Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bất hạnh - 2


Bình An bị kéo lê trên mặt đất đỏ lầy lội, hai tay giãy dụa vô vọng, móng tay cào cấu vào lòng bàn tay ông chú, cào đến bật máu, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khàn khàn đầy rượu, tiếng cười man rợ, ghê rợn, như tiếng quỷ từ địa ngục vọng lên. Đường đất ngoại ô tối om như mực, không một bóng đèn đường, không một ánh sáng nhân tạo, chỉ có ánh trăng mờ nhạt, lạnh lẽo, lọt qua tán cây rậm rạp, tán lá um tùm, chiếu xuống khuôn mặt méo mó vì đau đớn tột cùng của cậu – một khuôn mặt trẻ trung, thanh tú, giờ đây tái nhợt, vặn vẹo, nước mắt giàn giụa, mồ hôi túa ra như tắm, hòa lẫn với máu từ vết xước trên trán, trên má, trên cổ. Bụng tám tháng đè nặng như một quả bom nổ chậm, thai đã tụt sâu đến mức mỗi bước bị kéo lê là một lần tử cung co thắt kinh hoàng như ai đó dùng dao rạch từ trong ra ngoài, rạch từng nhát. 

Tấm vải thô quấn chặt quanh eo – thứ vải đã siết chặt cậu suốt tám tháng trời – giờ đã lỏng lẻo, lỏng dần, lỏng dần, máu rỉ từ vết rách da thịt, thấm đỏ cả lớp áo hoodie rộng thùng thình, thấm xuống đất, tạo thành vệt dài ngoằng, vệt máu loang lổ, như dấu vết của một con thú bị săn. 

"Buông... buông tôi ra! Xin ông... buông ra!" – cậu hét, hét đến khản đặc cổ họng, hét đến xé rách không khí đêm khuya, nhưng giọng lạc đi, nghẹn lại, vỡ vụn trong cổ họng vì đau, vì sợ, vì tuyệt vọng. 

Tiếng hét không vang xa, bị nuốt chửng bởi bụi cỏ rậm, bởi tiếng gió rít qua lá, bởi tiếng cười dâm đãng của ông chú. Ông ta cao lớn, vai u thịt bắp, sức mạnh như trâu điên, một tay túm chặt cổ áo hoodie của cậu, túm đến mức cổ áo siết vào cổ, làm cậu nghẹt thở, tay kia bóp chặt cổ tay cậu, bóp đến mức xương kêu "rắc", đau buốt, như muốn bẻ gãy. Ông kéo lê cậu vào bụi cỏ rậm rạp bên đường, kéo lê không thương tiếc. Tiếng lá xào xạc, xào xạc không ngừng, át cả tiếng khóc nức nở của cậu, át cả tiếng tim cậu đập thình thịch, át cả tiếng thai máy đạp liên hồi trong bụng.

Cậu cố giãy, cố đạp chân, cố cào cấu, nhưng vô ích. Ông chú quá mạnh, quá nặng, hơi rượu phả ra nồng nặc, hôi thối, xộc vào mũi cậu, làm cậu buồn nôn, làm cậu chóng mặt, làm cậu muốn ngất đi. Nhưng cậu không ngất được. Cậu tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cảm nhận từng nhát đau, từng hơi thở nóng rực của ông ta phả vào gáy. Ông ta dừng lại giữa bụi cỏ, giữa một khoảng trống nhỏ, ném cậu xuống đất như ném một bao tải rác. Bình An ngã sấp, mặt đập mạnh xuống đất ẩm ướt, miệng đầy bùn, đầy máu, vị tanh lợm. Cậu cố chống tay ngồi dậy, cố chống hai tay run rẩy xuống đất, nhưng bụng nặng trịch đè xuống, đè đến mức cậu không nhúc nhích nổi, thai đạp liên hồi, đạp mạnh, đạp như muốn phá vỡ lớp da căng bóng, như muốn kêu cứu. 

"Đau... đau quá... có ai không....cứu với..." – cậu rên rỉ, rên trong đau đớn, trong tuyệt vọng, tay ôm bụng, nước mắt trào ra, trào thành dòng, rơi xuống đất. 

