Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ăn xong chùi mép - Đừng vậy mờ

Hồi đại học, tôi giả nghèo tán một anh sửa xe.


Tôi thích gọi anh là Daddy, ôm cần cổ đỏ bừng của anh đòi hôn.

Không ngờ anh lại là thái tử xã hội đen bị mất trí nhớ.

Tôi sợ hết hồn bỏ chạy ngay trong đêm.

Mấy năm sau gặp lại, người đàn ông cao quý tao nhã xắn tay áo, từng bước chặn hết đường lui của tôi.

Tôi dè dặt chào:

- Chào anh Hoắc ạ!

Hoắc Cứu cúi đầu, ôm gáy tôi cười vẻ nghiền ngẫm:

- Hửm? Sao không gọi Daddy nữa vậy? Đồ lừa đảo, Đã lừa thì lừa cho lâu vào, đừng có bỏ giữa chừng thế chứ.

1

Hôm tôi về nước, chị em tốt Châu Tranh bao cả nhà hàng tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi. Cô ấy còn gọi mấy người mẫu nam tới, ai nấy đều vai rộng eo thon, môi hồng răng trắng, hễ mở mồm ra là gọi chị ngọt xớt làm tôi làm tôi ngất ngây choáng váng, phất tay cái là gọi hẳn ba tháp sâm panh. Bọn họ lại càng cười tươi rói hơn.

Rượu quá tam tuần, tôi bắt đầu mót. Tôi lâng lâng ôm đầu loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh đèn nhập nhèm, tôi không để ý đi đâm sâm vào một lồng ngực nóng bỏng.

Người đàn ông buồn bực hừ lạnh, nghe giọng hơi quen quen. Mùi hương cơ thể cũng rất quen, là mùi trầm hương Oud Wood mà tôi thích nhất. Lạnh giá và lạnh lùng, giống hệt bạn trai cũ của tôi.

Tôi vừa mắng mình lại nhớ đến tai họa ấy vừa chầm chậm lùi về sau mấy bước.

- Xin lỗi.

Người đàn ông không đáp lời, lớp kem nền bị dính trên vest trên trông vô cùng buồn cười.

Tôi bỗng nhớ đám mẫu nam từng nói, áo vest rất đắt nên bọn họ toàn đi thuê. Lúc trả mà lỡ có làm bẩn hay hỏng là có khi đi tong tiền lương hơn nửa năm.

Có lẽ cậu nhân viên này cũng đi thuê đồ. Lúc này cậu ta mà nhìn thấy áo bị bẩn thì chắc chắn sẽ hận tôi thấu xương.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi rút một xấp tờ đỏ* ra nhét vào túi áo cậu ta. (tờ đỏ: 100 tệ ~350.000 đồng)

- Trả cho cậu, cầm lấy mà đi giặt đồ.

Lúc ngón tay lỡ qua vòng eo gầy của cậu ta, tôi phải thầm than quả là cực phẩm.

Một giây sau, cổ tay tôi bị tóm chặt, nóng đến bỏng tay.

Giọng nói trầm khàn quen thuộc mang vẻ cười cợt kèm chút hứng thú vang lên:

- Giang Vãn Ninh. Em có cần ngẩng đầu lên nhìn xem anh là ai không?

Giọng nói này...

Chút chuếnh choáng bị gió đêm thổi bay sạch. Tôi hiếm khi cảm thấy lạnh thấu tim thế này.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng lên.

Gương mặt đầy mạnh mẽ ấy lập tức đập vào mắt tôi, mày dài khẽ nhướng, hoang dã khó thuần. Anh chính là Hoắc Cứu, thái tử xã hội đen khiến người ta chỉ nghe thôi đã sợ mất mật, cũng chính là bạn trai cũ hồi tôi giả nghèo giả khổ ba năm trước.

Quả này đúng là gặp ma rồi.

Tôi vỗ bản mặt đỏ ửng của mình. Giả vờ say bí tỉ nói mớ:

- Ai đang nói chuyện với tôi đấy?

- Tôi say rồi, nghe cái gì cũng ù ù.

Tôi nhắm đúng thời cơ, giằng ra khỏi hắn co giò chạy thẳng.
Hoặc Cứu đi theo sau tôi hết sức thong dong, tựa như con sói đang kiên nhẫn vồ mồi.

Chẳng mấy chốc, tôi đã biết tại sao hắn lại ung dung đến thế.
Tôi tuyệt vọng nhìn bức tường lạnh lẽo trước mặt, than trời muốn tôi tuyệt đường sống.

Người tốt chạy trốn thế mà lại chạy vào ngõ cụt.

- Ninh Ninh.

Hoặc Cứu gọi tên thân mật của tôi, cuối câu còn hơi kéo cao giọng tựa như lướt qua răng môi, nghe vô cùng thân mật.

Sống lưng tôi cứng ngắc, cảm giác bị dã thú rình rập như thể có gai đâm sau lưng vậy.

Chân tôi nhũn ra. Tôi khó khăn quay người lại. Người đàn ông cao quý tao nhã xắn tay áo, từng bước chặn hết đường lui của tôi.

Chuyện đã đến nước này... Cứ cúi mình trước đã.

Tôi dè dặt chào:

- Chào anh Hoắc ạ!

Mùi hương Oud Wood ấy đến gần tôi, mang theo hoóc-môn như sắp tràn ra ngoài của Hoắc Cứu, khiến không khí bị đè nén, nóng lên. Tôi thấy hơi khó thở.

Bàn tay nóng rực chỉ lướt qua sau tai. Hoắc Cứu cúi đầu, ôm gáy tôi cười vẻ nghiền ngẫm:

- Hửm? Sao không gọi Daddy nữa vậy? Đồ lừa đảo, đã lừa thì lừa cho lâu vào, đừng có bỏ giữa chừng thế chứ.

2
Nhớ lại chuyện cũ, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Hồi đấy, Hoắc Cứu vẫn còn là anh thợ sửa xe thuần khiết biết kiềm chế. Tôi cải trang thành dáng vẻ đoá hoa trắng mỏng manh tuy nghèo khổ nhưng vẫn giữ được niềm tin hi vọng, chẳng bao lâu đã đốn gục được anh.

Sau khi xác định quan hệ, bản tính của tôi bắt đầu lòi ra. Tôi thích gọi anh là Daddy, ôm cần cổ đỏ bừng của anh đòi hôn.

Hoắc Cứu hoàn toàn không chống đỡ nổi, mỗi khi nhìn tôi, tình ý trong mắt anh ngày càng sâu đậm hơn.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn ngón cái anh giấu trong ngăn tủ.

Đây chẳng phải tín vật của nhà họ Hoắc giới xã hội đen hay sao?

Thế là tôi trốn biệt tăm ba năm trời.

—-

Ngón tay nóng rực miết lên đôi môi tôi, kéo suy nghĩ của tôi trở lại hiện tại.

Hoắc Cứu đè nhỏ giọng hỏi:

- Ninh Ninh, còn chạy nữa không?

Đáy mắt anh như đang ủ cơn dông bão chẳng thể lường trước.

- Em sợ anh sẽ chơi chết em.

Lúc mở miệng cất lời, hơi nóng cũng ngập tràn. Ánh mắt Hoắc Cứu tối sầm, anh rụt tay về, chợt bật cười thành tiếng.

- Yên tâm, anh sẽ không chơi chết em, anh sẽ chỉ...

Cụm ba chữ ấy khiến đôi vành tai cố ra vẻ trấn tĩnh của tôi đỏ bừng lên.

Hạ lưu! Vô sỉ!

Hoắc Cứu vẫn giữ nguyên vẻ ung dung bình tĩnh, như thể lời ban nãy không phải do anh nói:

- Ninh Ninh, về nhà với anh đi.

Anh chìa tay về phía tôi, vẻ khát khao cuồn cuộn nơi đôi mắt.

Có ngu mới tự chui vào miệng cọp.

