Chương 29
Lần này là hôn thật chứ không còn là chạm môi như trước nữa.
Cô nhóc này dùng rất nhiều sức đến nỗi Kim*Jennie khó lòng từ chối, một chút đường quay lại cũng không cho.
Nhưng chung quy em ấy còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, cũng không hiểu được những chuyện này, kỹ thuật hôn của em ấy vụng về kinh khủng, không theo quy tắc nào, chỉ biết làm bừa mà thôi.
Dằn vặt như vậy quả thực cứ như bị phạt chứ hôn nỗi gì, cuối cùng vẫn là Kim*Jennie dẫn dắt, dạy em ấy một cách kiên nhẫn. Đứa nhỏ này thông minh, học cũng nhanh chóng, lập tức nắm giữ quyền chủ động ngược lại, còn đem Kim*Jennie ôm vào trong phòng tiếp tục hôn.
Kim Jisoo lúc này còn khá là thành thật, chỉ đắm chìm trong nụ hôn này, giống như một lữ khách băng qua sa mạc khô hạn lâu ngày rốt cục tìm được nguồn nước, đòi lấy liên tu vô tận. Em ấy không làm gì khác, cũng sẽ không làm những chuyện kia, lúc trước lấy chăn bông bọc lấy Kim*Jennie còn không làm gì thì bây giờ cũng vậy.
Kim*Jennie bị hôn đến mức khó thở, cổ họng khô khốc, không thể không né tránh, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đủ rồi".
Nhưng mà Kim Jisoo lại tiến lên, kề bên khóe miệng cô, đòi hôn tiếp, cũng không biết chán.
Dạo gần đây hai người đã thân thiết quá mức, hôm nay lại càng khác thường hơn. Kỳ thực tâm lý Kim*Jennie còn chưa hoàn toàn chấp nhận loại chuyển biến như vậy, đâu có thể nào thản nhiên không trở ngại mà đối mặt, chỉ là cô khó kìm lòng nổi, lần nữa dung túng bản thân mình sa vào trong đó, lý trí cùng kích động đan xen kiềm kẹp thật sự rất rối ren, khó phân biệt được.
Thật sự rất rối ren, càng muốn tránh thoát trái lại ràng buộc càng chặt.
Cô vỗ nhẹ vào lưng Kim Jisoo, ra hiệu nên có chừng mực, Kim Jisoo cuối cùng cũng nghe lời, chống đỡ ở bên hõm cổ không nhúc nhích, hai tay ôm eo cô.
Hai người ôm lấy nhau, hồi lâu cũng không tách ra.
Kim Jisoo đặt đôi môi ấm áp lên cổ Kim*Jennie, hôn một cái rồi lại một cái. Người này nín nhịn một đoạn thời gian, bây giờ đã được giải thoát khỏi kỳ thi, không cần phải quy củ như trước nữa.
Kim*Jennie để mặc em ấy hôn, dù sao thì cảm giác cũng không tệ lắm, còn giơ tay lên vuốt tóc và gáy em ấy, dùng đầu ngón tay chạm vào cằm người này tựa như động viên.
"Tiểu Soo...", Kim*Jennie khẽ gọi một tiếng.
Kim Jisoo đáp: "Uhm".
"Trước đi sửa soạn, tí nữa còn đi ra ngoài."
Thời gian không còn sớm, tám giờ phải đến nhà hàng, bây giờ thu dọn đồ đạc mới có thể kịp thời gian.
Kim*Jennie vẫn rất tỉnh táo, biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu tiến thêm một bước, vẫn nên kịp thời dừng lại. Cô nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra, vuốt thẳng sườn xám, thúc giục: "Nhanh đi, đã đặt trước rồi, đừng chậm trễ".
Cô biểu hiện quá rõ ràng nên trông như đang trốn tránh.
Kim Jisoo không quan tâm lắm, đáp một tiếng "OK" rồi đưa tay sờ lên mặt cô.
"Chờ xíu quay lại liền".
Kim*Jennie đẩy người ra cửa, sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng tìm quần áo để thay. Mặc sườn xám đi ra ngoài ăn cơm không tiện lắm nên cô thay bộ đồ thường ngày rộng rãi, trang điểm nhẹ nhàng, tô một lớp son mỏng để tăng thêm sức sống.
