Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Biến thành tang thi


"A Tình, cậu thật sự mang thai đứa nhỏ của hắn à?" Mục Lâm nhìn Thiệu Tình với ánh mắt có chút kinh ngạc, cô và Thiệu Tình cùng nhau lớn lên, không ai so với cô hiểu rõ tính cách của Thiệu Tình.

Cô cùng Thiệu Tình từ nhỏ đã bị bỏ rơi, mặc dù được cô nhi viện thu lưu, nhưng cô nhi viện cũng không có tốt như đại bộ phận mọi người tưởng tượng, ngược lại, ở nơi đó thập phần hắc ám, những bà lão ở nơi đó thường xuyên đối với bọn nhỏ không đánh mắng, ăn không đủ no là chuyện bình thường, chứ nói gì tới sinh hoạt bình thường, càng miễn bàn tới những đứa trẻ cô lập lẫn nhau.

Thiệu Tình chán ghét người vứt bỏ cô, bởi vậy, cô cũng sẽ không dễ dàng muốn có được một đứa con, cô sợ chính mình sẽ không có thể bảo vệ tốt một tân sinh mệnh bé nhỏ.

Huống chi, Thiệu Tình giống như cô, làm sao có thể yêu một người đàn ông? Càng yêu đến mức chịu vì hắn sinh con?

"Ừ." Thiệu Tình vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, đáy mắt là ôn nhu như có thể hoà tan một núi băng, cô chưa từng nghĩ đến, có được một đứa con huyết mạch tương liên với cô là một chuyện hạnh phúc như vậy.

Cô đã vô số lần cầu nguyện đứa nhỏ này sớm chào đời, sau đó ảo tưởng về tương lai, cô, con, còn có Lâm Kì Phàm một nhà ba người, hạnh phúc như vậy.

Mục Lâm khuấy ly cà phê, suy nghĩ cách dùng từ của mình, sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "A Tình, cậu phải biết rằng, công việc chúng ta làm, sao có thể nói lui liền lui?"

"Tôi đã vì bọn họ làm quá nhiều, bọn họ để cho tôi rời khỏi tổ chức là chuyện đáng vui mừng, nếu không chịu...... Tiểu Lâm, cậu cảm thấy tôi là người nếu không có chuẩn bị liền quyết định sao?" Thiệu Tình lạnh lùng nói, cô từng là quân nhân, trí nhớ lại xuất chúng hơn người, hơn nữa khả năng lĩnh hội xuất sắc, thân thể tố chất cao, bị điều vào đại đội đặc chủng, sau khi bị thương được xuất ngũ.

Thiệu Tình bằng cấp không tính là cao, lại không có sở trường đặc biệt gì, sau khi xuất ngũ về lại không thể chuyển nghề, vừa vặn Mục Lâm là một hacker kỹ thuật cao làm ở cái tổ chức kia, thấy thế liền đem Thiệu Tình cũng kéo vào.

Tẩy tiền, buôn bán vũ khí, Thiệu Tình vì tổ chức cống hiến, tuyệt đối không nhỏ, điều duy nhất cô lo lắng, vẫn là tổ chức không chịu buông tha cô, buông tha cấp dưới tài năng xuất chúng này.

"A Tình cậu phải cẩn thận." Mục Lâm cắn cắn môi," tôi lập tức trở về tổng bộ, liên hệ tổ trưởng, có thể giúp cậu một lần, là một lần."

"Cám ơn." Thiệu Tình chân thành nói, Mục Lâm hơi chu miệng, bất mãn nói:"Hai ta là quan hệ gì, cậu còn nói cám ơn? Khách khí cái lông á! Bất quá......" Cô do dự một chút, đưa cho Thiệu Tình mấy tấm ảnh chụp:"Tuy rằng cậu đang mang thai, không thể quá xúc động, nhưng là...... Cậu vẫn là nên nhìn xem đi!"
Thiệu Tình khẽ nhíu mày, tiếp nhận ảnh chụp, chỉ nhìn liếc một cái, cô liền cứng lại, trong ảnh chụp nhân vật chính không phải người khác, chính là người yêu của cô ―― Lâm Kì Phàm!

Ước chừng hơn mười tấm ảnh, nữ chính đều là một mỹ nữ tóc ngắn, diện mạo kiều tiếu, mấu chốt là quen mắt.

Cô từng nhìn thấy ở di động Lâm Kì Phàm ảnh của nữ nhân này, lúc ấy Lâm Kì Phàm nói đây là con gái của cấp trên hắn, thời điểm xã giao gặp gỡ, liền hàn huyên nhiều vài câu, Thiệu Tình cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn đau lòng Lâm Kì Phàm vì sự nghiệp luôn phải ra ngoài xã giao.

Lâm Kì Phàm không phải phú nhị đại gì, tốt nghiệp đại học cũng không phải là trường đặc biệt tốt, muốn thành công phải nỗ lực trả giá tự nhiên càng nhiều, Thiệu Tình thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Kì Phàm sẽ đi "lối tắt"....

Xem ảnh chụp hai người thân mật như vậy, Thiệu Tình có chút đau lòng, cái này gọi là con gái của cấp trên?

