Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố, Tiểu Vũ được ma ma nắm tay đi xuống.

Suốt quãng đường từ ngoài vào đến phòng riêng của bác sĩ, em gần như siết thật chặt tay của ma ma.

Xem bệnh cho em là viện trưởng Cao - chuyên gia đi đầu về điều trị tâm lý ở Trung Quốc. Ông vốn đã cao tuổi, không nhận xem bệnh nữa,  nhưng ma ma em thông qua một người bạn giới thiệu đã hẹn được buổi thăm khám hôm nay.

Gương mặt hoà ái đầy phúc khí của ông vừa nhác thấy bóng Tiểu Vũ trốn phía sau lưng ma ma, liền nháy mắt cười chào em.

Bé con rất ngoan, em cũng cúi đầu chào theo,  nhưng sau đó lại rụt người trốn sau lưng ma ma thật nhanh.

Biết em sợ, bà xoa tay trấn an rồi đưa em đến trước bàn làm việc ngồi xuống.

Viện trưởng Cao cho em làm một bài trắc nghiệm tâm lí, em liền ngoan ngoãn ngồi đọc từng câu rồi trả lời.

Ông ấy ngồi đối diện thỉnh thoảng lại quan sát Tiểu Vũ, đồng thời lật xem bệnh án và trao đổi một số vấn đề cùng ma ma em.

Khoảng hai mươi phút sau Tiểu Vũ làm xong bài trắc nghiệm, em không dám trực tiếp đưa cho viện trưởng Cao, mà hướng về phía ma ma ngồi bên cạnh xin giúp đỡ, bà lập tức tri kỉ đón lấy lá phiếu trong tay em đưa cho viện trưởng.

Sau khi nhìn qua phiếu trắc nghiệm em điền, viện trưởng Cao suốt cả buổi hôm nay đều cười thật hiền hoà lần đầu tiên nhăn tít cả mày lại.

Ma ma Tiểu Vũ nhìn thấy biểu hiện này của ông, tâm liền trầm xuống: "Trước khi tìm đến đây, tôi đã đưa tiểu Vũ đi rất nhiều nơi gặp rất nhiều bác sĩ, chuyên gia. Tôi cũng hiểu được khái quát tình trạng của tiểu Vũ, có điều gì viện trưởng đừng đắn đo cứ nói, tôi đã chuẩn bị tâm lí từ đầu."

Viện trưởng Cao rót cho bà một tách trà, sau đó liền xoay ngược bệnh án đặt trước mặt bà từ tốn giải thích: "Thật ra Tiểu Vũ chỉ mắc chướng ngại tâm lý của chính bản thân, nếu phối hợp trị liệu tình trạng sẽ dần tốt hơn. Nhưng để khôi phục hoàn toàn và có thể nói lại được, phải do chính bản thân Tiểu Vũ vượt qua."

Đã trao đổi với nhiều chuyên gia, ai cũng nói rất khó để chữa trị được, xác suất hầu như bằng không. Ma ma của em rất đau lòng nhưng tuyệt nhiên không hết hy vọng. Nghe viện trưởng Cao nói có thể trị, bà như nhấc được một tảng đá nặng tựa nghìn cân trong lòng.

"Để vượt qua được chướng ngại tâm lý là điều rất khó khăn, phải dựa vào bản thân có một trạng thái tinh thần khoẻ mạnh. Nhưng trạng thái tinh thần của Tiểu Vũ quá yếu ớt, có xu hướng tự bế, sợ giao tiếp, thiếu cảm giác an toàn vô cùng trầm trọng...dẫn đến khả năng điều trị thành công thật sự không cao."

Ma ma Tiểu Vũ nghe xong đỏ cả mắt, mỗi lần gặp mặt bác sĩ, chuyên gia, là mỗi lần phải nghe đi nghe lại những lời này. Có những việc lặp đi lặp lại sẽ trở nên chai lì, nhưng có những việc sự lặp lại là cộng dồn nỗi đau.

Nhìn thấy ma ma chực khóc, Tiểu Vũ bất giác rưng rưng hai mắt. Em nắm lấy tay ma ma vuốt ve, muốn an ủi nhưng lại chẳng thế thốt nên thành lời.

