Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SỢ

Cô im lặng, cố nhìn kĩ thêm một lần nữa nơi ngoài cửa kính. Nhưng quả thật vẫn là không có ai, cô bắt đầu sợ đến mặt tái xanh

"Không ngờ Diệp Lâm Anh mình đi đêm cũng có ngày gặp ma."

Cô xoay lại nhắm mắt, ôm nàng thật chặt, ngoài cửa kia lại bắt đầu có tiếng gõ và lần này kèm tiếng nói.

"Mở cửa!"

Khỏi phải nói người kiên cường như Diệp Lâm Anh còn phải sợ tím người, lúc này đây cô càng nhắm chặt mắt hơn, vùi mặt vào cổ nàng để khỏi phải thấy cái thứ "ghê gớm" ngoài kia.

Ca này được à:>

Chợt cô ngửi thấy mùi hương khiến cô đê mê, không nhìn được đưa mũi hít sâu hơn."Cộc.cộc"

Lần này tiếng gõ lại lớn hơn lần trước, Diệp Lâm Anh bỗng dưng không thèm quan tâm, cô ả chỉ quan tâm cái mùi hoa nhài yêu thích của mình thôi, ả ta thật sự muốn đem tất cả nàng cắn trong một phát a~

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tiếng động lần này lớn đến nổi khiến nàng tỉnh dậy, cảm nhận nơi cổ đang tựa hồ có ai đó cắn phá nồng nhiệt, nàng nhíu nhíu hai mắt nhìn xuống con người thân trên. "Diệp Lâm Anh ah~ bỏ ra!"

"Không! Trời lạnh cộng thêm sự sợ hãi nên tôi cần một nơi ấm áp, yên tĩnh để tựa vào."

"Tựa vào cũng chả sao, nhưng ai cho phép cô hôn tôi, đã vậy còn cắn cổ tôi như ma cà rồng thèm máu."

"Suỵt! Khẽ thôi!" Môi cô chặn lại môi nàng, ả không muốn nàng nói tiếp. Không muốn tiếng nói của nàng phá vỡ cảm giác như đắm như chìm của ả trong biển tình thơm ngát.

Lưỡi cô muốn nhiều và nhiều hơn thế nữa, nó nghịch lắm, chẳng chịu ở yên mà cố trườn ra tìm cái lưỡi ấm nóng của đối phương. Nàng thì lúc nào cũng quá yếu mềm, nhắm mắt mặc cho Diệp Lâm Anh thích làm gì thì làm, quả thật nàng ta đã quên mất mục đích tiếp cận Diệp Lâm Anh cô.

Sau trận mây mưa khá ngắn, nàng thở dốc, mở mắt ra, cô thì liếm môi kiêu hãnh hỏi nàng:

"Cô có nghe tiếng gì không Thùy Trang?"

Ý Diệp Lâm Anh là muốn nàng nghe được tiếng tim ả đang thổn thức.... Nhưng nàng kông chỉ nghe đâu,nàng còn thấy một điều rất đáng sợ ngoại ô kính xe.

"Thấy...thấy...rồi, Diệp Lâm Anh cô mau bỏ tôi ra đi."

"Vì sao chứ?"

"Nếu không sẽ có án mạng đấy!"

Diệp Lâm Anh cười nhẹ, đưa môi tiến sát nàng hôn tiếp, nàng đẩy cô ra nhưng không thể. Rõ là lần này toi rồi hai bạn trẻ ạ.

"Cộc! Cộc!"

Thùy Trang sợ xanh mặt, nước mắt chảy một hàng dài. Hành động của Kim Jisoo lúc này làm cô khó hiểu, cô liền xoay sang hướng cửa kính để xem có gì thì duma....

"Lan Ngọc!!!"

Đứng ngoài cửa kính là Lan Ngọc trợn to mắt như muốn nhào tới xé xác đôi gian phu dâm phụ trước mắt. Trên tay ả có cầm một bình xăng loại vừa, thì ra nãy giờ kẻ gõ cửa xe cô là ả, nhưng nếu là Lan Ngọc thì tại sao nàng phải sợ và khóc như thế? - Diệp Lâm Anh khó hiểu.

Thùy Trang lau đi vệt son lem trên môi, cố tình xoay về hướng khác không dám nhìn Lan Ngọc.

Diệp Lâm Anh xuống xe, nói chuyện với ả.

"Xin lỗi cô, trời lạnh mà bắt cô chờ ở ngoài nãy giờ, ha ha, và cũng cảm ơn cô về bình xăng nhen."

Nhà Lan Ngọc cách đây khá gần nên cô có thể đi đến đây mà hỗ trợ đôi bạn trẻ nhà ta, nhưng thấy tình cảnh người yêu bị người khác hôn thì hỏi xem ai mà chả muốn nổi điên. Mặt lạnh như sắt cô trả lời Diệp Lâm Anh.

"Cảm ơn gì chứ? Tôi đâu có nói là đem xăng cho cô. Tôi đem đến đây để đốt xe cô đấy!"

"Thôi thôi, cho tôi xin lỗi về việc bắt cô đợi, đưa đây cho tôi nào..."