Toàn bộ quá trình rất nhanh, trong vòng mười phút đã làm xong tất cả mọi chuyện. Sau đó, cô vào phòng tắm soi gương, khi nhìn thấy mình trong gương mặc một bộ trang phục quá đỗi giản dị và bình thường, cô quay trở lại phòng tìm một chiếc váy liền để thay.
Lúc này Kim Jisoo đi vào. Cửa không khóa, sau khi được cô cho phép thì em ấy sẽ mở cửa đi thẳng vào.
Kim*Jennie đã thay xong chỉ còn kéo lại khóa kéo nhưng một mình cô khó làm được nên bảo người kia kéo giúp mình.
"Bộ váy này rất đẹp", Kim Jisoo đứng ở phía sau, giọng nói nhẹ nhàng.
Kim*Jennie mỉm cười, "Cũng đâu phải em chưa từng thấy bộ này, lần trước đi mua sắm cùng Lalisa đã mua nó, em không có ở đó".
Kim Jisoo từ phía sau ôm lấy cô, "Chị mới mặc có hai lần".
Nhớ cũng kỹ quá đi.
Kim*Jennie không trả lời, chỉ tùy ý cột tóc thành đuôi ngựa, cầm lấy túi xách đưa người đi ra ngoài.
Trời đã chạng vạng tối, xe cộ trên phố có chút ùn tắc, nhà hàng ở ngay gần đó nên họ không lái xe mà đi bộ đến đó.
Đó là một nhà hàng rất đặc sắc, hai người vào phòng riêng dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, gọi đều là món mà Kim Jisoo thích ăn. Kim*Jennie hiểu rõ Kim Jisoo đến nỗi không cần hỏi bất cứ câu nào mà đã có thể đặt trước tất cả các món ăn, sau khi đến đây chỉ cần gọi thêm hai ly nước là được.
Phòng riêng nằm hướng về mặt tiền, khi mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy đường phố nhộn nhịp, sự náo nhiệt bên ngoài trái ngược hoàn toàn với sự yên tĩnh trong phòng riêng.
Kim*Jennie giúp Kim Jisoo gắp vài món ăn, một câu lại một câu trò chuyện.
Cả hai sẽ không nhắc đến những chuyện thân mật kia, ở nhà làm gì cũng được nhưng ở bên ngoài một chữ cũng sẽ không nói, trong lòng cả hai đều biết, một số chuyện là bí mật, đôi bên phải giữ kín.
Tình trạng hiện tại đối với hai người mà nói là tốt nhất rồi, đừng vạch trần hay phá vỡ nó, hãy tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại.
Kim*Jennie không ăn nhiều, cũng không đói, ăn xong thì ngồi uống nước.
Kim Jisoo hỏi: "Có muốn ăn tôm không?"
Cô lắc đầu một cái, "Không ăn, em ăn đi"
Kim Jisoo vẫn bóc hai con cho cô, lại gắp một miếng cá khác vào chén của cô.
Kim*Jennie đều ăn hết, sau đó cũng không động đũa nữa.
Đêm nay hai người đúng là từ lúc ngồi xuống cho đến khi ăn xong có thể tán gẫu với nhau thật nhiều điều. Sau khi rời khỏi nhà hàng thì họ muốn đi dạo phố, bắt taxi đến Ahn Viên bên kia đi hai vòng, lại đi đến khu phố thương mại mua rất nhiều thứ linh tinh.
Vì Kim Jisoo đi thi phát huy tốt nên "phụ huynh" Kim*Jennie khá là hào phóng, một buổi tối đều chọn mua đồ cho đối phương, coi như thưởng cho em ấy, quần áo, giày dép thấy hợp là mua.
Kim Jisoo cũng không ngăn cản cô, đi theo phía sau xách túi mua sắm.
"Thành phố B lạnh hơn ở đây, chờ sang năm em đến đó thì cũng tháng chín rồi, lúc đó vừa vặn có thể mặc. Khí hậu ở đó không giống với thành phố C, mùa đông có thể có tuyết rơi, lúc đi nhớ mang theo một số quần áo dày để mặc", Kim*Jennie dặn dò, cô vừa bước vào một cửa hàng quần áo nữ và mua hai bộ quần áo mùa đông.