Nhìn Tiểu Vũ ngoan ngoãn hiểu chuyện càng khiến bà nhớ lại những gì em phải trải qua, sự tự trách dâng đầy cả cõi lòng.

Thật ra bà ấy không có lỗi...

Tiểu Vũ sinh ra vào một ngày trời đất giăng trong màn mưa rả rích, là một bé con Omega nhỏ nhắn trắng nõn ai nhìn thấy cũng yêu thích.

Thế nhưng em không có ba, em chỉ có mỗi ma ma ở cạnh yêu thương chăm sóc. Ba và ma ma của em kết hôn vì lợi ích kinh tế hai gia tộc, họ không có tình yêu.

Cách ngày dự sinh của em chỉ hơn một tháng, ba em đã đề xuất ý kiến ly hôn, lí do vì tình yêu của đời mình, người đó không thể chờ thêm được nữa.

Ma ma là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, bà đã dứt khoát thành toàn cho ông.

Kể từ đó, bản thân mang bầu vẫn phải gánh vác trên vai công việc chất đống của tập đoàn sau sự rời đi của người bên gối.

Công việc nhiều đến mức vừa sinh Tiểu Vũ xong chưa đầy một tháng, bà đã quay lại điều hành tập đoàn.

Tiểu Vũ luôn biết ma ma rất yêu em, em cũng rất yêu bà, những điều bà làm đều là vì em, vì tương lai của em. Bé con không muốn sau khi ma ma trải qua một ngày vất vả bên ngoài còn phải lo nghĩ về mình, thế nên em rất ngoan, rất chăm chỉ học tập, luôn đạt được thành tích cao trong mọi kỳ thi.

Em hiểu chuyện đến mức, chỉ cần là việc ma ma muốn em làm hoặc em nghĩ bà sẽ muốn em làm, em đều sẽ hoàn thành thật tốt.

Cứ vậy, vô tình Tiểu Vũ dần lớn lên trong hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương và sự quan tâm của bậc làm cha mẹ.

Omega vốn đã nhỏ bé, omega trong quá trình trưởng thành thiếu đi tin tức tố của cha mẹ kề cận, càng yếu ớt mỏng manh hơn.

So với những omega khác, Tiểu Vũ nhìn bé bỏng hơn rất nhiều, non nớt đến mức chỉ một ánh nhìn đã muốn bảo bọc em trong lòng, lo sợ em chịu tổn thương.

Ở trường Tiểu Vũ rất được thầy cô bạn bè hoan nghênh, vì không những vừa ngoan vừa học giỏi, em lại còn rất đẹp.

Mắt nai long lanh to tròn, nơi đuôi mắt khảm một nốt lệ chí câu mất hồn người, chiếc mũi cao thanh thoát, môi châu nũng nịu chọc người yêu thương.

Được yêu thích là thế, nhưng môi trường sống từ bé đã hình thành nên sự rụt rè, khiến em luôn cảm thấy thiếu an toàn với mọi thứ xung quanh, vì vậy mà bé con không thể hòa nhập, không dám mở lòng tiến tới, thế nên em không có dù chỉ là một người bạn.

Đương nhiên có rất nhiều alpha theo đuổi, nhưng ngược lại bé con chỉ biết né tránh vì sợ sệt.

Cho đến một buổi chiều hai tháng trước, mọi chuyện bắt đầu đảo lộn nghiêng trời lệch đất...

Hôm ấy trời mưa tầm tã.

Chuông báo tan học vừa vang lên tất cả học sinh đã ùa ra khỏi phòng muốn mau chóng về nhà. Tiểu Vũ thong thả thu dọn cặp sách, em không vội vì chú Trương lái xe đưa đón vừa nhắn tin báo mưa quá to, kẹt xe kéo dài từ đường lớn đến lối vào cổng trường, cơ thể em rất hay ốm vặt, nếu hôm nào dính mưa thì chắc chắn tối hôm ấy về sẽ phát sốt.

Thế nên chú Trương bảo em cứ ngồi yên chờ trong phòng học, khi nào được gọi thì hãy xuống.

Tiểu Vũ vừa ngậm kẹo mút, vừa lắc lư đầu nhỏ nhìn điện thoại chờ cuộc gọi đến.

Lúc này, tiếng sấm đinh tai nhức óc bất chợt vang lên, kéo theo tia chớp xé toang màn đêm rọi sáng cả một góc hành lang phòng học.