Tôi chớp thời cơ cúi người xuống lách qua kẽ hở dưới cánh tay anh rồi tức tốc bỏ chạy. Nhưng tiếc là chưa chạy được mấy bước, Hoắc Cứu đã kịp phản ứng lại, anh tóm gáy tôi, xách lên như xách thú cưng, vác tôi trên vai.

Anh vỗ mông tôi, hỏi lại với vẻ mập mờ:

- Hửm? Không chạy nữa à?

Tôi nhục nhã ê chề nhắm mắt lại, bỗng, mặt tôi trắng bệch đi:

- Hoắc Cứu, anh thả em xuống...

Không ngờ anh hoàn toàn không nghe lọt tai.
Anh cười tựa không cười:

- Thả xuống để em chạy tiếp à?

Tôi chống lên vai anh, hai chân quẫy đạp muốn tránh khỏi kìm kẹp của anh.

Nhưng Hoắc Cứu vẫn chẳng mảy may suy suyển, thậm chí còn thảnh thơi chọc tôi:

- Đừng làm rộn. Anh không muốn ở đây đâu.

Tôi chau mày, thực sự sắp không nhịn nổi nữa rồi, chỉ đành buồn bực lên tiếng:

- Hoắc Cứu, anh ép lên bụng em. Em buồn đi vệ sinh.

3
Hoắc Cứu sa sầm mặt mày, nhét tôi vào nhà vệ sinh.

Quạt thông gió chạy phát ra tiếng ù ù, tôi vừa rửa tay vừa ngây người ngó ra ô cửa sổ gần đó.

Có nên chuồn hay không đây?

Nghĩ đến đôi mắt âm u của Hoắc Cứu, tôi gần như lập tức đưa ra quyết định.

Chuồn!

Cái mạng quèn này nguy lắm rồi.

Tôi lau sạch tay, bám lên mép tường thủ thế sẵn sàng rồi bật lên, thuận lợi ngồi lên được bệ cửa sổ.

Bên ngoài là một con ngõ nhỏ vắng bóng người. Hoắc Cứu có phát hiện bất thường đuổi theo thì cũng cần ít nhất 5 phút.

Hơn nữa chân tường còn có bụi cỏ dại um tùm, có thể bảo vệ tôi không bị thương.

Đúng là trời giúp tôi mà!

Tôi hít sâu một hơi lấy can đảm rồi nhảy về phía tự do, kết quả rơi vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.

Mùi our wood một lần nữa xâm chiếm mọi khứu giác của tôi.

Là Hoắc Cứu.

Anh cài ra-đa trên người tôi đấy à? Sao tóm lần nào cũng chuẩn vậy?

Hoắc Cứu nhướng mày:

- Đi vệ sinh hả?

Tuy nét mặt anh nhẹ nhàng song hồi chuông cảnh báo trong lòng tôi đã kêu liên hồi.

Trực giác mách bảo nếu tôi nói thật thì tôi sẽ chết càng thảm hơn.
Tôi giãy giụa lần cuối trước khi ch.ết:

- Hơi nóng nên em ra ngoài hóng gió tí.

Hoắc Cứu liếc tôi, cởi khăn ra quàng lên cổ tôi.

Chiếc khăn mang nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh kề lên làn da lạnh ngắt của tôi làm tôi chợt rùng mình.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng, khiến tôi cảm nhận sâu sắc sai lầm lần này.

Một giây sau, Hoắc Cứu lấy một tấm thiệp từ trong túi áo của tôi ra, cười đến là quái dị.

- Bởi vì cái này nên mới thấy nóng à?

Trên tấm thiệp có mấy chữ viết ngoáy:

"Cảm ơn tháp sâm panh của cô Giang! Mong lần gặp sau với cô!"

Góc tấm thiệp còn vẽ em trai tám múi hoạt hình.

Toang!

Tôi không dám nhìn Hoắc Cứu, chỉ dịch từng bước một ra ngoài.

- Em có thể giải thích.

- Không biết bọn họ đã làm gì tay em mà khiến em gọi món mất kiểm soát luôn ấy...

Tôi cố gắng nặn ra nụ cười của bông hoa trắng mỏng manh dễ vỡ, khơi dậy sự thương xót trong Hoắc Cứu.

Ba năm trước, chiêu này dùng lần nào hiệu nghiệm lần đấy.

Ba năm sau...

Trời đất quay cuồng, Hoắc Cứu đã bế bổng tôi lên.

Anh chẳng cần dùng nhiều sức đã đè được mọi sự giãy giụa của tôi. Anh nhìn sâu vào tôi, giọng khàn khàn:

- Ninh Ninh, trẻ hư là phải bị phạt.

4

Tôi bị đặt mạnh xuống giường.

Vừa rời khỏi kiềm kẹp, tôi lại lập tức muốn rời xa cái tên Hoắc Cứu không được bình thường này nhưng lại bị tóm cổ chân kéo về.

Tôi lại bị thân hình cao lớn của anh giam không còn một khe hở nào.

Hoắc Cứu quỳ một chân bên nhìn từng phân từng tấc trên người tôi như dã thú săn mồi, lại như con đực đang tuần tra lãnh thổ của mình.

- Hoắc Cứu.

Tôi run run gọi anh.

Năm lần bảy lượt nhổ răng hổ, bây giờ tôi đang hối hận muốn quay về quá khứ đánh cho mình một trận.

Hoắc Cứu liếc tôi, ung dung đặt tay lên thắt lưng quần.

Tôi nhắm nghiền mắt lại.

Anh vẫn còn chê chưa đủ, khẽ cười nắm tay tôi đặt lên đó.
Kim loại lạnh buốt và bàn tay nóng rực.

Hoắc Cứu nhỏ giọng dụ dỗ:

- Ninh Ninh, ngoan, cởi ra đi.

Giọng nói khàn khàn bao trùm lên tôi khó lòng mà bỏ qua d.ục vọng trong đó.

Mặt tôi lập tức đỏ lên, não cũng ong ong nóng bừng.

- Sợ rồi à?

Âm cuối của Hoắc Cứu nghe như đang cười.

Ai sợ?

Trong từ điển của Giang Vãn Ninh tôi đây chỉ có thua chứ không có sợ.

Lòng hiếu thắng của tôi đã bị gợi dậy. Tôi cắn răng mạnh miệng:

- Tiếp đi chứ. Ai sợ làm chó!

Dưới sự cố gắng của hai bọn tôi, thắt lưng đã bị kéo ra, ném xuống đất kêu cái keng, lẫn với tiếng cười khẽ của Hoắc Cứu, vành tai tôi tê rần.

Tôi cứng rắn đè trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại, giả vờ bình tĩnh sờ cơ bụng anh.

Vừa đúng tám múi không thiếu không thừa, cảm giác dẻo dai nhẵn mịn, ấn nhẹ xuống còn đàn hồi.

- Ninh Ninh, đừng sờ nữa.

Tôi bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra dưới ánh đèn mờ, nét mặt Hoắc Cứu đầy nín nhịn, đuôi mắt đỏ đến dọa người.

Tôi ngây ra, hồi lâu sau mới lắp bắp nói:

- Anh, anh sợ rồi à?

Không ngờ Hoắc Cứu lại ngoan ngoãn nghe lời mà đáp:

- Ừ, sợ rồi.

Anh cúi người, khẽ thì thầm bên tai tôi:

- Gâu.

Bây giờ cần cổ tôi cũng đỏ bừng rồi.

Ai dạy anh mấy thứ này vậy!

Rõ ràng ba năm trước, anh còn thần kinh thô như dây điện, trêu một tí là mặt đỏ tía tai cơ mà.

Tôi bị anh cười cho thẹn quá hóa giận, đang định rụt tay về thì bị anh giữ lại mà hôn tôi.

Anh vừa hôn vừa gọi tên thân mật của tôi:

- Ninh Ninh, ngoan nào!

Hơi thở của anh mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của tôi.