Kim Jisoo đáp lại, nói: "Còn sớm mà, không gấp".
"Nửa năm qua nhanh lắm", Kim*Jennie nói, "Vừa sang năm mới là buổi phỏng vấn, sau đó làm đồ án tốt nghiệp, linh ta linh tinh nhiều chuyện như vậy, chị không có nhiều thời gian để chuẩn bị cho em đâu".
Mấy ngày trước cô sẽ không nói như vậy, lúc này mới bao lâu đâu mà đã quên mất lời của chính mình, chưa tới một tuần mà đã nói hai cách khác nhau, thật là mâu thuẫn ghê.
Có điều Kim Jisoo đều nghe theo, biết cô đang quan tâm đến bản thân mình.
Tâm lý và suy nghĩ của con người sẽ thay đổi, có thể trong chốc lát, có thể bởi vì một Kim* nhân nào đó.
Phản ứng của Kim*Jennie cũng coi như bình thường, tình cảm là cần thời gian dài tích góp mới có thể dần dần nở rộ. Xét cho cùng thì cô cũng luyến tiếc, cho dù ngoài miệng không nói rõ nhưng cũng sẽ thể hiện bằng hành động.
Cô tạm thời không có cách nào làm rõ mối quan hệ phức tạp này, một bên tương tự như tình thân, một bên là sự thôi thúc trong lòng. Cô muốn Kim Jisoo có một cuộc sống tốt hơn, nhưng đôi khi cô lại ích kỷ nghĩ rằng có thể để cho người này ở bên cô lâu hơn một chút, chỉ là chuyện này không có khả năng lắm bởi vì Kim Jisoo rồi sẽ rời đi, cô không thể trói buộc em ấy không thả, làm vậy không thực tế.
Cũng xuất phát từ loại ý nghĩ khó có thể dùng lời diễn tả được, sự chuyển biến của Kim*Jennie đối với Kim Jisoo mới có thể đột nhiên như vậy, lập tức tiếp nhận.
Thật ra hai người sống chung dưới một mái nhà, cả hai đều hiểu nhau, suy nghĩ của đối phương dù có giấu giếm thế nào thì cũng sẽ lộ ra. Không phải là Kim*Jennie không hiểu gì cả, làm sao mà cô không phát hiện được sự đặc biệt của Kim Jisoo đối với mình, chỉ là trước đây cô chưa từng đi sâu vào vấn đề này mà thôi, tự xem như mình không phát hiện gì hết.
Ngoại trừ mấy bộ trang phục này, Kim*Jennie còn chuẩn bị những thứ khác nhưng thời gian chưa tới nên bây giờ cô sẽ không đưa cho Kim Jisoo.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ cho nửa năm sau, mọi phương diện đều cân nhắc chu toàn. Từ lúc Kim Jisoo quyết định thi nghiên cứu sinh thì cô đã dành riêng cho người này một khoản tiền, cũng không nhiều, tám mươi nghìn tệ, tương đương với tiền học phí, phụ phí và sinh hoạt phí cho ba năm.
Tuy rằng học thạc sĩ có học bổng, phần thưởng này nọ linh tinh không ít, hơn nữa Kim Jisoo có thể tự mình kiếm tiền, tính ra cũng không cần số tiền này nhưng Kim*Jennie hy vọng Kim Jisoo có thể sống dễ dàng hơn một chút, đi học mà, không cần có quá nhiều lo lắng về sau, đến trường chỉ cần chăm chỉ học hành, những gì người khác có Kim Jisoo cũng nên có.
Kim*Jennie không nói bất cứ điều gì về khoản tiền này, thậm chí Lee Minsoo cô cũng không nói, là cô lặng lẽ để dành nên sẽ không nói cho họ.
Trên đường về nhà, Kim*Jennie chợt nhớ đến vấn đề chia hoa hồng nên nói vài lời dặn dò.
Kim Jisoo vẫn đang là sinh viên, chưa tiếp xúc với nhiều phương pháp và kiến thức mặc này nên có thể chưa hiểu rõ. Lần chia hoa hồng trước Ahn Hyojin chỉ yêu cầu em ấy ký hợp đồng, còn cần một thời gian nữa em ấy mới nhận được tiền, nói chung bình thường các công ty lớn đều trả hoa hồng ít nhất một lần trong năm, phần lớn sẽ được chia vào giữa năm một lần, Kim Jisoo khi nào mới có thể nhận được tiền còn phải xem cụ thể các điều khoản trong hợp đồng ghi như thế nào.