Tiểu Vũ co rụt người lại, cả phòng học chỉ còn mỗi mình em, bỗng cảm thấy ở lại đây không an toàn, trong lòng dâng lên từng trận sợ hãi.

Đang đắn đo không biết nên làm gì, một tiếng sấm nữa lại vang lên, còn lớn hơn lần trước.

Tiểu Vũ đứng bật dậy, khoác vội balo lên chạy ào ra khỏi phòng học.

Ngay lúc này cơ thể em xảy ra sự bất thường, tuyến thể sau gáy nóng như phải bỏng, cơ thể trở nên mềm nhũn vô lực.

Tiểu Vũ hốt hoảng, không hề có một dấu hiệu báo trước, kỳ phát tình của em đến sớm.

Ngồi bệch xuống hành lang, bé con vội vã đưa tay vào balo tìm thuốc ức chế. Trong lòng không ngừng lo sợ sẽ có alpha quanh đây, mùi sữa ngọt ngào dụ người đã lan tỏa khắp dãy hành lang phòng học, nếu lúc này alpha nào ngửi thấy sẽ bị thôi thúc tiến vào kỳ phát tình mất.

Cuối cùng cũng tìm được lọ thuốc, nhưng chưa kịp lấy ra thì đã bị một lực mạnh ghì xuống mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, là một alpha xa lạ.

Hai mắt hắn hung hăng nhìn chòng chọc omega dưới thân, liên tục dụi đầu vào cổ hít ngửi mùi sữa ngọt ngào đến bức điên người đang toả ra từ em.

Tiểu Vũ bị cơn phát tình hành hạ khiến cả người nóng đến mơ hồ, lại sợ hãi vì tin tức tố của tên alpha xa lạ đang toả ra không ngừng hòng áp chế mình, Tiểu Vũ bật khóc.

Tiếng khóc chứa đầy sự tuyệt vọng như một con thú non đang đứng trước cái chết.

Bản năng alpha là chinh phục, hắn ta nghe tiếng omega khóc lại càng hưng phấn, lập tức dùng hai tay thô kệch muốn xé phăng chiếc áo sơmi mỏng manh omega đang mặc.

Tiểu Vũ dùng hết sức lực còn lại để chống đối, em vừa khóc vừa đẩy đối phương, tay không ngừng đánh vào người hắn ta.

Nhưng sức của một omega đã yếu, omega đang trong kỳ phát tình lại càng yếu hơn. Tiểu Vũ muốn gọi người giúp đỡ, vừa há miệng đã bị hắn ta nhét caravat vào lấp kín.

Tiểu Vũ kinh hãi trợn to mắt, nước mắt rơi liên tục cứ như cơn mưa tầm tã bên ngoài, không có dấu hiệu dừng lại. Em không còn sức phản kháng nữa, cả người vì kỳ phát tình dày vò mà trở nên mơ hồ, tinh thần cơ hồ hỏng mất, cuối cùng vì lo sợ cực độ mà ngất xỉu.

Khi em vừa ngất đi, chú Trương xuất hiện ngay đầu hành lang.

Vốn chú Trương đã đến nơi từ mười phút trước, nhưng gọi mãi mà Tiểu Vũ vẫn không nghe máy, ông cảm thấy lo lắng liền quyết định đi lên nhìn một chút.

Vừa bước đến đầu hành lang đã bắt gặp Tiểu Vũ bị alpha đè xuống nền gạch cưỡng ép.

Chú Trương hốt hoảng nhanh chóng chạy đến dùng hết sức bình sinh đánh ngất rồi kéo tên alpha kia ra, bế thốc Lưu Vũ chạy thật nhanh xuống xe đưa người tới bệnh viện gần nhất.

Thật may mắn chú Trương xuất hiện đúng lúc, nếu chậm hơn chút nữa Tiểu Vũ đã bị cưỡng ép ký hiệu từ một alpha xa lạ.

Thế nhưng đêm đó sau khi tỉnh lại, Tiểu Vũ không thể nói được nữa, em muốn nói nhưng không phát ra tiếng, luôn cảm thấy có gì đó mắc lại ngay cổ họng.

Tâm lý vốn đã yếu ớt nay càng trở nên dễ vỡ hơn.

Và!