Đang lúc bị hôn anh hôn đến mơ mơ màng màng, một luồng nóng tê dại bỗng vọt tới từ bụng dưới.

Tôi ngẩn ra, giữ bàn tay đang đặt trên đùi tôi lại:

- Khoan đã.

- Hử?

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy u ám của anh, căng cả da đầu mà nói:

- Hoắc Cứu, em biết anh đang gấp lắm rồi, nhưng tạm thời đừng gấp nữa.

- Hình như em đến tháng rồi.

5
Lúc tôi tắm rửa xong đi ra ngoài, Hoắc Cứu đã thay ga giường dính m.áu xong.

Tôi hơi xấu hổ:

- Thực ra để em thay là được mà!

Hoắc Cứu đặt cốc trà gừng đường đỏ nóng hổi vào tay tôi, lấy máy sấy ra sấy tóc cho tôi.
Anh cười tựa không cười:
- Trước kia toàn là anh thay, bây giờ em mới nói có phải hơi muộn rồi không?

Tôi nghẹn họng mất một lúc.

Hoắc Cứu của ba năm trước không chỉ thuần khiết mà còn rất hiền lành.

Biết người tôi khó chịu, anh sẽ bao dung mọi điều cáu bẳn của tôi, giặt quần áo, mua Brufen giảm đau cho tôi, còn nấu cả cháo hải sản cho tôi ấm bụng.

Nhưng hiện giờ, anh đã không còn giống ba năm trước nữa.
Chỉ sợ cháo do vị thái tử có thù tất báo này nấu đã bị bỏ cả đống thuốc độc thôi.

Tôi giả ngơ chuyển chủ đề:

- Sao tối nay anh lại đến quán bar vậy?

Hoắc Cứu vẫn không ngừng việc sấy tóc lại. Làn gió ấm nóng thổi qua tóc tôi.

- Dẫu sao cô nhóc lừa đảo nào đó cũng đã ăn xong chùi mép, vứt anh lại mà bỏ chạy rồi.

- Khó khăn lắm mới đợi được cô ấy quay về, đương nhiên anh phải đi tìm hỏi cho ra nhẽ.

Anh khẽ cười lạnh.

- Không ngờ, cô ấy không chỉ không hề hổ thẹn mà còn có tâm trạng ăn chơi đàn đúm với người khác.

Anh nghiến răng nói mấy chữ cuối.

Sống lưng tôi lạnh toát, khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên anh cố ý tới để gây khó dễ cho tôi.

Con nhóc Châu Tranh hại tôi rồi!

Không biết máy sấy đã ngừng từ lúc nào, tôi sợ sệt ngẩng đầu lên.

Căn phòng lặng ngắt như tờ, đáy mắt anh nổi cơn bão tố lặng yên, song vẻ mặt lại vẫn ung dung. Anh từ tốn hỏi tôi:

- Ninh Ninh, tại sao em lại muốn chạy trốn.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.

Giữa lúc ánh sáng chập chờn, Hoắc Cứu cụp mi nhìn tôi tựa như con dã thú muốn nuốt sống người ta.

Tôi nuốt nước bọt:

- Chuyện này nói ra dài lắm.

Anh nhoẻn cười:

- Thế thì nói tóm gọn thôi.

- Đêm nay còn dài, anh có kiên nhẫn nghe em kể.

Nhìn điệu bộ này của anh xe, chừng là muốn hỏi cho ra ngô ra khoai rồi.

Nhưng miệng tôi lại đắng ngắt. Sự thật cố tình bị lờ đi lại ập đến trong đầu tôi, đè lên tim tôi nặng trĩu, khiến tôi chẳng thể thốt ra nửa lời bông đùa.

Nếu Hoắc Cứu biết cái ch.ết của em gái anh có liên quan đến tôi, có khi nào đến đoạn tình cảm ba năm trước giữa chúng tôi cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Lúc tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, quản gian bỗng gõ cửa phòng:

- Thiếu gia, cô Lâm tới rồi.

6

Lâm Tinh Anh là đối tượng kết hôn mà nhà họ Hoắc chọn cho Hoắc Cứu.

Cũng vì nhận được tin tức này nên tôi mới yên tâm về nước.

Hoắc Cứu không đáp, ánh mắt đáp chuẩn xác trên mặt tôi.

Tôi và anh giằng co.

Anh đang đợi câu trả lời của tôi.

Tôi bấm tay khẽ nói:

- Anh cứ đi trước đi.

- Về rồi em sẽ nói hết cho anh.

Đến lúc đó, anh muốn tính nợ cũ thế nào cũng được.

Vốn dĩ là do tôi có lỗi với anh.

Tôi không chỉ lừa tình cảm của anh mà còn là đồ hèn nhát trốn tránh sự thật.

Hoắc Cứu sờ nốt ruồi ở đuôi mắt tôi, đè nhỏ giọng nói:

- Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không cưới cô ta.

- Anh sẽ chỉ ở bên người anh thích.

Dù là lúc trước hay sau khi mấy trí nhớ, Hoắc Cứu vẫn luôn trầm tính, rất khi nói mấy lời tình tứ.

Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ lòng mình thẳng thắn như vậy.
Tôi nên vui mới phải.

Nhưng khi nghĩ đến cái ch.ết của em gái anh, tôi lại như rơi xuống hố băng.

Tôi gượng cười méo xệch đẩy anh ra ngoài:

- Ừm. Em đợi anh.

Cô Lâm quả nhiên là tuyệt sắc như trong lời đồn.

Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, bộ đồ đua xe mô tô bó sát màu xanh trắng làm nổi bật phong thái hiên ngang.

Lâm Tinh Anh ôm mũ bảo hiểm ngẩng đầu nhìn tôi trên tầng hai, bỗng nhoẻn cười:

- Người đẹp ở đâu ra thế này?

Hoắc Cứu sầm mặt lại, tiến lên trước một bước che tôi sau lưng:

- Cô không cần biết.

Anh rất hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc cảnh cáo như vậy, trông vô cùng dọa người.

Lâm Tinh Anh bĩu môi:

- Không nói thì thôi, hung dữ thế làm gì.

- Nếu không phải bến cảng xảy ra chuyện, anh tưởng tôi thèm tới tìm anh chắc.

Sắc mặt Hoắc Cứu hơi dịu lại.

Anh nắm tay tôi, hôn lên giữa hai hàng mày tôi:

- Ninh, đợi anh quay lại.

Lâm Tinh Anh chẳng ngại lớn chuyện mà huýt sáo.

Trước khi rời đi, cô ấy còn mặc kệ ánh mắt lạnh băng của Hoắc Cứu mà hôn gió với tôi:

- Này người đẹp, lần sau gặp nhé.

Cuối cùng Hoắc Cứu cũng không chịu được nữa mà nhét Lâm Tinh Anh vào ghế lái, còn anh thì mặt mày đen như đít nồi ngồi ghế sau.

- Hoắc Cứu, mẹ bà anh dám để tôi làm tài xế hả?

Lâm Tinh Anh vừa chửi vừa nổ máy.

Tiếng rầm rầm của siêu xe dần biến mất trong màn đêm.

Không biết quản gia đã đi đến cạnh tôi từ lúc nào. Ông cảm khái:

- Lâu lắm rồi mới thấy cảm xúc của cậu chủ dao động mãnh liệt như vậy.

- Từ sau khi cô chủ qua đời, cậu chủ luôn khép mình lại.

Tôi cụp mắt nhìn họa tiết sàn nhà. Từng vòng từng vòng tựa như gông xiềng không thể trốn thoát.

- Ông có thể kể chuyện về em gái Hoắc Cứu không?

Tôi hít mạnh, nhỏ giọng nói:

- Sao tôi không thấy em ấy vậy?

7

Em gái Hoắc Yên của Hoắc Cứu không được người nhà họ Hoắc yêu mến.

Mẹ Hoắc Yên từng là cô con gái rượu của ông cụ Hoắc, nhưng bà lại vì một người đàn ông mà dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.