"Sao tự nhiên chị lại quan tâm đến em như vậy?", Kim Jisoo không hiểu hỏi.
Kim*Jennie bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chị không quan tâm thì ai quan tâm em?"
Là sự thật.
Kim*Jennie nói thêm: "Trở về xem lại hợp đồng cái, đừng để bị lừa".
"Không đâu", Kim Jisoo trấn an nói.
Vì không tin tưởng Ahn Hyojin ngay từ đầu nên sau khi về nhà Kim*Jennie đã giúp em ấy đọc hợp đồng lại một lượt. Đúng như dự đoán, hợp đồng chia hoa hồng chỗ nào cũng không hề đơn giản. Cái người Ahn Hyojin kia rất âm trầm, chia hoa hồng hẹp hòi đến không chịu nỗi, đề phòng chặt chẽ như phòng trộm cướp. Kim*Jennie trong nội tâm âm thầm chửi rủa nhưng cũng không nói gì, vấn đề hợp đồng không lớn, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng xấu đến Kim Jisoo.
Hôm nay ra ngoài mua quá nhiều đồ, sau khi về đến nhà phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong, Kim*Jennie bận bịu trước sau thu dọn, một lúc ở phòng khách bận việc, một lúc lại đem đồ vào phòng ngủ phụ cất.
Kim Jisoo vào bếp rửa một đĩa trái cây mang tới, khi Kim*Jennie lại lần nữa tiến vào phòng ngủ phụ, em ấy cũng đi vào, người này đúng là không biết làm sao mà trực tiếp dùng đôi tay dính nước ướt ôm lấy Kim*Jennie.
Kim*Jennie giật mình, theo bản năng nắm lấy cánh tay lạnh lẽo trên eo.
"Em sao vậy, làm hết hồn hà".
Vùi ở cổ cô hôn, Kim Jisoo nhanh chóng nhận sai, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi",
trên cánh tay trái Kim*Jennie còn đang cầm mấy bộ quần áo, vừa mới từ ban công mang vào, cô kéo Kim Jisoo, "Để chị bỏ quần áo xuống đã, đừng có ở đây quấy rầy".
Đối phương cũng không vì nghe thế mà buông tay, môi dời lên một chút, hướng đến gần lỗ tai Kim*Jennie.
"Nghỉ một lát rồi làm tiếp, ăn chút gì đi".
Kim*Jennie hướng về bên cạnh né tránh nhưng không có tác dụng. Sao cô không biết được trò vặt này của Kim Jisoo chứ, nhìn cái là có thể nhìn thấu người này, không cần đoán cũng biết tâm tư vòng vo của em ấy.
Cô gái tuổi này đều không khác mấy, có sắc tâm không có sắc đảm, chỉ là một tờ giấy trắng bị nhuốm một giọt mực chứ chưa bị nhuộm hết. Chuyện như vậy đều muốn làm từng bước từng bước, ban đầu chỉ cần ôm là đã thấy đủ, nhưng dần dần không dừng lại ở đó, luôn muốn càng thân mật hơn, một chút lại một chút, làm sao cũng không đủ thấy đủ.
Kim Jisoo vuốt ve cổ Kim*Jennie, tiến tới gần định hôn nhưng lại bị cô đẩy ra. Kim*Jennie ý tứ sâu xa đánh giá người này, nhét hết quần áo vào trong lòng em ấy, "Rảnh rỗi thì đem cất mấy cái này vào tủ đi, lát nữa giúp chị quét dọn vệ sinh nhà cửa".
Không để tiếp tục nữa, nếu không, đợi lát nữa đâu thể nào chỉ hôn hai lần là xong việc.
Nói rồi, cô đi ra ngoài trước.
Làm gì cũng có giới hạn, Kim*Jennie sẽ không để mặc Kim Jisoo làm bừa, sẽ tốt hơn nếu không tiếp tục, cứ vậy là được rồi.
Thời gian sau đó Kim Jisoo ngoan ngoãn hơn, giúp đỡ công việc, dáng vẻ nghiêm túc.