Ông ta đứng đó, thở hổn hển vì mệt, vì hưng phấn, mắt biến thái dưới ánh trăng lạnh lẽo, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đỏ gay vì rượu, chiếu lên đôi mắt đục ngầu, chiếu lên nụ cười nham nhở đầy dục vọng. Ông ta tháo thắt lưng da đen bóng, tháo chậm rãi, cố ý, tiếng kim loại "xoẹt" vang lên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Bình An co rúm người, co ro lại như con tôm, lùi lại theo bản năng, nhưng lưng đã chạm bụi cỏ dày đặc, không còn đường lui. Cậu cố lết, cố lết người về sau, cố dùng tay kéo thân thể nặng nề, nhưng chân run lẩy bẩy, run đến mức không đứng nổi, thai tụt sâu khiến mỗi cử động là một lần đau như dao cắt, như xé thịt, như muốn sinh ngay tại đây.

"Đừng... đừng lại gần... xin ông..." – cậu van xin, giọng lạc đi, giọng khản đặc, giọng như sắp tắt.

"Im mồm! Tao trả năm trăm là để mày phục vụ, không phải để mày kêu la như đàn bà!" – ông gầm gừ, giọng khàn vì rượu, vì dục vọng, tay cầm thắt lưng quất mạnh vào không khí, quất "vút" một cái, tiếng gió rít lên ghê rợn. 

Bình An co rúm người, co ro lại, tay ôm bụng, nước mắt giàn giụa. Ông ta lao đến như thú dữ, lao đến nhanh như chớp, đè cậu xuống đất, đầu gối ép mạnh lên bụng. ĐAU! Đau kinh hoàng, đau chưa từng có, tử cung co thắt dữ dội, co thắt như muốn nổ tung, thai đạp mạnh, đạp như muốn chui ra ngay lập tức. Bình An hét lên, hét đến xé rách cổ họng, tiếng hét vỡ òa trong đêm tối, vang vọng trong bụi cỏ: "Đừng... đừng chạm vào tôi.... cứu!!...cứu tôi với....ahggg!!!"

Nhưng ông ta không nghe, không thèm nghe, tay xé toạt áo hoodie, xé mạnh, xé không thương tiếc, tiếng vải rách "rẹt rẹt rẹt" vang lên liên hồi, vang lên như tiếng cười của quỷ dữ. Lớp áo rộng rơi xuống đất, lộ tấm vải thô quấn chặt quanh bụng, quấn từng vòng, từng vòng, như một lớp băng bó tội nghiệp. Ông ta dừng lại một giây, mắt sáng rực như thú dữ nhìn thấy mồi ngon, nhìn thấy thứ gì đó quý giá, thứ gì đó kích thích dục vọng đến tột cùng. 

"Ồ... hóa ra mày có thai à?" – giọng ông khàn khàn, khàn đặc, đầy thèm thuồng, đầy hưng phấn, đầy man rợ. 

Tay ông chạm vào tấm vải, chạm nhẹ, rồi kéo mạnh, kéo một phát bung cả vòng. Bình An giãy dụa, giãy như cá mắc cạn, tay ôm bụng, ôm chặt. Bụng cậu bật ra, bật ra đột ngột, to tròn, căng bóng, rạn nứt tím tái, thai máy đạp mạnh dưới lớp da mỏng manh như muốn chạy trốn. Ông ta bật cười man rợ, cười lớn, cười đến rung cả bụi cỏ: "Mẹ kiếp, hàng ngon! Tao trúng mánh rồi!"

Tay ông nắn bóp bụng cậu, nắn mạnh bạo, nắn không thương tiếc, nắn như muốn bóp nát. Bình An khóc nức nở, khóc đến xé ruột, nước mắt rơi xuống đất nhưng ông ta càng hưng phấn, càng điên cuồng, tay luồn xuống dưới, xé quần jeans, xé mạnh, xé đến rách toạc, tiếng vải rách, tiếng kim loại thắt lưng rơi xuống đất "cạch" một tiếng. Cậu giãy dụa, tay cào cấu, móng tay bấm sâu vào da ông ta, bấm đến bật máu, nhưng ông ta đè chặt, đầu gối ép bụng mạnh hơn, thai co thắt dữ dội, nước ối rỉ ra từng giọt, từng giọt ấm nóng chảy xuống đùi. 

"Đau... đau quá... tha cho tôi... xin ông..." – cậu van xin, van đến khản giọng, van đến tuyệt vọng.

Ông ta nhét quần lót cậu vào miệng, nhét mạnh, nhét chặt, bịt kín: "Im! Im mồm cho tao!"

