CẨM NANG PHẠM TỘI HOÀN HẢO - Cám bé xinh
Tôi rơi vào một vòng tuần hoàn, được yêu cầu phải hoàn thành một lần phạm tội hoàn hảo thì mới có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn.
Tôi giết người kia 6 lần, nhưng đều bị hệ thống phán quyết nhiệm vụ thất bại.
"Đám người bất lực kia rõ ràng không bắt được tôi mà! Dựa vào cái gì mà phán tôi thất bại!"
"Cô cho rằng, phạm tội hoàn hảo, chỉ đơn giản là không bị cảnh sát bắt thôi à?"
1
Đeo găng tay và mũ trùm đầu, tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác căng thẳng gần như phát sốt trong lòng.
Ánh trăng rọi vào nhà, ánh trăng lạnh lẽo không thể soi rõ được tình hình trong nhà.
Nhưng tôi biết rất rõ ràng, người mà tôi muốn giết, đang nằm trên chiếc giường ở giữa căn phòng này.
Đây là lần thứ hai tôi đến đây.
Lần trước, tôi run rẩy cầm con dao đâm vào động mạch trên cổ cô ấy.
Máu tươi ấm áp ngay lập tức bắn tung tóe lên người tôi, mùi máu tanh đọng lại trên chóp mũi.
Tôi run tay, thử kiểm tra hơi thở của cô ấy.
Sau khi tôi hốt hoảng bỏ chạy, âm thanh máy móc thờ ơ của hệ thống vang lên.
"Không đẹp chút nào, một tội ác nực cười."
Tôi dừng lại bước chân đang chạy như điên, nhe răng trợn mắt, giận dữ nói:
"Nếu không phải do hệ thống quỷ quái nhà mày, suốt hai mươi mấy năm qua tao vẫn luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật! Sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy!"
m thanh máy móc lạnh nhạt cũng không thèm để ý đến sự oán trách của tôi, chỉ lo nói:
"Ký chủ đã bị camera trên đường phố bắt gặp 17 lần, có 3 dấu vết sinh vật của ký chủ bị bỏ lại hiện trường vụ án, trong lúc ký chủ bỏ trốn khỏi hiện trường đã xuất hiện 1 nhân chứng..."
Tôi vẫn thở hổn hển, mắt đỏ ngầu do quá kích động:
"Đủ rồi! Hiện tại cảnh sát vẫn chưa bắt được tao! Mày không có tư cách phán quyết tao thất bại!
Hệ thống phát ra tiếng cười "khặc khặc" một cách máy móc rùng rợn:
"Dự tính trong vòng 72 tiếng đồng hồ, cơ quan điều tra sẽ bắt được ký chủ."
2
Khoảnh khắc người cảnh sát mặc đồng phục màu xanh còng tay tôi, tầm mắt của tôi tối sầm. Tôi đã quay trở lại trước khi xảy ra vụ án mạng đầu tiên.
Lần này, tôi đã kiểm tra địa điểm xung quanh trước, lên kế hoạch cho một lộ trình hoàn hảo có thể tránh được tất cả những cameras xung quanh.
Tôi cũng mua các thiết bị bảo hộ như găng tay, bọc giày, mũ đội đầu và quần áo bảo hộ để ngăn chặn dấu vân tay, dấu giày, tóc và các dấu vết khác vô tình bị bỏ lại hiện trường khi phạm tội.
May mắn thay, đây là thời điểm đặc biệt nên việc tôi mua những món đồ này sẽ không khiến cho cảnh sát nghi ngờ.
Khi màn đêm dần dần buông xuống, tôi chìm trong sát khí, lặng lẽ đi vào ngôi nhà này.
Để không gây thêm phiền phức cho bản thân sau này khi dọn dẹp hiện trường, lần này, tôi quyết định để cô ấy chết ngạt.
Như vậy sẽ không khiến cho hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tôi giơ đôi tay như móng vuốt đại bàng của mình ra, chứng kiến cô ấy bắt đầu giãy giụa đá mạnh vào chân mình, nắm chặt lấy tấm ga trải giường khi bị tôi bóp cổ. Đến cuối cùng, mắt cô ấy trắng dã, không phát ra một âm thanh nào nữa.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
Mọi thứ đang diễn ra dưới sự kiểm soát của tôi.
Tôi chỉnh lại chăn mền, che đi dáng vẻ thê lương khi chết của cô ấy, xoay người rời khỏi.