Nhà họ Hoắc trở thành trò cười trong giới thượng lưu suốt một thời gian dài.

Mãi đến mấy năm sau, mẹ của Hoắc Yên phát hiện chồng ngoại tình. Bà không chấp nhận nổi chuyện này nên sau khi đ.âm ch.ết chồng thì cũng tự s.át theo, để lại cô con gái vừa mới năm tuổi.

Trong căn phòng ngủ ngập m.áu ấy, Hoắc Cứu đã bế Hoắc Yên trốn trong tủ đồ lên.

Cửa tủ không đóng kín, gương mặt nhỏ bé của cô vẫn còn dính vết máu bị bắn lên.

Hoắc Yên không khóc cũng chẳng cười, chỉ ngây ra vặn ngón tay.
Cứ vậy, cô trở thành em gái của Hoắc Cứu.

Nhưng muốn bảo vệ một cô bé ở trong nhà họ Hoắc ăn th.ịt người không nhả xương này thực sự rất khó.

Càng phải khỏi nói đến việc ông cụ Hoắc viết rõ sự ghét bỏ đối với Hoắc Yên lên trên mặt.

Sau khi Hoắc Cứu mất tích do bị người ta hãm hại, người nhà họ Hoắc vô nhân tính bắt đầu điên cuồng nhắm vào Hoắc Yên nhằm lấy lòng ông cụ Hoắc.

Quản gia bỗng hỏi tôi:

- Cô biết bọn họ đối xử với cô chủ như thế nào không?

Trong lòng tôi láng máng có suy đoán khiến người ta kinh hoàng.

- Năm cô chủ mới mười hai tuổi đã bị bọn họ đưa đến nhà mấy ông quan lớn.

- Lúc đấy cậu chủ mất tích, ông bà chủ đều đã qua đời, hoàn toàn không có ai giúp đỡ cô chủ. Cuối cùng, cô chủ mắc chứng trầm cảm... c.ắt cổ tay ch.ết trong bồn tắm.

Vẻ mặt quản gia vô cùng đau đớn.

Tôi cuộn chặt ngón tay cố đè nén cơn buồn nôn.

Không, tôi đã từng có thể cứu em ấy.

Nếu tối hôm ấy tôi không tham gia buổi tụ họp thì đã không bỏ lỡ tin nhắn của Hoắc Yên, cũng không để lỡ điện thoại của em ấy.

Khi đó em ấy đã suy sụp dường nào mới gửi gắm tất cả hi vọng được sống lên một người chị quen qua mạng chưa tới nửa năm.

Sau khi gọi liền năm cuộc mà không ai nghe máy, em ấy đã dứt khoát chọn cái ch.ết.

Trước khi ch.ết, em ấy còn để lại lời cảm ơn tôi đã bầu bạn cùng em ấy nửa năm qua.

- Chị à, cảm ơn chị đã khiến em biết đến một thế giới tốt đẹp. Nhưng Tiểu Yên không kiên trì nổi nữa rồi, Tiểu Yên thật sự rất đau.

- Nếu chị rảnh thì có thể đến thành phố A tặng em một bó hoa được không?

Tuy rằng địa chỉ mà em ấy để lại cho tôi không rõ ràng nhưng tôi vẫn nhận ra chính là nhà tổ họ Hoắc nức tiếng.

Không lâu sau, tin tức cô chủ Hoắc Yên của nhà họ Hoắc mất do bệnh gần như chiếm trọn trang đầu các trang báo lớn.

Thế nên, khi tôi phát hiện Hoắc Cứu không chỉ là thái tử xã hội đen mà còn là người anh trai mà Hoắc Yên dựa dẫm nhất, tôi gần như là chạy trốn chui trốn nhủi.

Tôi hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Tôi vượt nửa Trung Quốc để đến tang lễ, tặng em ấy bó cúc daisy mà em ấy thích nhất.

Mềm mại nhưng kiên trì, rất giống em ấy.

Vài tháng sau, Hoắc Cứu một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Tính tình anh thay đổi rất lớn. Anh đã dùng thủ đoạn cứng rắn thanh tẩy nhà họ Hoắc, đồng thời cũng nhân lúc ông cụ Hoắc mắc trọng bệnh mà cướp quyền.

Lúc ấy tôi đang ở nước ngoài, nhìn anh trên màn hình đã trở thành người sâu sắc khó dò mà lòng buồn bã mất mát.

8
Tôi đợi Hoắc Cứu cả đêm vẫn không đợi được anh mà lại đợi được điện thoại của Châu Tranh:

- Bà mẹ cha của tôi ơi, bà cố nội của tôi ơi, trước khi đi bà có thể nói với tôi một tiếng được không?

- Bà có biết sáng nay ngủ dậy không thấy bà đâu tôi đã sợ thế nào không? Tôi còn tưởng bà bị đứa trời đánh nào bắt cóc rồi!

Tôi ngượng ngùng xin lỗi:

- Hoắc Cứu tìm được tôi rồi, tôi không kịp nói với bà.

Châu Tranh cũng biết mối nghiệt duyện này của tôi.
Cô ấy im lặng một hồi rồi dè dặt hỏi:

- Thế bà vẫn lành lặn chứ?

Tôi cười khổ:

- Tạm thời vẫn lành lặn.

- Sau này thì chưa chắc.

Châu Tranh hừ lạnh:
- Vẫn chưa ch.ết là được, mau qua đây, bên này đang cần bà.

Châu Tranh vốn tính tình tuỳ tiện, có thể khiến cô ấy nói lời này thì chắc chắn là đã có chuyện lớn.

Tôi viết những điều đã soạn sẵn trong đầu cả đêm thành một lá thư đặt trên gối Hoắc Cứu.

Còn tại sao không gửi tin nhắn thì là vì tôi sợ đọc được ngữ điệu bỗng trở nên lạnh nhạt của anh.

Kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

Tôi thở dài cầm túi xách chuồn trước.

Lúc đến văn phòng, Châu Tranh đang nóng ruột vò đầu bứt tai.

Hai năm nay, tôi và cô ấy có cùng nhau mở một công ty, phần lớn lợi nhuận đều đem đi để giúp đỡ các bé gái có hoàn cảnh đặc biệt nhưng cũng may chưa đến nỗi lỗ vốn.

Cô ấy đặt tập tài liệu trước mặt tôi:

- Bên phía nhà đầu tư thay đổi chiến lược nên đã thu hồi khoản đầu tư với chúng ta.

Tôi ngây ra:

- Sao cứ phải vào cuối năm vậy?

Châu Tranh gật đầu ỉu xìu:

- Không có khoản tiền này thì sang năm chúng ta không trả nổi tiền lương nhân viên mất, hoạt động từ thiện chắc cũng phải dừng thôi.

- Châu Tranh, hoạt động từ thiện không thể ngừng được.

Tôi hơi đau đầu day ấn đường:

- Sắp đến lúc nộp học phí kì sau rồi, không có tiền thì các em ấy đều phải nghỉ học.

Châu Tranh nằm bò lên bàn:

- Thế phải làm sao? Tôi đã bỏ cả tiền túi vào rồi, bên bà còn không?

- Còn thì còn, nhưng không đủ.

Tôi cũng nằm nhoài ra bàn theo cô ấy mà thở dài thườn thượt.

- Hết nước thì tôi đành đi lôi kéo đầu tư vậy!

Nói suông thì dễ lắm.

Nhưng bọn tôi bận đầu tắt mặt tối cả mấy tuần, cuối cùng phải gặp trên bàn rượu rồi mà tôi vẫn hơi sờ sợ.

Nhà đầu tư đầu tiên là do bố mẹ tôi giới thiệu, bàn đến chuyện hợp tác cũng vô cùng suôn sẻ.

Mà bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Tôi hít sâu một hơi, xách váy cười đon đả chào hỏi với đám người.

- Đây chẳng phải cô Giang sao? Quả nhiên là đẹp như lời đồn.