Mục Lâm có chút lo lắng nói:"A Tình, cậu đừng quá khổ sở, vẫn hỏi rõ ràng rồi nói sau."

"Ừ." Thiệu Tình rất nhanh bình tĩnh trở lại, sờ sờ bụng, cô còn có con, không thể quá kích động, đối với đứa trẻ không tốt.

"Tôi đi trước, cậu bảo trọng." Mục Lâm nhắc tới bảo bảo, trong lòng cũng rất là khổ sở, nếu Thiệu Tình tìm được một nam nhân thật lòng yêu cô, như vậy cho dù Thiệu Tình vì nam nhân này buông bỏ tất cả, rời khỏi tổ chức, Mục Lâm cũng sẽ thực lòng vui vẻ cho Thiệu Tình có chốn về tốt đẹp, chỉ là hiện giờ......

"Trên đường đi chậm một chút." Thiệu Tình miễn cưỡng nói một tiếng, sau đó nhìn theo Mục Lâm rời đi, sau khi ngồi lại thật lâu, tự lật một lần lại một lần xem ảnh chụp.

Cô cùng Lâm Kì Phàm yêu nhau giống như một câu chuyện cổ tích, Lâm Kì Phàm cứu cô bị thương, sau đó Thiệu Tình bị sự cẩn thận ôn nhu của Lâm Kì Phàm đả động, rơi vào bể tình, kết hôn, chuyện theo lý thường phải là như vậy.

Chính là hiện giờ, những chuyện cũ đó, giống như thành một truyện cười.

Thiệu Tình vẫn ngồi một chỗ thuyết phục chính mình bình tĩnh, mới chậm rãi đứng dậy, đỡ bụng rồi đi ra ngoài, bất luận như thế nào, đứa nhỏ là quan trọng nhất, cũng sắp đến ngày sinh, dù có chuyện gì, cũng chờ đứa nhỏ sinh ra rồi về sau lại nói.

Thiệu Tình gọi xe taxi, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra lại một lần, xe taxi còn chưa tới trước mặt cô, một thanh âm chói tai từ phía sau cô vang lên, Thiệu Tình muốn tránh, nhưng mà nay thân mình cô cồng kềnh, làm sao tránh thoát được chiếc xe phía sau phi nhanh tới?

Trong nháy mắt bị đâm bay, Thiệu Tình chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bụng. Con của cô, không!!!

Trong nháy mắt rơi xuống đất kia, Thiệu Tình nhìn thấy rõ ràng, cô gái ngồi trên ghế điều khiển cười thiên chân vô tà, khuôn mặt kia còn ở trong những tấm ảnh kia a.

Thiệu Tình gắt gao trừng mắt nhìn cô gái, lại chỉ có thể nhìn theo cô gái chạy như bay mà đi, trong bụng đau đớn giống như sóng cuộn, dồn dập đánh tới, cô há mồm, thanh âm lại mỏng manh nhỏ bé giống muỗi kêu: "Cứu...... con của tôi...... Cứu......"

Trong mắt những người đi qua đều thương xót, nhưng không ai vì cô dừng lại bước chân, ngược lại giống như sợ dính lấy phiền toái, bước nhanh rời đi.

Thiệu Tình hận, hận Lâm Kì Phàm, hận cô gái kia, thậm chí hận lòng người vô tình, cô chết không sao cả, nhưng mà con của cô...... còn chưa được xem qua thế giới này một cái ......

Trước mắt Thiệu Tình càng ngày càng mơ hồ, cô cảm giác được rõ ràng máu của bản thân từ đùi không ngừng chảy xuống, đột nhiên, một giọt nhỏ vào hốc mắt của cô, lan ra một mảnh màu đỏ, bên tai là một trận kinh hô.

"Trời ơi, mưa này là màu đỏ!"

"Trước nay tôi còn chưa thấy qua mưa màu đỏ đâu!"

Là ông trời, cũng vì cô mà khóc ra máu sao? Thiệu Tình chậm rãi nhắm mắt lại, nếu có kiếp sau, cô nhất định phải gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ kia!

......

Một tầng phụ bệnh viện thường thường là nhà xác, các sự kiện kỳ quái, phần lớn cùng nhà xác có quan hệ, đại khái là vì nơi này quá âm u, hơn nữa có liên quan với thi thể .

"Quá thảm, một thi hai mệnh a!"

" Có bắt được người gây họa không?"

"Ai biết được, ngươi nhìn xem, thi thể cũng chưa có người tới nhận đâu......"

Thanh âm càng lúc càng xa, nghe vào tai Thiệu Tình tựa như bị gió thổi qua, cô nỗ lực mở mắt, trước mắt lại một mảnh huyết sắc, Thiệu Tình nhớ rõ, cô đã chết mới đúng.

Vụ tai nạn xe cộ kia, con của cô...... Đúng rồi! Con của cô! Thiệu Tình vươn tay cứng ngắc, vuốt vụn băng, muốn sờ bụng mình, cái bụng cao cao phồng lên kia của cô, lại tự mình động.