Lần này, tôi không thể đi theo con đường thông thường. Nếu muốn tránh né cameras, tôi nhất định phải trốn qua cửa sổ.
Tôi đẩy cửa sổ ra, chặt quá, găng tay cao su trên tay tôi rất trơn, không thể nào đẩy ra được.
Nhẹ nhàng tháo găng tay ra, tôi lại lần nữa duỗi tay đẩy cửa sổ ra.
Gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt tôi.
Tôi lấy chiếc găng tay vừa tháo xuống, bình tĩnh lau sạch dấu tay và dấu vân tay còn sót lại trên cửa sổ.
Đặt tay lên bệ cửa sổ, tôi nhẹ nhàng nhảy lên rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
3
"Nhiệm vụ thất bại. Hiện trường án mạng có lưu lại 1 dấu vết sinh vật của ký chủ, dự tính trong vòng 10 ngày, cơ quan điều tra sẽ bắt được ký chủ."
Tôi như phát điên lên, hai mắt đỏ ngầu:
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
m thanh máy móc khiến người ta chán ghét lại "khặc khặc" cười rộ lên:
"Dấu vân tay ba chiều của ký chủ còn sót lại trên lớp bùn đọng lại trong góc bệ cửa sổ."
Tôi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ lại lúc đó, khi thoát khỏi hiện trường, tôi đã chống tay lên bệ cửa sổ để nhảy ra ngoài.
Nói như vậy, hẳn là khi đó đã để lại dấu vân tay.
Sắc mặt tôi tái nhợt, lòng như tro tàn.
Thật không ngờ, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn có sơ xuất.
Tôi hạ quyết tâm: "Mày muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi! Tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện ác ôn này!"
Kể từ khi rơi vào vòng tuần hoàn tới nay, tôi không những mất đi ký ức trước kia, thậm chí sau khi giết người, trong đầu còn quanh quẩn khuôn mặt thê lương của người chết.
Tôi rốt cuộc không thể chịu nổi sự tra tấn tâm lý như vậy.
Hệ thống lại chỉ lo nói, "Lần đầu tiên ký chủ từ bỏ nhiệm vụ, nhận lấy hình phạt cấp 3."
Vừa dứt lời, tôi có cảm giác như nội tạng của mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bỗng dưng thả ra, rơi xuống vực sâu, sau đó lại không ngừng lặp lại hành động bóp chặt rồi thả lỏng ra.
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đau đớn khủng khiếp như vậy, như thể toàn thân bị cắt ra, bị hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lao tới nghiền nát.
"Cầu... Cầu xin mày..."
Tôi mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, "Tôi nhận... Nhận nhiệm vụ..."
Một đoạn ký ức ngắn bỗng nhiên bị nhét vào trong đầu tôi:
Chụp ảnh lưu niệm với ba mẹ dưới cây hoa anh đào trong công viên; Bôi phần kem trên bánh kem lên khuôn mặt bạn thân; Nắm tay bạn trai tản bộ trên đường lúc hoàng hôn...
Từng cảnh tượng, từng hình ảnh, đều đã từng là cội nguồn hạnh phúc của tôi...
Tôi đau khổ rơi nước mắt, "Cầu xin mày... Đừng..."
Đừng nói nữa.
4
Lần thứ ba, tôi không hề lo nghĩ đến chuyện phải dọn sạch hiện trường, khôi phục trạng thái lúc ban đầu nữa.
Nếu hiện trường án mạng vốn dĩ không tồn tại thì làm sao có thể tìm được bằng chứng phạm tội của tôi?
Tôi bình tĩnh mua hai loại công cụ cần thiết, sau đó yên lặng chờ đợi từ sáng đến tối.
Cơ thể mà tôi đang sống nhờ là một người đàn ông trưởng thành làm lao động chân tay.
Vóc dáng trung bình, làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén, dái tai lớn.
Tay chân to lớn, sức lực rất tốt.
Những khoảng trống giữa các ngón tay và răng đều bị ố vàng do khói thuốc lá kém chất lượng.
Dù sao cũng tiện cho tôi làm việc hơn.
Một người đàn ông như vậy, cho dù có ném vào giữa biển người thì cũng không có ai liếc nhìn lần thứ hai.
Trong bóng tối, trong lúc đang bước về phía ngôi nhà kia, tôi không nhận được bất kỳ ánh nhìn dư thừa nào từ bất kỳ ai trên đường.