- Cô giang, không biết họ Vương này có vinh hạnh được uống với cô một ly không?

Đủ các ánh mắt, điệu cười đánh giá dồn lên người tôi, còn có cả một số ánh mắt khiến tôi khó chịu.
Tôi uống một ly, cố gắng đè nén cơn chóng mặt để giới thiệu về công ty.

Không ngờ lại có càng nhiều ly rượu được đưa đến trước mặt tôi.

- Uống hay lắm! Cô Giang uống thêm ly nữa đi!

- Cô Giang uống với sếp Vương rồi mà không uống với họ Lâm này tức là khinh tôi rồi!

- Cô Giang, uống càng nhiều thì càng dễ bàn chuyện hợp tác! Nào nào, tôi mời cô một ly!

Tầm mắt tôi trở nên mơ hồ, gương mặt họ méo mó lắc lư như những bóng ma.

Tôi bấm tay:

- Xin lỗi...

Người đàn ông gần tôi nhất đặt tay lên vai tôi mà vuốt ve một cách mờ ám:

- Cô Giang không uống ly này là không nể mặt tôi rồi!

- Nếu cô Giang vẫn cứ giữ thái độ này thì chúng tôi chỉ đành đánh giá lại chuyện hợp tác mà cô nói thôi!

Trước nay, tôi chưa bao giờ phải chịu cảnh tượng này.

Nhưng nghĩ đến Châu Tranh phải còng lưng gồng gánh, tôi đành nghiến răng uống thêm ly nữa.
Cảnh tượng trước mắt đã trở nên nhập nhoè. Tôi chống lên bàn, không nhừng hít sâu hòng làm bản thân tỉnh táo lại.

Sau khi tôi tránh khỏi lần cố ý đụng chạm thứ n, hội trường bỗng nhiên lặnh ngắt.

Một giây sau, không khí hoàn toàn bùng nổ.

- Cậu Hoắc, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?

- Mau ngồi đi! Ghế chủ toạ để dành cho cậu đấy.

Người ngồi cạnh vốn đang chuốc rượu tôi bỗng đổi mục tiêu, hớt hải chạy đi nịnh bợ, chỉ còn lại một hai người vẫn kiên trì không mệt mỏi muốn chuốc say tôi.

Tôi ôm đầu ngước mắt nhìn qua.

Hoắc Cứu mặc vest xám được cắt may khéo léo, ngoại hình anh tuấn đến vô thực.

Mới hai ba tuần không gặp mà trông anh dường như đã gầy đi, phần cằm nhọn hẳn ra mang vẻ xa cách khó gần.

Tôi bỗng nhớ đến một chuyện.

Kể từ lần tạm biệt trước, đã lâu lắm rồi bọn tôi chưa liên lạc với nhau. Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nghiêng đầu nhìn qua.

[Hoắc Cứu...]

Giọng tôi kẹt cứng trong cổ họng, không thể thốt ra nửa lời.

Bởi lẽ ánh mắt Hoắc Cứu nhìn tôi chứa vẻ căm ghét và lạnh nhạt rất rõ rệt. Nó khiến tôi rùng mình.

9

"Choang".

Ly rượu trong tay tôi rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu nặng nề,
Hoắc Cứu cũng quay sang, tiếp tục hờ hững trước vẻ lấy lòng của đám người kia.

Tôi nhân lúc nhặt cốc mà lặng lẽ dụi khóe mắt đã phiếm đỏ.
Hoắc Cứu sẽ không tha thứ cho tôi nữa.
Cũng phải thôi.

Tôi hại ch.ết em gái anh, anh hận tôi mới phải lẽ.

Nhưng càng nghĩ vậy lòng tôi lại càng đau đớn dữ dội.

Hình ảnh Hoắc Cứu với ánh mắt ngập tràn nồng nhiệt của ba năm trước và Hoắc Cứu nói yêu tôi đầy khó hiểu lúc gặp lại không ngừng đan xen lên nhau.

Cuối cùng, cả hai đều bị Hoắc Cứu lạnh lùng xa lạ của tối nay đánh tan.

Tôi cắn môi muốn rời đi để giữ thể diện nhưng lại bị đẩy đến trước mặt anh.

- Cậu Hoắc, cô Giang đây quả là xinh đẹp, đúng không?

- Nếu cậu chịu để lọt ít tài nguyên trong tay cậu ra thì cô ấy có thể dùng mọi thủ đoạn để cầu xin cậu đấy... Cậu Hoắc quả là có diễm phúc!

Tâm huyết của tôi và Châu Tranh lại bị bọn họ hạ thấp mà cười chê đủ đường.

Bọn họ còn vô liêm sỉ dùng con mắt dâm dê để phỏng đoán tôi, nói bóng nói gió tôi.

Tôi bơ vơ không ai giúp đỡ, chỉ biết giận đến run người.

Nhìn Hoắc Cứu mặt mày lạnh nhạt, nỗi tủi thân cuộn trào trong lòng tôi tựa sóng cả.

- Giang Vãn Ninh...

Anh hờ hững liếc tôi mà cười khẩy:

- Đúng là đẹp thật, nhưng không phải kiểu tôi thích.

- Cái kiểu liễu yếu đào tơ gió thổi là gãy này sao có thể so với Tinh Anh được?

Tôi ngây người.

Những lời âu yếm anh nói tối hôm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:

- Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không cưới cô ta.

- Anh sẽ chỉ ở bên người anh thích.

Thì ra khi hận một người thật sự sẽ thể hiện rõ rệt đến thế.

Tôi bỗng thấy không thể đứng vững.

Cô cố gượng cười, cầm ly rượu bên cạnh lên nốc cạn một hơi.

- Vậy thì chúc cậu Hoắc với cô Lâm trăm năm hoà hợp.

Ánh mắt Hoắc Cứu tối sầm lại.

Một giây trước khi tôi quay người rời đi, anh bỗng cất tiếng:

- Nếu cô Giang có thể uống tiếp chỗ rượu này thì tôi sẽ đồng ý đầu tư cho cô.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Các ly rượu được xếp đầy mặt bàn gần đấy lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

10

Đám người vây quanh tức khắc trở nên náo nhiệt:

- Uống! Uống!

Mặt tôi trắng bệch đi, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Anh biết rõ tửu lượng của tôi, cũng biết rõ nếu tôi uống nhiều thì hôm sau nữa sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy khắp người.

Thế nhưng anh vẫn ép tôi uống, thậm chí còn ép tôi uống trên bàn nhậu tiến thoái lưỡng nan này.

- Sao? Cô Giang sợ rồi à?

Hoắc Cứu nhướng mày cười lạnh.

Cùng một câu nói nhưng hôm nay nghe lại khác một trời một vực.

- Uống.

Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong lòng mà cố cười:

- Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi hay sao? Mong cậu Hoắc nói lời giữ lời.

Qua xéo mắt, tôi dường như trông thấy khoé môi anh mím chặt thêm.

Rượu được bày trên bàn tiệc của giới thượng lưu đều là rượu vang hảo hạng cất giữ mấy chục năm.

Nghe nói làm thế sẽ giữ được nùi hương tinh khiết, khi uống ngập tràn hương vị.

Nhưng tôi uống hết ly này đến ly khác, hoàn toàn chẳng cảm nhận được hương vị gì mà ngược lại, chỉ có vị đắng chát cay nồng thiêu cháy cổ họng, khó chịu đến mức khiến tôi gần như rơi lệ.

Lúc uống đến ly thứ ba, một bàn tay thon gầy chặn miệng ly lại.
Hoắc Cứu nhíu chặt mày tựa như rất ngứa mắt dáng vẻ thảm hại này của tôi.

- Đủ rồi, cô Giang, đi rửa mặt trước đi.

Tôi đầu quay mòng mòng:

- Nhưng tôi vẫn chưa uống xong.

Chính anh đã nói chỉ cần tôi uống hết thì sẽ đầu tư.