Diệp Lâm Anh với tay với lấy bình xăng nhưng Lan Ngọc không chịu đưa, ả liếc mắt nhìn nàng rồi khẽ nhíu mày, bảo:

"Chừng nào Thùy TrangDiệp Lâm Anh xuống xe rồi tôi hẳn đưa bình xăng cho cô."

Lisa cười tươi, chui lại vào xe dắt nàng ra. Nàng cũng không muốn Diệp Lâm Anh nghi ngờ thêm nên đành bước xuống ái ngại nhìn Lan Ngọc.

Lan Ngọc không nói gì chỉ nhìn nàng một lúc lâu rồi thở dài. Sau một lúc đứng nhìn cô rời đi, Diệp Lâm Anh khá khó hiểu vì vẻ mặt lo lắng của cả hai rồi mỉm cười.

"Thôi, cô vào xe đi trời lạnh lắm, tôi ở ngoài đổ xăng rồi vào sau."

Ừ thì trời lạnh nhưng nó có lạnh bằng tâm Lan Ngọc lúc nãy, nàng suy nghĩ nhiều thứ rồi chợt bật khóc trong chiếc chăn nhỏ. Diệp Lâm Anh ở ngoài không hay biết Thùy Trang lại khóc nhè, nàng khóc vì không dám tưởng tượng cảnh Lan Ngọc đứng ngoài cửa nhìn Diệp Lâm Anh âu yếm mình, khóc vì sợ rằng Lan Ngọc bỏ mình.

Diệp Lâm Anh thì lãng phí còn nàng ta thì quá tham lam.

Diệp Lâm Anh vừa đổ xăng vừa luôn miệng cảm ơn Lan Ngọc : "Nhờ có cô ta mà mình không cần chờ đám nhân viên làm ăn chậm chạp. Trời lạnh như thế mà cô ta đến tận đây chắc hẳn cũng này nọ lắm."

Chợt cô cũng liếc sang nàng thầm nghĩ : "Chắc hẳn ả Lan Ngọc cũng là vì Thùy Trang."

Cô cũng không quên gọi cho Quỳnh bảo xe đã chạy được nên không phiền ả nữa.

Mọi thứ xong tất, cô quay trở lại xe, nàng vẫn ngồi im ắng, mắt hoen hoen đỏ, cô cũng nghĩ rằng nàng ta bị mình ép hôn nên thành ra như vậy.

Vẻ mặt có lỗi, cô ngồi ghế trước mà không yên. Quả thật, không thể phủ nhận việc nàng khóc là do bị ép hôn nhưng ắt hẳn còn một lý do lớn hơn LAN NGỌC.

Tiếng động cơ sắp nổ cũng là lúc tiếng gõ cửa kính ám ảnh lại vang lên, Diệp Lâm Anh liếc ngang đúng là Lan Ngọc, cô ta lại đến đây làm gì?

Cô ló đầu ra cửa kính ô tô hỏi to :"Đến đây làm gì nữa?"

"Tôi có chuyện muốn nói với Thùy Trang."

"Sao cô không nói trên điện thoại?"

"Không thích!"

Diệp Lâm Anh suy nghĩ tầm 1-2 phút, gật đầu chấp thuận cho nàng ra ngoài nói chuyện với Lan Ngọc.

Dù cô đã biết rằng hai người họ là bạn thân nhưng tâm vẫn còn lo sợ điều gì đó lạ lắm, có cảm giác tựa hồ bị giật người yêu.

Cô không quan tâm hai người họ nói gì, xoay mặt đi hướng khác.

Thấm thoát đã 10 phút trôi qua, rốt cuộc thì ả Lan Ngọc cũng tha cho nàng, nàng cố tươi cười bước lên xe Diệp Lâm Anh cũng chỉ biết cười nhạt, vận hành động cơ xe mà chạy đi.

Thật sự có nhiều thứ Diệp Lâm Anh cô không hay biết...

Sáng chủ nhật đẹp trời, Thùy Trang nàng đã làm xong tất cả công việc hệt như một chiếc máy thực thụ, trong khi đó Diệp Lâm Anh vẫn còn ngái ngủ trong chiếc chăn êm ấm.

Nàng mở cánh cửa phòng màu nâu gỗ, nhẹ nhàng bước vào đặt bên Diệp Lâm Anh một bức thư, cười nhạt, nàng rời đi.

Ánh nắng lăn tăn trải đều trênhàng mi nhíu chặt, Diệp Lâm Anh lơ mơ tỉnh dậy.

Như mọi lần, cô nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa. Cười cười cô có ý định xuống nhà để tìm người thương, nhưng cô bị dồn sự chú ý vào bức thư trên bàn.

Cô nghi hoặc, không muốn đọc nhưng rồi vì sợ nên cũng đọc. Nội dung chỉ ngắn gọn vài chữ : "Tôi đi gặp Lan Ngọc một tí, thức ăn tôi cũng đã dọn sẵn, nhớ ăn đấy, đừng quăng bỏ nó như mọi lần, chiều nay tôi về ngay."

Tức giận, cô vò nát tấm giấy, môi cắn chặt đến nổi muốn bật máu.

"Thùy Trang! Ai cho phép cô đi hả? Tôi nhất định phải mang cô về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com