"Tiểu Vũ phản ứng bài xích với tin tức tố của alpha. Là do tổn thương tinh thần ngày hôm ấy để lại quá sâu mà thành."

Viện trưởng Cao vừa dứt lời, ma ma của em đã bật khóc: "Tiểu Vũ chỉ cần ngửi thấy tin tức tố alpha là cả người sẽ run rẩy mất kiểm soát. Còn cảm thấy sợ hãi, không muốn tiếp xúc với alpha nữa. Tôi thật sự không muốn bé con cô độc cả đời chỉ vì chướng ngại này."

Viện trưởng Cao trấn an bà, đưa mắt nhìn sang bé con ngồi bên cạnh đang im lặng rơi nước mắt, hai tay nhỏ nhắn vẫn không ngừng nắm tay ma ma của mình vuốt ve an ủi, ông bất giác muốn thử mọi cách giúp cậu bé khỏi bệnh, đây là một đứa bé rất ngoan.

"Trước hết cần phải chữa khỏi những chướng ngại có từ trước của Tiểu Vũ. Sợ giao tiếp, sợ người lạ vì cả quá trình trưởng thành đã bị đóng khung trong một môi trường sống khép kín quá lâu, lâu đến mức trở thành thói quen, không muốn bước ra khỏi môi trường đó, không muốn tiếp nhận thế giới bên ngoài, vì cảm thấy thiếu an toàn. Nên thay đổi môi trường sống cho Tiểu Vũ, nhưng vẫn phải sắp xếp theo sở thích của cậu bé để có thể tiếp nhận dễ dàng hơn. Mà nguyên nhân chính của thiếu hụt cảm giác an toàn, chính vì không có cha mẹ cũng như tin tức tố bầu bạn bên cạnh trong quá trình trưởng thành. Sau này hãy thường xuyên ở cạnh trò chuyện, tâm sự với Tiểu Vũ. Còn lại mọi chuyện sẽ do chuyên gia phụ trách sắp xếp. Nhìn đến trường hợp Tiểu Vũ còn bài xích tin tức tố alpha, tôi sẽ liên hệ một người quen cũ, có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực này. Cậu ta là một trong số rất ít alpha mang tin tức tố có mùi hương đặc biệt. Nó rất nhạt nên lúc bình thường hầu như khó ngửi thấy, chỉ khi cậu ta chủ động tăng lượng pheromone thì omega mới có thể ngửi thấy. Cho nên, cậu ta có thể trong quá trình chữa trị, song song giúp Tiểu Vũ thông qua tiếp xúc dần dần không còn bài xích tin tức tố alpha nữa. Một công đôi việc."

Ma ma Tiểu Vũ như không tin vào tai mình. Nhưng bà chú ý thấy, nhìn thì có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết, nếu không nói đến vẻ mặt viện trưởng Cao đang có chút kỳ lạ. Bà liền hỏi: "Sao thế ạ? Cần phải làm gì viện trưởng cứ nói, tôi đều sẽ cố hết sức."

Viện trưởng Cao gãi cằm, có chút bất đắc dĩ: "Người thì rất giỏi, nhưng lại có nguyên tắc riêng. Không phải bệnh nhân nào cậu ta cũng nhận, còn phải gặp mặt xem bệnh án mới quyết định. Nhưng một khi đã nhận, đều sẽ trị khỏi."

Không dễ gì mới tìm thấy hy vọng rồi lại để nó vụt mất, bà quyết phải nắm thật chặt cơ hội này: "Đây gần như là cơ hội duy nhất, dù có như thế nào tôi cũng phải tranh thủ cho Tiểu Vũ."

Viện trưởng Cao gật đầu động viên: "Về chuẩn bị sắp xếp công việc trước đã. Sau khi tôi hẹn được lịch thăm khám sẽ phải đến Nhật đấy."

Nói xong, ông lục tìm danh thiếp bên trong ngăn tủ bàn làm việc rồi đưa cho ma ma Tiểu Vũ: "Danh thiếp của cậu ta đây. Uno Santa, Giáo sư Tâm lý học."

                       --------------------------

👍🏻: Mọi người cảm thấy cách lên sàn của tui có đủ cool ngầu không nào 😎
🌸: Niên thượng mà, sẽ cho Santa làm một daddy thật mờloemmmm 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com