Bụng cậu co thắt liên hồi, co thắt như sắp sinh, ống sinh mở dần, mở rộng, đau như xé thịt, đau như muốn chết. Ông ta dựng hai chân cậu lên, đè lên đùi, đè mạnh, chuẩn bị. Bình An mở to mắt, mở to đến mức trắng dã, kinh hoàng tột độ, ký ức đêm bị chuốc thuốc ùa về như cơn ác mộng: ly rượu đắng nghét, bàn tay thô bạo, tiếng cười dâm đãng, xấp tiền lạnh lùng trên bàn. Cậu khóc, khóc nức nở, khóc đến cạn nước mắt, nhưng tiếng khóc bị bịt kín trong miệng, bị bịt kín trong đêm tối. Ông ta thả dương vật ra, to lớn, đầy gân xanh, cương cứng kinh tởm, đâm thẳng vào huyệt khẩu khít chặt. 

"Ưm..ứmmm!!!....hức....ưmmm!!!"

ĐAU! 

Ông già thúc mạnh, thúc không thương tiếc, từng cú một, từng cú như búa tạ giáng vào huyệt khẩu khít chặt của Bình An. Máu tươi trào ra thành dòng, đỏ lòm, hòa lẫn với dịch trắng đục từ ông ta, chảy loang lỗ dưới đất ẩm tạo thành một vũng nhầy nhụa, tanh nồng, hôi thối. Bình An giãy dụa, giãy đến kiệt sức, hai chân bị dựng lên cao, đầu gối ông ta đè chặt lên đùi cậu, đè đến mức xương kêu "rắc rắc", đau buốt lan khắp người. Miệng cậu bị quần lót nhét kín, tiếng rên chỉ còn là những âm thanh nghẹn ngào, "ư... ư...", nước mắt trào ra thành dòng, rơi xuống má, rơi xuống cổ, rơi xuống ngực trần lộ thiên.

"Chặt... chặt quá... mẹ kiếp, bụng to mà vẫn ngon thế này! Dạng háng với bao nhiêu thằng rồi?" – ông ta gầm gừ, giọng khàn đặc vì rượu, vì dục vọng, mồ hôi túa ra như tắm, rơi xuống bụng cậu. Tay ông nắn bóp bụng cậu, nắn mạnh, nắn như muốn bóp nát thai nhi bên trong, nắn đến mức tử cung co thắt dữ dội, co thắt liên hồi, thai đạp điên cuồng, đạp như muốn kêu cứu, đạp như muốn chạy trốn. 

"Đạp đi! Đạp mạnh vào! Tao thích cảm giác này!" – ông cười man rợ, cười đến rung cả bụi cỏ, cười đến vang vọng trong đêm tối.

Bình An mở to mắt, mở to đến mức trắng dã, kinh hoàng tột độ. Cậu cảm thấy từng cú thúc như dao đâm, từng cú như búa giáng, từng cú như muốn xé đôi cơ thể. Huyệt khẩu khít chặt bị mở rộng cưỡng ép, rách toạc, máu phun ra thành tia, tia máu đỏ tươi bắn tung tóe lên đùi ông ta, lên bụng cậu, lên mặt đất. Đau đớn lan khắp người, lan từ bụng dưới lên ngực, lên cổ, lên đầu, đau đến mức cậu muốn ngất đi, muốn chết quách đi cho rồi. Nhưng cậu tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cảm nhận từng giọt máu, từng giọt mồ hôi, từng hơi thở nóng rực của ông ta phả vào mặt, từng tiếng "phạch phạch" khi da thịt va chạm, từng tiếng rên dâm đãng của ông ta vang lên bên tai.

"Thế nào... sướng không nhóc? Thai mày đạp mạnh thế này... tao đụ cho đẻ luôn nhé?!" – ông ta vừa thúc vừa nói, giọng lè nhè, giọng đầy khoái lạc, tay vuốt ve bụng cậu, vuốt như vuốt thú cưng, vuốt như vuốt chiến lợi phẩm. 

Bình An lắc đầu, lắc đầu điên cuồng, nước mắt giàn giụa, nước mắt mặn chát rơi vào miệng qua khe quần lót. Cậu nghĩ đến mẹ, nghĩ đến em trai, nghĩ đến đứa con trong bụng. "Mẹ ơi...cứu con...cứu con với..." – cậu nghĩ trong đầu, nghĩ đến xé ruột, đến tuyệt vọng.

