẳng qua là thu hút bươm bướm thôi mà, tụi nó cũng rất đẹp không phải sao?
Kang Daniel vô cùng yêu thích cái siêu năng lực này, à không, chuẩn xác mà nói thì Kang Daniel thích Kim Jaehwan. Không chỉ là cặp má núc thịt của cậu, hay là siêu năng lực. Mà còn bởi vì hắn phát hiện Kim Jaehwan làm chuyện gì, hắn cũng thấy rất giỏi, cảm giác mỗi ngày trôi qua rất lâu, ngày nhớ đêm mong, cái này gọi là có tình cảm đi.
Tất cả của Kim Jaehwan, hắn đều không phanh yêu thích
Hắn còn tính toán, đợi tới lúc dùng được siêu năng lực, muốn đem cơ hội đó dành cho Kim Jaehwan
Thế nhưng hiện tại, Kang Daniel muốn Kim Jaehwan tiếp nhận năng lực của cậu, ít nhất là khi ở cùng với Daniel cậu không ngại mà cứ thoải mái đàn hát.
Kang Daniel bắt đầu thay đổi biện pháp khiến Kim Jaehwan đánh đàn, mỗi lần như vậy Kim Jaehwan đều lí do qua loa để trốn. Cuối cùng đến sinh nhật của Daniel, hắn đưa Jaehwan đến sân khấu, đem của khoá lại, sau đó quay lại nói với Kim Jaehwan "Jaehwan.... Làm một lần được không? Tớ không ngại đâu, tớ còn thích nữa"
"Nơi này không có ai đến, chỉ có cậu và tớ"
Hắn nhìn chằm chằm Kim Jaehwan, Jaehwan lại tránh né ánh mắt của hắn, trên mặt nhiễm một tầng ửng đỏ. Rất nhanh, cậu run rẩy trả lời "Vậy thì cậu nhất định phải nghe hết"
Kang Daniel nhéo mặt người kia "Đương nhiên"
Kim Jaehwan cầm lấy ghita, nhắm mắt lại hắn giọng một cái bắt đầu hát. Đúng như dự đoán vừa mới bắt đầu đã thấy một đàn bướm bay đến, theo nhịp điệu đung đưa cánh, thậm chí đậu trên vai Daniel. Nhưng trong mắt Daniel thì chỉ có Kim Jaehwan, đối phương hát cái gì hắn cũng không để ý.
Kim Jaehwan dưới ánh mặt trời, phảng phất chính là đang phát sáng.
Hát xong một bài Kim Jaehwan mở mắt ra, phát hiện Daniel nhìn mình thì sững sờ, cậu vừa tức vừa bất đắc dĩ, vỗ lưng Daniel một cái mới khiến người kia tỉnh lại. Cơ mà chờ mãi chưa thấy phản ứng gì, thì nhận ra mình đã bị Kang Daniel ôm vào lòng.
"...... Kim Jaehwan" thanh âm của Daniel thì thầm bên tai Jaehwan "Tớ muốn tặng cậu một món quà mà không người nào có được"
"?"
"Cậu quay đầu lại nhìn đi" Kang Daniel xoay người Kim Jaehwan, để người cậu quay mắt ra bên ngoài. Hắn mừng vì năm nay tuyết chưa rơi, nếu không thì kế hoạch hôm nay của hắn bị bể rồi.
Bên ngoài tuyết đang rơi, toàn bộ bầu trời đều là màu trắng.
Đây là tuyết đầu mùa.
"Cậu đã nói muốn tớ dùng siêu năng lực để tỏ tình với bạn gái... nhưng mà tớ không dành điều đó cho bạn gái" Kang Daniel nói
"Tớ dành cho cậu."
Kim Jaehwan há hốc miệng, không phản ứng được Daniel đang nói gì. Sau đó thì hai má liền bắt đầu bị nhuộm đỏ. Kang Daniel phát hiện Kim Jaehwan thật sự rất dễ xấu hổ, có lúc chính mình nói mặt sẽ đỏ, đáng yêu khỏi phải nói.
"Cậu, cậu thích tớ" Kim Jaehwan do dự mở miệng "Nhưng là..."
"Tớ không hề để ý đến lũ bươm bướm kia" "Trong mắt tớ chỉ có cậu" "Cậu có thích tớ không?"
Kim Jaehwan gật đầu, sau đó chủ động ôm eo Daniel. Rõ ràng không phải rất lạnh, nhưng mà Kim Jaehwan cảm thấy trời đông như lúc này ôm sẽ giúp ấm hơn một chút.
Cho đến giờ Kang Daniel vẫn rất thích siêu năng lực, tuy rằng ngày tháng lâu, tất cả mọi người đều xem nó như trò cười. Nhưng Daniel biết siêu năng lực thật sự có tồn tại.
Hơn nữa mỗi người đều có.
Tên khoa học của nó chính là "TÌNH YÊU"
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com