Nơi này lồi lên một khối, nơi đó lồi lên một khối, giống như là có thứ gì ở trong bụng cô đẩy tới đẩy đi, Thiệu Tình không kịp suy xét cô vì sao không chết, lòng tràn đầy đều là vui mừng, có phải con của cô còn sống hay không?

Thiệu Tình xốc quần áo lên, chỉ thấy cái bụng tròn vo màu than chì hiện ra, cái bụng không ngừng mấp máy, nhất định là đứa bé, nhất định là con của cô!

Thiệu Tình muốn khóc, lại không có nước mắt rơi xuống, cô có chút hoảng, nên làm gì để em bé ra đây? Con cô a, ở trong không gian tối đen nhỏ hẹp kia, nhất định rất sợ hãi đâu!

Thiệu Tình một bên vuốt bụng, một bên nghĩ.

Lúc này cô mới phát hiện, móng tay mình biến thật dài, màu sắc cũng biến thành màu xanh đen, vừa thấy liền biết rất sắc bén.

Thiệu Tình mặt không biểu tình nhìn thoáng qua móng tay mình,đột nhiên duỗi tay ở trên bụng mình cắt một cái, da mỏng của bụng quả nhiên bị cắt mở một lỗ hổng, lại không thấy có máu chảy ra, ngược lại có một cánh tay nhỏ trắng trẻo mập mạp, từ vết cắt kia duỗi ra.

"Con của mẹ......" Thiệu Tình thập phần kinh hỉ, mắt trông mong nhìn cái tay nhỏ tách bụng cô ra, một đứa trẻ bụ bẫm gian nan từ trong bụng cô bò ra.

Đứa trẻ một chút đều không nhăn nhúm giống trẻ con mới sinh, ngược lại trắng trẻo, khuôn mặt lộ ra hồng nhạt, trừ bỏ con mắt không có tròng trắng đen tựa như hắc động, hoàn toàn liền giống như trẻ con bình thường .

Bé nghiêng đầu, trong mắt là ảnh ngược bộ dáng chật vật của Thiệu Tình, cắn cắn tay nhỏ của mình liền hướng về phía Thiệu Tình hô một câu: " Mẹ mẹ!"

"Bảo bảo, bảo bảo của mẹ!" Thiệu Tình ôm chặt bánh bao nhỏ, hoàn toàn không phát hiện, vết cắt trên bụng mình đang chậm rãi khép lại.

Cô vội vàng hôn khuôn mặt bánh bao nhỏ, cái loại vui sướиɠ mất mà tìm được lại này, trước tuyệt vọng sau là tương lai tốt đẹp, thiếu chút nữa làm cô điên mất.

Bánh bao nhỏ cũng thực ngoan ôm lấy cổ mẹ mình, mông nhỏ ở lòng bàn tay Thiệu Tình vặn a vặn, mẹ hôn bé thật ngứa nha!

Hôn xong bánh bao nhỏ rồi, bình phục tâm tình, Thiệu Tình mới phát hiện, trên bụng cô đừng nói vết cắt, mà vết sẹo đã liền đều không có một cái.

Tuyệt đối không thích hợp, chẳng lẽ cô hiện tại đã là quỷ? Hay là thi biến?

"Phương diện này từ từ tìm hiểu, bảo bảo đừng có gấp, mẹ liền mang con đi ra ngoài." Thiệu Tình áp xuống nghi hoặc trong lòng, dùng sức đẩy, liền đẩy chỗ cô nằm ra, chờ cô ôm bảo bảo ra mới phát hiện, cô đang nằm ở tủ đông thi thể.

Cô quả nhiên đã chết, vô luận là bởi vì cái gì, cô hiện tại còn đứng ở chỗ này, còn hô hấp, còn có thể ôm bảo bảo của cô, đây hết thảy, đều phải cảm tạ trời cao.

Nhất định là trời cao cũng thương xót cô, mới làm cô lại về với thế gian lạnh băng này, làm cô có cơ hội báo thù!

" Mẹ, bảo bảo đói bụng......" Bánh bao nhỏ bẹp miệng, đáng thương hề hề nhìn Thiệu Tình, đau lòng bảo bảo Thiệu Tình lập tức mềm nhũn, lại hôn khuôn mặt non nớt của bánh bao nhỏ: "Bảo bảo ngoan, chờ chúng ta đi ra ngoài, liền có đồ ăn."

Cũng không biết, hiện tại tình huống thân thể cô, có thể có sữa hay không, nếu là không, đúng thật sự phiền toái rất nhiều đây.

Lúc rời khỏi nhà xác, Thiệu Tình lại phát hiện, sức lực của cô biến đại thật nhiều, thân thể cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, những biến hóa này, đột nhiên đều tới, lúc này nếu mà có cái gương thì tốt rồi, cô còn có thể nhìn xem bề ngoài của mình hiện tại có biến hóa gì hay không.

Chờ đến khi Thiệu Tình tới tầng một mới phát hiện, không chỉ là mình cô, thế giới này, trong nháy mắt cô nhắm mắt lại kia, liền hoàn toàn thay đổi, long trời lở đất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com