Ông ta càng hưng phấn, thúc nhanh hơn, thúc mạnh hơn, thúc như thú dữ. "Tao sắp ra... ra vào trong mày... để thai mày ngập tinh trùng tao!" – ông gầm lên, giọng khàn đặc, mặt đỏ gay, mạch máu nổi lên trên cổ, trên trán. 

Bình An hoảng loạn, giãy dụa mạnh hơn, nhưng vô ích. Ông ta đè chặt, đè đến mức cậu không nhúc nhích nổi, đè đến mức thai co thắt dữ dội, nước ối rỉ ra từng giọt, từng giọt ấm nóng chảy xuống đất. Mãi một lúc lâu, ông ta kêu lên một tiếng dài, tiếng kêu khoái lạc, man rợ: "Aaa... ra... ra hết!" 

BỤP! - "Hự"

Rồi gục xuống đất, gục xuống bên cạnh cậu, dương vật vẫn còn cương, dính đầy máu và dịch. Bất ngờ, một bóng người xuất hiện từ bóng tối – đứng đó, tay cầm hòn đá lớn, mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt. Bình An nằm đó, nằm bất động, ánh mắt mờ đục, nhìn về phía bóng tối. Cơ thể cậu trần trụi, lấm lem bùn và máu, mồ hôi nhễ nhại, trên người đầy dấu vết dơ bẩn – vết cào, vết bóp, vết cắn, vết tinh dịch trắng đục. Bụng cậu to tròn, đầy vết tím tái như vừa bị đánh, bị bóp, bị hành hạ, hai chân dang rộng, dưới thân nhầy nhụa dịch trắng đục, chảy loang lỗ dưới đất kèm máu tươi, máu đỏ lòm, máu của cậu, máu của huyệt khẩu rách toạc .Cậu không còn sức giãy dụa, không còn sức khóc, không còn sức gì nữa. Chỉ còn đau, đau âm ỉ, đau lan khắp người, đau đến mức tê dại. Thai vẫn đạp, đạp yếu ớt, như đang kêu cứu, như đang tuyệt vọng. Cậu nghĩ mình sắp chết, chết ở đây, chết trong bụi cỏ, chết cùng đứa con. 

Anh ta đang trên đường đi nhà bạn, đi qua con đường tối này, thấy xe máy chưa tắt máy giữa đường, nghe tiếng động trong bụi cỏ, tiến lại gần. Và thấy. Thấy Bình An nằm đó, trần trụi, lấm lem, bụng to tròn đầy vết tím, hai chân dang rộng, dưới thân nhầy nhụa. Liếc nhìn ông già vừa bị anh đánh nằm gục bên cạnh, quần tụt, dương vật lộ thiên. Chiến kinh hãi, vội cởi áo khoác đang mặc trên người, bước đến nhanh như chớp. 

Anh kéo quần lót ra khỏi miệng cậu, khóe môi cậu chảy máu, máu đỏ tươi. Bình An mở mắt, mở to, nhưng không nói được, chỉ run rẩy, run lẩy bẩy. Chiến nâng cậu dậy cẩn thận, nâng nhẹ nhàng, tay run run. Anh khoác áo trùm kín cơ thể cậu, cơ thể lạnh ngắt, lạnh như băng. Tay anh vô tình chạm vào bụng, bụng cứng như đá, co thắt liên hồi. Bình An mở to mắt, không thể lên tiếng, cơ thể run rẩy, nước mắt lăn dài. Chiến vội vàng ôm cậu dậy, ôm nhẹ nhàng, bế cậu dựa vào người mình, bế như bế một đứa trẻ. 

"Cố lên... tôi đưa cậu đi bệnh viện..." – anh nói, giọng nghẹn ngào. 

Anh bước nhanh đến xe hơi đậu gần đó, bước nhanh, bước vội, bước như chạy. Đi được vài bước, anh khựng lại, đứng hình. Dòng nước ấm nóng chảy từ mông cậu xuống tay anh, chảy dọc xuống đất, chảy thành dòng – nước ối vỡ. Chiến hoảng loạn nhìn kỹ, mây trên trời tản ra, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt đã ngất đi của cậu. Bình An – bạn cùng lớp, thần đồng y khoa, giờ đây nằm trong tay anh, sắp sinh. Chiến nhận ra, nhận ra ngay. "Bình An...là cậu..." – anh thì thầm, giọng lạc đi. Anh lao đến xe, đặt cậu bên ghế lái phụ, đặt nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng lái xe đi, lái như bay, lao vào đêm tối.