Nếu tôi không làm được thì người khác lại càng không bàn chuyện hợp tác với tôi.

- Tôi nói đủ rồi thì là đủ rồi.

Giọng điệu của anh bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng:

- Cô yên tâm, tôi sẽ bảo trợ lí liên hệ với bọn cô.

Tâm trạng không yên của tôi lập tức được thả lỏng.

Tôi gần như cuống cuồng bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Còn chưa ăn tối đã nốc cả đống rượu khiến cái dạ dày yếu ớt của tôi đau như búa nện.

Sau khi rời khỏi bàn nhậu ngập rượu thuốc ấy, cảm giác dạ dày cuộn lên mãnh liệt vẫn không hề thuyên giảm.

Tôi trì hoãn đợi cơn cuộn trào khó chịu nhất qua đi.

Đợi đến khi tỉnh táo hơn chút, tôi rửa mặt qua loa rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Không ngờ, tôi lại đụng trúng Hoắc Cứu ở góc quẹo.

11

Không biết anh đã đợi bao lâu.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt vẫn lạnh lùng hờ hững.

- Hoắc Cứu. - Tôi hé môi gọi anh. - Em xin lỗi.

Đôi mắt mà trước kia tôi thích nhất giờ đây chỉ toàn sự lạnh lùng.

Anh nhếch mép:

- Cô nên nói câu này với Tiểu Yên chứ không phải với tôi.

Hoắc Yên là vết sẹo cắt ngang chúng tôi.

Tôi cười tự giễu, bỗng thấy hơi muốn khóc.

- Hoắc Cứu, chắc anh hận em lắm nhỉ?

Sự phán quyết đến muộn ba năm cuối cùng vẫn đến rồi.

Hoắc Cứu khựng lại, tiếp đó chợt cười khẩy:

- Giang Vãn Ninh, hận cô chẳng có nghĩa lí gì.

Anh châm thuốc, làn khói bốc lên che phủ mặt anh.

- Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Anh dùng giọng điệu biếng nhác tựa như đang nói hôm nay thời tiết đẹp thật để nói ra câu nói lạnh lẽo ấy.

Mùi thuốc gay mũi xộc vào mũi, tôi khó chịu bấm tay cố nhịn cơn nôn khan.

Hoắc Cứu cúi đầu chửi một tiếng.

Lúc tôi ngước lên, điếu thuốc vừa mới châm còn chưa hút được mấy hơi đã bị anh dụi tắt rồi vứt vào thùng rác một cách thô bạo.

Trong chút tàn khói lượn lờ, anh rụt vội tay lại như bị bỏng.

Một ý nghĩa hão huyền chợt dâng lên trong lòng tôi.

Tôi gần như chờ mong cố rặn từng chữ:

- Hoắc Cứu, anh còn yêu em không?

Bầu không khí bỗng lặng ngắt.

Hoắc Cứu day mày:

- Yêu hay không quan trọng lắm à?

- Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến A Yên tối ấy phải ch.ết trong cô độc.

Mặt tôi trắng bệch nhưng vẫn cố chấp nhìn anh.

- Rất quan trọng.

- Điều này rất quan trọng với em.

Sắc mặt Hoắc Cứu hơi sa sầm lại. Anh bất chợt tiến lên một bước tóm cằm tôi:

- Giang Vãn Ninh, tôi không muốn trả lời câu hỏi tẻ nhạt này.

- Tôi không muốn nhìn thấy cô, tốt nhất là cô nên tránh xa tôi vào, hiểu chưa?

Tôi bị giam trong không gian chật hẹp, bị ép phải ngẩng đầu lên.
Song, tôi vẫn mỉm cười:

- Hoắc Cứu, không yêu khó nói thành lời đến vậy sao?

- Anh yên tâm, chỉ cần anh nói không yêu thì em tuyệt đối sẽ không đến đeo bám anh nữa.

Hồ băng trong mắt anh tựa như bị nứt ra, có thứ cảm xúc mà tôi không thể nhìn thấu.

Hồi lâu sau, anh mới lạnh lùng nói:

- Không yêu.

Bóng dáng Hoắc Cứu dần biến mất khỏi tầm mắt.

Tôi dựa vào tường đá hoa lạnh lẽo, mất hết sức lực từ từ trượt xuống.

Hồi lâu sau, tôi bưng mặt vừa khóc vừa cười.

Khả năng nói dối của anh vô cùng tệ.

Miệng nói không yêu nhưng ánh mắt lại luyến lưu.

Hoắc Cứu, anh thực sự không yêu em ư?

Em không tin.

12

Châu Tranh nghe được chuyện trên bàn nhậu thì hỏi rốt cuộc tôi nghĩ thế nào.

Tối qua tôi đã uống thuốc do người nào đó mua giao đến cho tôi, hôm nay, tôi ôm gương mặt hồng hào, bắt đầu nhìn thẳng vào lòng mình.

Tôi vẫn luôn ngờ nghệch trong chuyện tình cảm.

Còn Hoắc Cứu lại quá trầm lặng, ba năm trước lúc bọn tôi hẹn hò, anh chưa từng nói lời yêu nào với tôi.

Tôi vốn cho rằng cả hai bọn tôi đều chỉ đơn giản là thấy sắc động tình.

Thế nên khi đối diện với bức tường ngăn cách vô hình giữa chúng tôi, tôi đã chọn trốn chạy, từ bỏ anh.

Đến tận ngày gặp lại, khi Hoắc Cứu lấy ra chân tình, nói chỉ ở bên người mà mình thích. Tim tôi bỗng đập như trống dồn.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, thì ra tôi đã sớm yêu anh rồi.

Từ trước đến giờ, chuyện tình cảm giữa chúng tôi phần lớn đều do anh chủ động.

Bây giờ, đến lúc tôi nên chủ động một lần rồi.

Châu Tranh hận rèn sắt không thành thép mà cốc đầu tôi:

- Đầu chỉ toàn yêu đương thôi.

Tôi nhăn mặt với cô ấy, cười hết sức vui vẻ.

Đầu chỉ toàn yêu đương cũng được.

Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, dù có đụng phải tường nam thì tôi vẫn nguyện đâm đầu.

Nhờ có khoản tiền của nhà họ Hoắc mà công ty đã nhanh chóng quay về quỹ đạo.

Tâm tư tôi cũng bắt đầu dao động.

Nghe nói gần đây Hoắc Cứu bận đến mức không thấy người đâu, tôi không muốn làm phiền anh quá nhiều nên chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh: đám mây trông giống kẹo bông, chồi non mới nhú trên cành, nựng mèo trên đường về nhà...

Ba năm trước anh gửi tôi những gì, bây giờ tôi học theo gửi cho anh giống vậy.

Nhưng Hoắc Cứu rất hiếm khi trả lời tôi, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không trả lời.

Ngay cả khi tôi hẹn anh đi ăn, anh cũng lạnh lùng từ chối.

Nhất thời, cho dù tôi đã hạ quyết tâm thì cũng khó tránh khỏi hơi nản chí.

Ở lần cuối cùng liên hệ với nhà họ Hoắc, Lâm Tinh Anh cũng đến.

Tóc cô ấy đã dài hơn một chút, mái tóc buộc hờ khiến trông cô ấy vô cùng trẻ trung.

Lúc Châu Tranh đưa bút cho cô ấy kí tên còn chạm trúng ngón tay cô ấy.

Lâm Tinh Anh ngẩng đầu lên:

- Cảm ơn nhé.

Cô ấy liếc danh thiếp Châu Tranh đặt trước mặt, khẽ cười nói:

- Sếp bé Châu.

Mặt Châu Tranh đỏ lên.

Cô ấy vội nói "Tôi đi rót cà phê" rồi chạy mất tăm.

Lâm Tinh Anh ung dung thu dọn tài liệu trên bàn:

- Tôi còn có chuyện, tôi về đây.

Phải là người từng tiếp xúc với cô ấy ở khoảng cách gần mới biết phong thái của cô ấy mạnh mẽ cỡ nào.