Kim*Jennie chủ động kéo dài khoảng cách, cũng không phải hoàn toàn từ chối mà chỉ muốn giữ cho đôi bên ở trong một ranh giới nhất định.
Kim Jisoo có thể chấp nhận điều này, sau khi thăm dò được suy nghĩ của cô thì bắt đầu tuân theo các quy tắc của cô, dần dần hòa vào. Đứa nhỏ hiểu chuyện, có thể hôn thì hôn, có thể ôm liền ôm, không thể làm tuyệt đối không làm, có lúc còn mua hoa và những thứ khác để lấy lòng Kim*Jennie.
Đương nhiên không phải mua được liền trực tiếp tặng mà là tặng theo một cách khác, như trước đây, lấy cớ nhận giải được tặng hoa mà đưa cô, thực chất là hoa do bản thân mua tặng cô.
Những cô gái trẻ chưa từng yêu tính tình đều thẳng thắn, nghĩ gì thì làm đó, không suy nghĩ quanh co lòng vòng quá nhiều.
Kim*Jennie lần này đều theo đó mà nhận lấy toàn bộ.
Hai người các cô dừng lại ở giai đoạn đầu và không tiến xa hơn.
Đôi khi hai người cũng sẽ vuốt ve an ủi chứ không còn xa cách như lúc trước nữa. Kim*Jennie giữ vững trận tuyến, lâu lâu mới có thể phát chút ngon ngọt cho em ấy. Hai người họ đang phát triển quá nhanh, phải chậm lại chút mới được.
Kim Jisoo chính là cường thế ở bên ngoài thôi, còn cần được dạy dỗ rất nhiều điều.
Loại quan hệ như vậy có chút kỳ lạ, Kim*Jennie lần đầu tiên trải qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên giải quyết như thế nào, cuối cùng vẫn là chấp nhận, không muốn có quá nhiều xoắn xuýt.
Tình hình hiện tại của hai người không bình thường cho lắm, nhưng không ai quan tâm, không thừa nhận cũng không có ý định công khai, mỗi người đều đang che giấu bí mật này.
Bí mật là thứ gây nghiện, không thể không muốn nhiều hơn nữa.
Kim Jisoo hỏi Kim*Jennie, "Chị đã nghĩ ra Tết đi đâu chưa?"
Kim*Jennie nói: "Không đi đâu hết".
"Côn Minh thì sao?", Kim Jisoo đã sớm có kế hoạch.
Kim*Jennie không trả lời.
Đối phương lại nói thêm một vài địa danh, Hải Nam, Thanh Đảo...
Kim*Jennie có chút bất đắc dĩ đành phải nói: "Theo ý em đi!".
"Vậy thì Thanh Đảo, đến lúc đó em sẽ đặt vé máy bay".
Sắp xếp tỉ mỉ đến mức nhìn vào đã thấy là mưu đồ từ lâu rồi.
Tháng mười hai cứ thế trôi qua như một cơn gió thoảng qua.
Theo âm lịch thì vẫn chưa hết năm nhưng Lee lịch thì đã là năm mới.
Năm mới cũng không có gì mới, chỉ có ngày càng lạnh hơn thôi chứ mọi thứ còn lại vẫn như cũ.
Công việc kinh doanh của cửa hàng bánh vẫn như vậy, còn chưa đầy một tháng nữa là hết hợp đồng với tập đoàn Bồi Thịnh, Lalisa muốn giúp Kim*Jennie gia hạn hợp đồng, này cũng không phải việc khó nhưng Kim*Jennie từ chối. Sang năm đã có thể trả hết nợ cho anh trai rồi, sau này không phải vất vả như vậy nữa, vẫn nên chừa chút thời gian rảnh rỗi cho bản thân.
Bí mật của Kim*Jennie và Kim Jisoo vẫn đang diễn ra trong vòng bí mật, không ai phát hiện ra điều này. Hai người đang "liếm mật trước mũi dao", cẩn thận từng li từng tí một. Về nhà trở thành một tín hiệu ám muội, mỗi lần Kim Jisoo vừa vào phòng Kim*Jennie đều sẽ ở trong đó rất lâu. Kim*Jennie sẽ không để Kim Jisoo ngủ lại phòng mình, mặc kệ như thế nào cũng đều sẽ để cho làm cho đối phương về phòng em ấy ngủ.