Chiến lao xe như bay trên con đường đất đỏ lầy lội, bánh xe lăn qua ổ gà, xốc nảy kinh hoàng, nhưng anh không giảm tốc. Tay trái cầm vô lăng siết chặt đến trắng khớp, tay phải đặt lên bụng Bình An – bụng cứng ngắc, co thắt từng cơn, nước ối vẫn rỉ ra từng giọt, thấm ướt ghế xe da, thấm xuống sàn xe, tạo thành vũng nhỏ loang lổ dưới ánh đèn pha chớp tắt. Bình An nằm nghiêng trên ghế phụ, đầu gục vào cửa kính, mắt nhắm nghiền, môi tím tái, hơi thở yếu ớt như ngọn nến sắp tắt. Áo khoác của Chiến trùm kín từ cổ đến đầu gối, nhưng vẫn lộ bụng to tròn, đầy vết tinh dịch khô lại thành mảng trắng đục ghê rợn.


"Bình An... Bình An! Cậu tỉnh lại đi! Đừng ngủ!" – Chiến hét lên, giọng khản đặc, giọng hoảng loạn, tay lay vai cậu liên hồi. 

Nhưng Bình An không đáp, chỉ rên khe khẽ, rên trong vô thức, "ư... đau...", nước mắt lăn dài từ khóe mi đóng đầy vết bùn dơ bẩn. Xe vọt qua đoạn đường tối, đèn pha quét qua bụi cỏ nơi vừa xảy ra cơn ác mộng, quét qua chiếc xe máy Wave cũ của cậu vẫn nằm nghiêng, đèn còn chớp, bánh xe quay tít trong không khí.Điện thoại trong túi Chiến rung liên hồi – 17 cuộc gọi nhỡ từ bạn bè, tin nhắn 

"Mày đâu rồi? Party bắt đầu rồi!". Anh nhấn nghe loa ngoài, giọng gấp gáp: "Tao có việc gấp! Đừng chờ!" – rồi cúp máy, ném điện thoại xuống ghế sau. 

Xe lao ra quốc lộ, đèn đường vàng vọt lướt qua kính chắn gió, tiếng còi xe container rú lên inh ỏi khi anh vượt đèn đỏ. "Cố lên... cố lên... sắp đến bệnh viện rồi..." – anh lẩm bẩm, lẩm bẩm như cầu nguyện, mắt đỏ hoe.

Bụng Bình An co thắt mạnh hơn, co thắt từng cơn cách nhau chưa đầy một phút – dấu hiệu chuyển dạ thật sự. Nước ối vỡ ào ạt, thấm ướt ghế ngồi, chảy xuống sàn xe, mùi tanh nồng lan khắp khoang lái.

"Bình An! Cậu nghe tôi không? Hít thở! Hít vào... thở ra!" Nhưng cậu chỉ rên, rên đứt quãng, tay vô thức ôm bụng, móng tay bấm sâu vào da thịt tím tái.

Xe lao vào cổng bệnh viện đa khoa tỉnh lúc 23:47. Chiến phanh gấp, bánh xe rít trên nền xi măng, tiếng "kenh" chói tai. Anh bật cửa, lao ra, mở cửa ghế phụ, bế Bình An ra – bế xốc, bế vội, bế như bế một đứa trẻ sắp chết. "Cứu! Cứu với! Thai phụ cấp cứu!" – anh hét lớn, hét đến khản cổ, chạy thẳng vào phòng cấp cứu. 

Y tá trực đêm giật mình, lao ra đẩy xe đẩy: "Đưa lên đây! Nhanh!" Chiến đặt cậu lên xe, đặt nhẹ nhàng nhưng tay run lẩy bẩy, nước ối vẫn chảy, chảy thành dòng xuống bánh xe đẩy. Bác sĩ trực – một phụ nữ trung niên, kính cận dày – chạy ra, mắt mở to: "Thai mấy tháng? Nước ối vỡ? Có dấu hiệu sinh?" 

Chiến lắp bắp: "Tôi không biết... cậu ấy bị... bị cưỡng hiếp... nước ối vỡ trên đường..." Bác sĩ thoáng giật mình rồi gật đầu, đẩy xe vào phòng sinh khẩn cấp: "Chuẩn bị mổ! Thai tụt, cổ tử cung mở 7 phân!" 

Chiến đứng ngoài hành lang, lưng dựa tường, tay run run, máu dính đầy áo, máu của Bình An.


Tui cần động lực của mấy nàngggg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com