Phòng làm việc chỉ còn lại hai người, tôi lúng túng đứng dậy theo:

- Tôi tiễn cô.

- Không cần đâu. - Lâm Tinh Anh cười đáp.

Lúc lướt qua người tôi, cô ấy nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi:

- Đợi thêm chút nữa.

Đợi gì cơ.

Hết người này đến người kia đang chơi đố chữ đấy à.

Tôi hiếm khi thấy hơi cáu.

Cảm xúc khó hiểu khiến thần kinh tôi căng ra. Tôi muốn đi tìm Lâm Tinh Anh hỏi cho ra ngô ra khoai.

Tôi vội vàng xuống lầu nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện ở góc phố chặn tôi lại.

Gã cất giọng ồm ồm:

- Cô Giang, cậu Hoắc cho mời.

Hoắc Cứu?

Anh tìm tôi?

13

Tách, tách...

Tiếng nước chảy tí tách tựa như đồng hồ vang vọng trong não bộ mơ hồ của tôi.

Tôi chợt mở choàng mắt ra, kinh hoàng bừng tỉnh.

Đập vào mắt là cảnh tượng đổ nát hoang tàn, đủ các thể loại máy móc cũ kĩ hoen gỉ chất thành đống dưới đất.

Tôi nhanh chóng đoán ra đây là một nhà kho bỏ hoang.

Tôi thử cử động thì phát hiện hai tay hai chân đã bị trói chặt, không thể giãy giụa.

Kẻ áo đen đó có vấn đề.

Lòng tôi chợt lạnh toát.

Vốn dĩ, tôi đã nghe theo trực giác không muốn lên xe.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không chống cự nổi đòn gậy của gã áo đen, bị gã đánh ngất.

Tôi thở dài, chấp nhận việc mình đã bị bắt cóc.

- Có ai không?

Tôi hét lên thăm dò.

Không biết nhà kho này nằm ở đâu mà chung quanh vô cùng vắng vẻ.

Tiếng của tôi vọng lại mà vẫn chẳng có ai để ý.

Thôi được rồi.

Tôi lò mò dùng chân ghế cứa dây dừng trói tay.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng có tiếng gào thét của người lạ:

- Hoắc Cứu! Bà mẹ mày thả anh em của tao ra!

Hắn cất giọng tàn độc:

- Người mày yêu đang nằm trong tay tao. Mày mà không thả anh em của tao ra thì tao sẽ giết nó!

Hắn ta vừa nói vừa căm phẫn đạp tung cửa.

Nắng chiều sắp tàn hắt vào, chiếu lên gương mặt hung tợn của gã.
Tôi lập tức hô hấp ngưng trệ, cảm giác nguy hiểm dâng lên từ chỗ xương cụt.

Không ngoài dự đoán, gã rút dao ra gí lên cổ tôi, nhìn tôi chòng chọc.

- Kêu lên! Mau kêu Hoắc Cứu tới cứu mày.

Thấy tôi không chịu nói, con dao trong tay gã gí mạnh xuống, cứa một vệt máu trên cổ tôi.

Tôi đau đớn hít sâu:

- Người anh em, chúng ta có gì từ từ nói.

- Hoắc Cứu không yêu tôi, anh có bắt cóc tôi cũng vô dụng. Tôi có chết anh ta cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái đâu.

Hai mắt gã trợn trừng nhìn tôi, lộ cả tơ mắt đỏ lừ.

- Đừng có xạo lòn.

- Mày là đứa bạn gái duy nhất Hoắc Cứu từng quen. Chắc chắn là nó vẫn chưa quên được mày.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Sao hắn lại biết chuyện giữa tôi và Hoắc Cứu?

14

Dường như ánh mắt tôi đã làm gã hài lòng.

Gã bật cười ha hả:

- Tao biết hết, thậm chí còn nhiều hơn những gì mày nghĩ.

Lần này, con dao trong tay hắn lại gí sát hơn.

Cơn đau sắc lẹm dần lan ra, máu chảy thành dòng, tôi lạnh đến mức run lên.

- Hoắc Cứu! Tao đếm đến ba! Mày còn không thả anh em của tao thì tao sẽ gi.ết nó!

- Dù gì tao cũng sắp ch.ết rồi! Kéo theo được người mày yêu cũng không lỗ!

Giọng điệu gã vô cùng điên cuồng, bàn tay cầm dao cũng run run.
Tôi khó khăn lắm mới giữ được tư thế ngẩng đầu, chỉ sợ người cầm dao kích động lên là lập tức kéo tôi xuống mồ cùng.

May mà bên phía Hoắc Cứu đã nói gì đó đúng ý gã, con dao cũng dần rời khỏi cổ tôi.

Gã đàn ông bán tín bán nghi lùi lại vài bước:

- Mày không lừa tao?

- Mày để anh em của tao nói chuyện với tao. Tao không tin mày.

- ...

Tình hình gần như đã được khống chế.

Tôi hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại. Tôi nghiến răng tiếp tục mài dây thừng.

Không biết khi nào Hoắc Cứu mới đến đây. Tôi vẫn nên tự cứu mình thì hơn.

Không lâu sau, sợi dây trói cổ tay tôi bắt đầu lỏng ra.

Tôi nén niềm vui sướng ngước lên muốn nhìn xem gã áo đen đang ở đâu.

Không ngờ, tôi lại đụng trúng ánh mắt bỗng trở nên giận dữ của gã.

Gã siết chặt điện thoại, khóe miệng giần giật, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một:

- Hoắc Cứu. Mày lừa tao.

- Tao phải giết nó!

Gã quẳng điện thoại đi, rút dao ra xông về phía tôi.

Năm mét, ba mét, một mét...

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi chỉ kịp nghiêng mình tránh né.
Một giây sau, "rầm", cánh cửa nhà kho bị đạp tung.

Hoắc Cứu giẫm lên cánh cửa, cả người đầy bụi, trông như sát thần người cản gi.ết người, Phật cản gi.ết Phật.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh khựng lại.

Cơn đau kịch liệt truyền tới từ ngực. Tôi cúi đầu, nhìn thấy con dao đang cắm trên người mình.

Máu chảy khắp sàn đỏ đến chói mắt.

Nét mặt kinh hoàng của Hoắc Cứu là cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

15

Khi cảnh tượng ấy lặp lại một lần nữa trong đầu, tôi chợt mở choàng mắt ra.

- Hoắc Cứu.

Tiếng kêu tích tắc của thiết bị y tế đã thay thế tiếng chửi chói tai của gã áo đen.

Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã có đôi bàn tay siết chặt tay tôi.

- Ninh Ninh, anh ở đây.

Ngữ khí của Hoắc Cứu có thể nói là thấp hèn.

Anh thăm dò sờ lên mặt tôi rồi lại chạm lên tóc tôi.

Nỗi đau khổ chẳng thể tan trong mắt hoàn toàn biến mất, đổi thành vui mừng và bất an.

Tôi chầm chậm chớp mắt. Tôi có rất nhiều lời muốn hỏi.

Nhưng cơ thể vừa mới làm phẫu thuật vẫn còn rất yếu, cơn buồn ngủ lại dần bủa vây tôi.

- Ninh Ninh, em yên tâm ngủ đi.

Hoắc Cứu dém chăn cho tôi, trầm giọng khẽ nói:

- Anh sẽ giải thích mọi chuyện với em.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc tỉnh dậy, tôi trông thấy Lâm Tinh Anh đang bận bịu trước mặt tôi.

Cô ấy đắp áo khoác lên người Châu Tranh đang nằm nhoài ra bàn ngủ, rón rén đổ canh gà trong cặp lồng giữ nhiệt ra.

- Uống đi, Hoắc Cứu tự hầm đấy.

Tôi nhìn bát canh gà thơm phức.

Mùi vị vừa đậm đà vừa tươi ngon, lớp váng dầu ở trên đã bị vớt hết đi.