Tôi xách theo một cái xô cỡ vừa, không lớn không nhỏ, cúi đầu bước đi thật nhanh.
Bóng đêm nặng nề, chỉ có căn nhà kia lộ ra ánh sáng đỏ lạ thường.
Tôi giấu mình trong bóng tối, im lặng nhìn vào ô cửa sổ đang hiện lên ánh sáng đỏ rực, nở một nụ cười âm u.
"Ha ha ha..."
Tiếng máy móc cũng cười rộ lên, hoà vào với tiếng cười của tôi.
"Có gì buồn cười? Cười tao rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, mày phải thả tao đi, có đúng không?"
Tôi liếm đôi môi khô nứt, nở một nụ cười cực đoan.
"Nhiệm vụ thất bại." Nó lạnh lùng nói ra những lời này.
Tôi như phát điên mà gào lên: "Không thể nào!"
"Ký chủ, cô vụng về quá. Nhiệm vụ mà tôi sắp xếp cho cô là giết người, nhưng người còn chưa bị cô giết chết, sao còn nói đến hoàn thành nhiệm vụ?"
Giọng nói của hệ thống lộ ra sự ghét bỏ.
Tôi ngạc nhiên, trước mắt bỗng hiện lên một đoạn hình ảnh do nó chiếu.
Ban đêm, ánh lửa bốc lên đến tận trời, một cô gái quần áo xộc xệch nhếch nhác lao ra khỏi nhà, ho dữ dội rồi ngã xuống đất.
Xe cứu hỏa tới dập lửa, xe cứu thương inh ỏi chở người bị thương đi.
Tôi nhận ra, cô gái này là người tôi muốn giết chết.
Tôi nghiến răng, "Cho tôi thêm một cơ hội nữa."
5
Vẫn là công cụ tương tự, nhưng tôi mua thêm một phần.
Lúc này đây, tôi ẩn nấp trong bóng đêm, bước vào căn phòng này lần thứ tư.
Cô gái ngủ say như chết. Tôi siết cổ cô ấy đến chết ngay trên giường, tựa như lần thứ hai.
Làm xong chuyện này, tôi mới không chút hoang mang mà tưới xăng khắp căn nhà này, cuối cùng bật lửa đốt cháy rèm cửa, bản thân lại bò ra ngoài qua đường cửa sổ.
Tôi giống như một con quỷ khát máu, nhỏ giọng mà cười:
"Hệ thống, lần này, mày còn lời nào để nói nữa?"
Lại là tiếng cười "khặc khặc":
"Lần này, ký chủ có tiến bộ rõ ràng, chỉ tiếc là cảnh sát vẫn sẽ lập hồ sơ điều tra vụ án, nghi phạm sẽ sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi, thấp thỏm lo lắng cả đời. Như vậy sao có thể tính là phạm tội hoàn hảo được?"
"Mày dựa vào cái gì mà cảm thấy cảnh sát nhất định sẽ cho rằng đây là có người giết người nên cố ý phóng hỏa để hủy thi diệt tích? Tất cả dấu vết ở hiện trường đều bị mai một bởi đám cháy, ngay cả thi thể cũng sẽ bị thiêu rụi!"
Tôi lạnh lùng hỏi.
"Ha hả, quả nhiên, ký chủ vẫn còn vụng về quá."
Nó lại phát một đoạn hình ảnh trước mặt tôi.
Lần này thậm chí còn có âm thanh.
Nhân viên điều tra mặc đồ cách ly và đeo mặt nạ phòng độc đang điều tra hiện trường vụ cháy, bên cạnh đó, nhân viên ký lục hiện trường đang không ngừng ghi chép vào sổ tay.
Ngọn lửa đã tắt, trên mặt đất chỉ còn lại những vật dụng giống như đã cháy thành than, ngay cả bức tường trắng như tuyết cũng bị ám khói đen vàng.
Thi thể đã được đưa đi, pháp y có lẽ đang tiến hành giám định kỹ càng tỉ mỉ.
Khi tôi đang nghĩ như vậy, hệ thống dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, thay đổi góc nhìn, tôi ngay lập tức nhìn thấy một căn phòng giải phẫu sáng sủa và sạch sẽ.
Thi thể đã hoàn toàn thay đổi, không thể nào nhìn ra khuôn mặt lúc ban đầu.
Tứ chi cũng bị đốt cháy và teo lại.