Đôi khi Kim*Jennie cũng vào phòng ngủ phụ nhưng điều này hiếm khi xảy ra.
Kim Jisoo thích mùi vị trên người của Kim*Jennie, nhàn nhạt và rất dễ chịu.
Mỗi tối, họ vẫn ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình như thường lệ, Kim Jisoo sẽ tựa trong vòng tay của Kim*Jennie, em ấy khá là chủ động, phần lớn thời gian tâm tư đều không ở trên TV, có ý đồ riêng.
Bây giờ Kim Jisoo hôn rất giỏi, dù sao thì cũng quen tay hay việc, Kim*Jennie hoàn toàn không phải là đối thủ.
Chỉ riêng việc hôn thôi đã khiến người ta ngứa ngáy trong người, cũng không lâu sau Kim*Jennie đã không thể nào hôn nữa, chỉ cần đối phương đến gần hơn, cô đã nhanh chóng dùng tay chặn lại.
Kim Jisoo khó hiểu, cho rằng đây là chỉ cô không tình nguyện. Em ấy còn trẻ, ngần ấy năm chỉ lo học hành, chuyện tình cảm một chút cũng không biết, thoạt nhìn thì có thể dọa người được nhưng kì thực em ấy rất trong sáng. Em ấy rất tôn trọng Kim*Jennie, nếu không cho em ấy sẽ không làm, chỉ ôm Kim*Jennie mà xem TV.
Kim*Jennie thực sự không biết phải nói gì về điều này, cảm thấy hơi buồn cười.
Kiểu ở chung một nắm một thả thế này thực ra rất quyến rũ, khi thân mật thì muốn giữ khoảng cách, khi tách ra lại muốn tới gần hơn chút nữa.
Có điều dù là như vậy Kim*Jennie vẫn sẽ không chủ động đến gần Kim Jisoo, cô cố ý giữ lấy, nhiều nhất cô sẽ dựa vào vòng tay người kia một lúc, trò chuyện hay gì gì đó.
Thực trạng ở chung của hai người trái lại ngày càng trong sáng, thậm chí sau đó không có lấy một nụ hôn.
Khi giặt quần áo, Kim*Jennie hỏi Kim Jisoo mới vừa tắm xong đi ra: "Khi nào thì công bố kết quả thi?"
Kim Jisoo đứng ở bên cạnh cô xoa xoa mái tóc hơi ướt, suy nghĩ một chút nói: "Hình như là giữa tháng hai, còn có hơn một tháng nữa."
"Vậy là sẽ sau năm mới".
Tết Nguyên Đán năm nay rơi vào cuối tháng giêng.
"Uhm".
"Em đem tất cả quần áo đã thay ra tới đây đi, giặt một lượt luôn", Kim*Jennie nói, kêu Kim Jisoo vào phòng tắm lấy đồ.
Kim Jisoo đáp lại, chân dài động tác nhanh đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.
Kim*Jennie ở bên cạnh đổ nước giặt vào trong hộc rồi vặn nắp bình lại, vừa làm xong việc trong tay Kim Jisoo đã ôm lấy cô, cô động đậy: "Dì dẫy?"
Kim Jisoo hơi cúi thấp người, nhẹ giọng hỏi: "Có thể không?"
Giọng bị cố ý đè nén, mùi sữa tắm trên người thoang thoảng.
Kim*Jennie mi mắt run rẩy, ngầm cho phép.
Hai ngày nay đứa nhỏ này thật sự rất ngoan, cho dù muốn làm cái gì cũng sẽ hỏi cô một cái, rất tuân theo quy tắc.
Không gian ở đây nhỏ hẹp, ánh sáng không đủ sáng, máy giặt đã khởi động, đang chạy, phát ra tiếng ồn nhẹ. Kim*Jennie chống tay trên máy giặt, yên lặng thừa nhận nụ hôn của người sau lưng.
Động tác Kim Jisoo rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, đầu tiên là đặt môi mình lên thái dương của Kim*Jennie, tiếp theo lùi lại một chút rồi hôn lên tai cô một cái.
Kim*Jennie cũng không né tránh, cảm thấy ngứa cũng không phuản ứng lung tung.
Kim Jisoo một tay ôm eo cô, tay kia cùng cô mười ngón đan xen, không dùng sức cũng không quá buông lỏng.