Tôi sờ bụng, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ một, ngoài mặt vẫn bình tĩnh chứ thực ra hồn đã trôi lên mây.

Mùi vị đầy quen thuộc. Tay nghề của Hoắc Cứu vẫn luôn rất đỉnh.
Thấy tôi không lên tiếng, Lâm Tinh Anh lại hơi nôn nóng.

Cô ấy gãi đầu:

- Cô không hỏi tôi có chuyện gì sao?

Tôi chỉ đáp "hử" rồi ngẩng lên nhìn cô ấy.

Lâm Tinh Anh thở dài, nói ra mọi nguồn cơn.

Thì ra, tối hôm đấy phía bến cảng có chuyện, Hoắc Cứu phát hiện bên cạnh anh có nội gián.

Nhưng đã rà soát mấy lượt mà chỉ bắt được đám tôm tép lòi đuôi.
Địch trong tối anh ngoài sáng. Hết cách, anh đành vừa thẩm vấn vừa phái người tăng cường bảo vệ tôi.

Thảo nào hai ba tuần nay, tôi luôn cảm thấy có người đang đi theo mình.

Vì để không có một sơ suất nào, hôm ấy anh còn diễn một màn trên bàn nhậu, tỏ vẻ ghét tôi trước mặt tất cả mọi người, còn nói những lời khiến tôi cách xa anh.

Hoắc Cứu muốn thể hiện rằng "Giang Vãn Ninh" không quan trọng để đề phòng nội gián chú ý đến tôi.

Thế nhưng có đề phòng đến mấy thì vẫn bị thất thủ.
Lâm Tinh Anh vỗ ngực:

- May mà tôi đã lén cài định vị lên người cô.

- Bằng không chậm thêm một xíu nữa thôi là Hoắc Cứu phát điên mất.

Cô ấy tỏ vẻ nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.

Lúc đàm phán với nội gián để kéo dài thời gian. Vẻ mặt Hoắc Cứu có thể nói là vô cùng đáng sợ.

Giọng anh lạnh lùng tựa như hoàn toàn không hề để tâm đến tôi.
Nhưng thực ra, viên ngọc trong tay gần như bị anh bóp nát.

-...

Sau khi nói tràng giang đại hải một hồi không ngừng nghỉ, Lâm Tinh Anh len lén nhìn nét mặt tôi.

- Còn gì muốn hỏi không?

Tôi gật đầu:

- Thế hiện giờ đã giải quyết xong mọi chuyện chưa?

- Xong hết rồi, cũng bắt được nội gián rồi.

Lâm Tinh Anh nôn nóng trả lời:

- Hai ngày nay anh ấy phải đi thu dọn tàn cuộc chứ không phải cố ý không đến thăm cô đâu.

Chỗ cửa phòng thấp thoáng bóng dáng một người không biết đã đứng bao lâu.

Giọng tôi dịu đi:

- Hoắc Cứu. Anh còn không vào à?

16
Nghe thấy lời của tôi, Hoắc Cứu mới bước cứng ngắc vào như robot được lên dây cót. Anh dừng lại trước giường tôi mà ngồi xuống, khẽ nói:

- Ninh Ninh, xin lỗi em.

Ở phía kia, Lâm Tinh Anh kéo Châu Tranh vừa mới ngủ dậy vẫn còn lơ mơ vội vàng rời đi.

Trước lúc đi còn không quên đóng cửa phòng lại.

Phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hoắc Cứu.

Bờ vai rộng của anh từ từ sụp xuống:

- Ninh Ninh, anh không nên giấu em.

- Nhưng anh thực sự rất sợ, sợ gã sẽ gi.ết em, sợ gã làm hại em.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói:

- Nhưng có người từng nói với em giữa người yêu với nhau không nên có sự lừa dối.

Anh nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngây ra.

- Hoắc Cứu, anh yêu em không?

- Yêu.

Anh vội đáp lại như thể sợ chậm một tí thôi là tôi sẽ nổi giận.

- Vậy anh có để ý chuyện em đã hại ch.ết em gái anh không?

Anh nắm chặt tay tôi mà lắc đầu:

- Cái chết của em ấy không liên quan gì đến em hết, Ninh Ninh. Cái chết của em ấy là do đám súc sinh ghê tởm kia gây ra.

Giọng Hoắc Cứu lạnh đi:

- Nhưng không sao, anh đã báo thù cho A Yên rồi.

Anh thoáng ngừng một chốc, sau đó lau nước mắt cho tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra mắt mình đã nhòe đi:

- Hoắc Cứu, em vẫn luôn cho rằng chính em đã hại chết em ấy.

- Nếu em nghe điện thoại, có phải em ấy sẽ không ch.ết không?
Cảm xúc bị đè nén đã lâu trong lòng nhấm chìm tôi.

Vô số đêm tối, tôi chìm trong đầm lầy hổ thẹn.

Hoắc Cứu nhẹ nhàng an ủi:

- Ninh Ninh, em không hề hại em ấy, em đã cứu vớt em ấy.

- Chính em đã mang đến chút tốt đẹp trong thế giới của em ấy.

Tôi dựa vào vai Hoắc Cứu, khóc không thành tiếng.

Gông cùm khóa chặt trái tim tôi bấy lâu dần tan biến dưới ánh dương.

Hồi lâu sai, tôi mới thô bạo quẹt nước mắt lên người anh:

- Được rồi, đến lượt anh hỏi em rồi.

Giọng Hoắc Cứu hiếm khi có vẻ dè dặt:

- Ninh Ninh, em có để tâm chuyện anh đã giấu giếm em không?

- Có

Tôi hít sâu một hơi:

- Hoắc Cứu, em không phải trẻ con, cũng không phải cành tơ hồng cần anh che chở.

- Em muốn sánh bước cùng anh, cùng gánh vác khổ đau, cùng tận hưởng hạnh phúc với anh chứ không chỉ là người được anh bảo vệ sau lưng.

- Đấy không phải tình yêu mà em cần.

Hoắc Cứu ngây ra rồi bỗng bật cười:

- Được.

- Ninh Ninh, ý của em là... em cũng thích anh đúng không?

Anh nắm trọng điểm kiểu gì đấy?

Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong mỏi của anh, tôi vẫn ấm ức gật đầu.

Hoắc Cứu tránh vết thương của ôm, dịu dàng ôm tôi.

- Ninh Ninh, anh cũng thích em.

- Không. Anh yêu em.

Ánh mắt tôi dừng trên sườn mặt anh, cũng vươn tay ôm lại anh.
Hoắc Cứu nói anh sẽ thẳng thắn, nhưng cuối cùng vẫn cứ che giấu vết thương của anh.

Anh thấy tôi bị thương thì phản ứng đầu tiên không phải là tóm nội gián mà là đi cứu tôi.

Lúc nhóm Lâm Tinh Anh xông đến, bên sườn anh đã bị thương toác ra, mà nội gián cũng đã ch.ết cứng ngắc nằm ở cách đó không xa.
Bác sĩ đi theo muốn băng vết thương cho anh nhưng lại bị Hoắc Cứu với đôi môi trắng bệnh hét dừng tay:

- Tôi không sao. Khám cho cô ấy trước.

May mà lúc ấy tôi đã nghiêng người tránh kịp. Con dao ấy không đâm trúng chỗ hiểm nhưng vẫn khiến tôi hôn mê mất mấy ngày.

Mãi đến hai ngày trước tôi mới tỉnh lại.

- Ninh Ninh, chúng ta kết hôn nhé?

Giọng Hoắc Cứu đầy dịu dàng lưu luyến.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt anh.

Tôi sụt sịt mũi, khẽ đáp:

- Ừm.

Bây giờ, đã không còn gì ngăn cách giữa chúng tôi nữa.

Tôi và Hoắc Cứu sẽ bước tiếp cùng nhau, mãi mãi, mãi mãi.

Cho đến khi nhắm mắt.

- Hết -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu