Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giận (H++)

Ngụy tiền bối giận rồi!!!! Thật sự giận rồi!!!

Tụi Tư Truy hoảng sợ, không dám lại gần.

- Tư Truy, ngươi lên tiếng đi a. Thỏ đó Hàm Quang Quân nuôi a, Ngụy tiền bối sao cứ nhìn như muốn làm thịt nó thế.

- Cảnh Nghi, sao bình thường ngươi nói nhiều lắm mà, sao ngươi không ra mặt đi lại kêu Tư Truy chứ.

Kim Lăng tức giận khi thấy Cảnh Nghi gọi Tư Truy ra chỗ đại cửu đang nổi lửa kia. Mà vị Hàm Quang Quân kia lại chọc gì tới vị này rồi. Bình thường sủng lên tận trời, bọn hắn bị phạt thảm cũng chỉ vì vị kia cười một cái. cả ba đứa đều mù mịt rồi. Ngụy Vô Tiện cứ nhìn bầy thỏ kia, tay bế một con lên vuốt ve rồi nói thầm, nhưng cũng đủ làm bọn trẻ rùng mình :

- Ta thật muốn làm thịt ngươi. Cả ngươi và chủ ngươi nữa. Thật đáng giận mà.

Quay lại một khắc trước, Ngụy Vô Tiện vì quá nhàm chán nên đi tìm bọn tiểu bối để rủ thi bắn cung. Đi ngang qua lớp học, chợt thấy Lam Vong Cơ đang nắm tay một nữ tu. Như sét đánh ngang tai, hắn quay người chạy đi, một mạch ra thẳng đến chỗ bầy thỏ này. Hắn muốn giết người nha.......

Lại nói Lam Vong Cơ, khi hết giờ đang muốn quay về thì vị nữ tu trước mặt bất chợt quay lại, vô tình tay chạm vào người đi phía sau. Vì bất ngờ nên Lam Vong Cơ mới đưa tay giữ lại, không hay biết rằng lại đúng người kia nhìn thấy. Trên đường về lại thấy tụi Tư Truy đang lấp ló nhìn gì đó, vẻ mặt đứa nào cũng căng thẳng.

- Tư Truy.

- Hàm Quang Quân, hình như Ngụy tiền bối đang tức giận. Tụi con không dám lại gần.

- Ngụy Anh? Giận? – Y nhíu mày, ai lại làm cho người kia tức giận. Xong phất tay kêu đi về, không kèm theo câu chép gia quy nên ba đứa đi rất nhanh, sợ Hàm Quang Quân đổi ý. Đi về phía trước, thấy bóng hình kia đang ôm thỏ con trong lòng, ánh mắt đờ đẫn không biết đang suy nghĩ gì.

- Ngụy Anh.

- Lam Trạm...Ta không muốn gặp ngươi. Ta muốn về Vân Mộng.

Vừa nói, Ngụy Vô Tiện khóc rồi. Hắn không muốn nhìn thấy Lam Trạm bên người khác a. Thà hắn rời bỏ còn hơn ở lại đau lòng. Lam Vong Cơ nghe vậy, mày càng nhíu chặt, đi nhanh tới nắm chặt tay người còn đang rơi nước mắt kia.

- Ngụy Anh. Vì sao?

- Lam Trạm, ngươi không thương ta nữa thì hãy để ta ra đi, ta ko phiền ngươi, cũng không quấn lấy ngươi. Ngươi để ta đi...ưm...

Lam Vong Cơ áp môi lên, không cho hắn nói tiếp những lời làm y tức giận nữa. Ngụy Vô Tiện giơ tay lên ôm cổ y, đưa lưỡi ra hòa quyện với lưỡi người kia. Cả hai hôn đến quên trời đất, đến khi mặt đỏ hết lên mới buông ra.

- Ngụy Anh, đừng rời đi.

- Lam Trạm, ngươi yêu ta sao?

Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt y đầy chân thành cũng đầy sủng nịnh, liền ôm chặt lấy đưa môi lên:

- Lam Trạm, hôn ta.

- Ngụy Anh, về Tĩnh Thất.

- Ko, ta muốn ở đây. Ko thì ta đi về Vân Mộng.

Lam Vong Cơ đành chấp nhận, cúi xuống hôn. Từ hôn nhẹ đến hôn sâu hơn, nhịp thở của cả hai cũng rối loạn theo. Không biết từ bao giờ y phục cũng đã xốc xếch hết rồi.

- Ưm..Lam Trạm...cho ta... vào trong ta a...

- Ngụy Anh, rồi sẽ cho.

- Ưm...ưm..a~~~

Lam Vong Cơ cắn nhẹ hạt đậu đỏ hồng ngay ngực kia, tay còn lại ôm chặt eo Ngụy Vô Tiện. Y còn trêu đùa, vươn lưỡi ra liếm nhẹ xung quanh hạt đậu, thích thú nhìn người dưới thân đang oằn mình vì kích thích. Tay còn lại đưa xuống hạ thân,nhắm thẳng hậu huyệt đang vì dục tình mà hé mở mập mờ.

- Ưm, Lam nhị ca ca....aaaa...đừng trêu chọc ta... mau vào aaa...

Lam Vong Cơ vẫn nhẫn nại, chọc cho người kia muốn phát điên. Y đang đợi.

- Aaaaaa, Lam nhị ca ca, ta chịu ko nổi....lão công, đừng đùa nữa....thao ta...

Chỉ đợi nhiêu đó, tiểu Vong Cơ hứng khí bừng bừng thẳng một đường đi sâu vào hang nhỏ kia.

- Ưm....sảng khoái aaaa....ngươi tốt a.... ưm...mạnh chút.... ưm....

- Lam Trạm, nhẹ chút....ưm..ưm.....

- Ngươi là chó sao, còn cắn ta....ưm...aaaa... Lam Trạm, Lam nhị ca ca tha ta....ta sai rồi....~~~~

Lam Vong Cơ không nhìu lời, cũng không nỡ cấm ngôn. Chỉ có thể cắn cho hắn ngưng lại, bên dưới vẫn không ngừng nghỉ ra vào. Dâm dịch tiết ra ngày càng nhiều, tiếng hạ thân va vào nhau nghe thật kích tình.

- Ngụy Anh, tâm duyệt ngươi. Không phải ngươi là không được..

- Aaaaaa.....ta không chịu nổi...Lam Trạm....ưm...

----------Lược bỏ 3000 từ-----------

- Lam Trạm, ngươi là của ta.

Ngụy Vô Tiện mệt rũ người, dựa vào ngực Lam Vong Cơ mà nhắm mắt ngủ. Chỉ thấy bạch y nhu tình nhìn người trong lòng, hôn nhẹ lên trán, thì thầm:

- Ngụy Anh, ngươi cũng là của ta.

-Lam Trạm, ngươi chưa giải thích tại sao ngươi nắm tay vị cô nương kia a..

Trên đường về Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn ầm ĩ muốn nghe câu trả lời của Lam Vong Cơ. Tay chống eo, dựa vào người kia mà cứ truy hỏi. Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn, tay cũng đỡ lấy mà xoa xoa eo cho Ngụy Vô Tiện. Chỉ thấy y mở miệng nói:

- Đi đụng trúng ta.

- Đụng trúng ngươi liền nắm tay người ta. Vậy trước kia không thấy ngươi nắm tay ta nha.

Giấm Ngụy Vô Tiện lại đổ rồi. "Hừ, ta không biết, ta chính là cố ý gây sự đó" Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, vị Hàm Quang Quân này có biết bao người say mê a, càng lạnh lùng lại càng mê người. Chính hắn cũng vậy không phải sao. Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện cứ lải nhải, y liền kéo hắn đi nhanh về Tĩnh Thất. Vừa vào phòng, y áp người lên cửa hôn lên cái miệng cứ ríu rít kia.

- Ngươi... ưm... ưm...

Ngụy Vô Tiện giật mình rồi cũng choàng tay ôm lấy. Người này hắn không muốn xa rời. Môi lưỡi quấn quýt, ngươi lui ta đuổi, ngươi tới ta cũng tới. Không biết ai đẩy ai, cuối cùng lại hôn đến lên giường rồi. Ngụy Vô Tiện cầm mạt ngạch đùa trong tay, bỗng nói:

- Lam Trạm, mạt ngạch này Lam gia ngươi thật sự có ý nghĩa kia?

- Ừm.

- Vậy có phải ta là tướng công ngươi a~~

- Tướng công??

Mắt Lam Vong Cơ nhíu lại, lộ vẻ nguy hiểm, Ngụy Vô Tiện thông minh 1 đời không nghĩ tới 1 câu nói lại khiến cho hắn 3 ngày ko ra khỏi giường. Lam Vong Cơ giật lại mạt ngạch, cột vào 2 tay Ngụy Vô Tiện, đưa tay cởi thắt lưng hắn ra.

- Lam Trạm, ngươi làm gì? Aaa đau ta... ngươi... ngươi... quá đáng a~

Lam Vong Cơ lật người Ngụy Vô Tiện,đưa tay đánh bôm bốp vào mông trắng nõn kia. Vừa đánh vừa trầm giọng:

- Ngụy Anh, ai là tướng công?

- Ngươi... ngươi... ta a.. ưmmmmm.....

Đang đánh, tay Lam Vong Cơ liền ngưng lại, đưa thẳng đến hậu huyệt kia, sau cơn ân ái lúc nãy vẫn còn ửng đỏ. Mắt tối sầm xuống nhưng vẫn chịu đựng, một ngón rồi hai ngón, cuối cùng cả ba ngón tay đưa vào, trêu chọc điểm gờ nhạy cảm kia. Ngụy Vô Tiện đã không chịu nổi:

- Ưm....ưm... Lam Trạm... ngươi đừng... chỗ đó... aaaaaaa ... cho taaaaaaa

- Ngụy Anh, nói, ai tướng công?

Vừa hỏi, tay vẫn không ngừng động tác. Chỗ hậu huyệt kia thật mê người, y chỉ muốn làm hắn ngay bây giờ. Nhưng chưa nghe được câu y muốn nghe, phải nhẫn nại. Kéo người dưới thân dậy, tay kia vẫn ra ra vào vào, đưa lưỡi liếm một đường từ môi xuống đến ngực, dừng ngay hạt đỉnh hồng kia mà cắn nhẹ làm Ngụy Vô Tiện một trận run rẩy.

- Lam Trạm...ưm... cầu ngươi...ưm....cho ta...nhịn không nổi....ưm...chỗ đó...đúng aaaaaa...

- Ngụy Anh, ngươi không ngoan.

Lam Vong Cơ vẫn cắn nhẹ, không ngừng day day đầu vú làm Ngụy Vô Tiện mún phát điên. Một tay trêu chọc hậu huyệt, tay còn lại hướng hạ thân đã cứng kia mà lên xuống. Hít một ngụm khí, Ngụy Vô Tiện không còn muốn trên dưới gì nữa.

- Lam Trạm, Lam nhị ca ca....ưm...aaaaa... Tướng công....thao ta....ưm... thao chết ta aaaaa...

Chỉ đợi nhiêu đó, Lam Vong Cơ rút tay ra, đưa hạ thân đã trướng đau nhắm thẳng mà đâm vào hậu huyệt đầy nước kia. Một tiếng sảng khoái vang lên:

- Ưm... Sảng khoái aaaaaa... ưm...ưm....Nhanh chút... đúng aaaaa...

- Lam Trạm.... chỗ đó aaaa.... hôn ta...

Ngụy Vô Tiện áp môi lên môi Lam Vong Cơ, đưa lưỡi vươn sang tìm chiếc lưỡi kia mà trêu chọc. Bên dưới hai người vẫn luật động liên tục. Tay Ngụy Vô Tiện bấu chặt lưng, cào xước xuống mấy đường, chợt đụng tới những vết sẹo do giới tiên kia lại vuốt ve nhẹ nhàng. Điều này như gãi ngứa tâm Lam Vong Cơ, y càng mãnh liệt, kéo ra xong thúc mạnh đâm sâu vào trong.

- Aaaaaa....thoải mái a~.... Lam Trạm..... ưm.... ưm... thích....

- Ngụy Anh, đêm nay còn dài.

--------- Tự nghĩ tiếp a...tui đi bơm máu ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com