Kim*Jennie không chịu nổi thế tiến công ôn nhu như vậy, chẳng mấy chốc đã phải ngả vào vòng tay của Kim Jisoo, mặc cho Kim Jisoo hôn như thế nào cũng được. Kim Jisoo lần này rất thông minh, hôn hôn lên khuôn mặt, lên lỗ tai mà không hôn môi, cố ý treo đó không chạm vào. Đôi môi đỏ mọng của Kim*Jennie mấp máy, cô biết ý xấu này của em ấy nên không mắc câu, từ từ thì cứ từ từ đi.
Cuối cùng Kim Jisoo là người thua cuộc trước, em ấy chạm môi Kim*Jennie, khiến Kim*Jennie phải xoay mặt về phía mình.
Và đúng lúc này, bên ngoài bỗng phòng truyền đến tiếng động.
Cửa được mở ra.
Kim*Jennie lỗ tai nhạy bén, ngay lúc nghe thấy tiếng động cô liền đẩy Kim Jisoo ra, mà Kim Jisoo cũng nhanh chóng dừng lại, hai người ăn ý giữ khoảng cách.
Căn nhà này không chỉ hai người họ có chìa khóa mà hai vợ chồng Kim* gia cũng có, đôi lúc Lee Minsoo và Kim* Min Suk cũng đến đây.
Bình thường họ thường đến vào ban ngày, hơn nữa sẽ gọi điện báo trước một tiếng mà lần này đột nhiên tới làm cho hai người đều hoảng sợ.
Đôi vợ chồng không biết họ đang ở đây, Kim* Min Suk ở trong phòng khách gọi một tiếng, Kim*Jennie vội vàng vuốt vuốt quần áo lại rồi đi ra ngoài trước.
"Ba mẹ, sao đến đây giờ này?"
Đôi vợ chồng cầm trên tay rất nhiều hộp thức ăn. Lee Minsoo không nhìn ra chỗ nào kỳ lạ, cười híp mắt nói: "Anh con nhờ người mang một ít đồ ăn từ vùng duyên hải về, mẹ với ba con bận rộn cả ngày mới làm xong hết được, tới đây cho các con một ít. Đã ăn cơm chưa?"
Kim*Jennie đi tới giúp đỡ, "Dạ ăn rồi".
Kim* Min Suk cũng đang trong tâm trạng vui vẻ, nói: "Vậy coi như là ăn khuya, vốn ba nói là ngày mai hả đem tới mà mẹ con nói phải đi liền. Nghĩ các con không có thời gian chế biến nên làm sẵn đem qua luôn".
Hai vợ chồng có tâm, chuyện gì cũng đều nghĩ làm sao tiện cho con cái nhất.
Biết bọn họ buồn chán nên muốn tới đây chơi một chút, Kim*Jennie không nói lời nào, bưng mấy hộp đầy hải sản đến để trên bàn ăn. Anh trai nhờ người đem rất nhiều hải sản về, cũng có mấy món linh tinh khác.
"Tiểu Soo đâu, sao không thấy con bé?", Lee Minsoo vừa hỏi vừa đi vào bếp lấy đũa.
Kim*Jennie bình tĩnh nói: "Ở bên trong giặt quần áo, lát nữa ra tới".
Đặt đũa lên bàn, Lee Minsoo lại cất tiếng gọi Kim Jisoo.
"Tiểu Soo, đi ra ăn cái đi con".
Có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, Kim*Jennie mím mím môi, không ngẩng đầu lên. Cô ngồi xuống trước, không đợi Kim Jisoo.
Một bàn hải sản trông hấp dẫn mê người, Kim*Jennie không khách khí trước tiên vặn một chiếc chân cua xuống, bưng một chén nước chấm đến để trước mặt. Kim Jisoo đi ra cô cũng không nhìn một cái, chỉ lo ăn của mình.
Họ không ngồi cùng nhau, mà ngồi đối diện.
Cả hai người đều che giấu rất kỹ, chỉ là đột nhiên Lee Minsoo nhìn Kim*Jennie đầy nghi ngờ rồi đưa tay chạm vào sau tai Kim*Jennie.
"Sao chỗ này đỏ một cục vậy?"
Đó tình cờ là nơi mà Kim Jisoo đã hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com