Toàn bộ cơ thể chỉ có màu đen, hiển nhiên đã bị thiêu thành than.
Bác sĩ pháp y mặc áo blouse trắng đưa bàn tay đeo găng tay y tế ra, mổ khuôn mặt cháy đen ra và quan sát cẩn thận.
Sau đó, vừa làm vừa yêu cầu trợ lý ghi lại kết quả giải phẫu:
"Khí quản sạch sẽ, không có vật lạ, loại trừ khả năng tử vong vì ngạt thở do hoả hoạn."
Tôi sửng sốt, rồi lại chợt hiểu ra.
Đối với một thi thể bị chết cháy, khói đen và bụi chắc chắn sẽ đọng lại trong khí quản khi người quá cố vùng vẫy và cố gắng hít thở trong làn khói.
Cổ họng sạch sẽ, không có vật lạ, đương nhiên không thể chết ngạt trong đám cháy được.
Chỉ có thể là sau khi chết, có người cố ý châm lửa nhằm tiêu hủy thi thể và xóa bỏ dấu vết.
Tôi im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Cho tôi một chút thời gian để tự suy nghĩ lại."
6
Tôi đến thư viện, bước thẳng về phía chuyên mục pháp luật, cẩn thận tìm kiếm những cuốn sách về luật hình sự, tội phạm học và điều tra hình sự.
Ngoại trừ những mảng ký ức nhỏ về sinh hoạt mà hệ thống đã cho tôi xem trước đó, tôi hoàn toàn không nhớ được bất cứ chuyện gì trước khi bước vào vòng tuần hoàn này.
Nhưng với bản năng ham học hỏi, tôi quyết định đến thư viện để học và tham khảo thêm những hệ thống kiến thức đầy đủ và hệ thống hơn.
Liệu tội ác hoàn hảo có thực sự tồn tại?
Nếu phạm tội rồi lẩn trốn thì không thể tính là tội ác hoàn hảo.
Vậy thì có lẽ chỉ có những tội ác chưa bị phát hiện, tức là vẫn chưa bị đăng ký trong hồ sơ tội phạm, hoặc là ngộ sát mới được tính.
Nhưng mà, loại tội ác này mang tính ngẫu nhiên, không thể kiểm soát được.
Tôi nhanh chóng loại trừ ý tưởng này ra ngoài.
Tôi dời mắt về một trường hợp khác, thủ đoạn phạm tội tàn bạo đến mức khiến người ta giận sôi.
Nhưng điều thu hút tôi hơn cả là đã hơn 20 năm trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án mà vẫn chưa phá án được.
Ngay cả nghi phạm cũng không có.
Thậm chí không thể tìm thấy một người hiềm nghi nào có động cơ gây án.
Tôi đóng quyển sách lại, trong đầu đã nảy ra một ý tưởng.
Tôi mua vali và túi ni lông lớn.
Vẫn lợi dụng ánh trăng mà bóp cổ cô gái đang ngủ đến chết.
Sau đó, bỏ thi thể vào túi ni lông lớn lôi đi.
May là thân thể này khoẻ như trâu, cho nên tôi cũng không mất quá nhiều thời gian để làm những việc này.
Tôi cũng mua sách y học, nghiên cứu từng khúc xương và kinh mạch trong cơ thể con người.
Hai con dao đồ tể do một người thợ thủ công già làm ra thực sự rất hữu ích.
Tay vừa hạ xuống, da đã bị cắt ra.
"Đẹp không?" Tôi nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, bị tôi cắt thành từng miếng nhỏ, kích cỡ và độ dày mỏng đều tăm tắp.
Đáp lại tôi là sự im lặng của hệ thống.
"Tôi cảm thấy cực kỳ xinh đẹp." Tôi say mê nhìn, nở một nụ cười đắm đuối, "Mày nhìn xem, thớ thịt xinh đẹp này, phần xương ngay ngắn này..."
Giống như một người đầu bếp đang xẻ thịt bò, tôi cẩn thận vuốt ve từng thớ thịt, nhẹ nhàng đặt con dao theo chiều kéo dài của xương rồi cắt thật nhanh và chính xác.
Bận rộn suốt một ngày một đêm, toàn bộ thi thể bị tôi tách rời thành hơn 2000 miếng thịt, được xếp chồng lên nhau ngay ngắn.
Tôi tỉ mỉ đóng gói chúng nó trong bao ni lông màu đen.
Sau đó, tôi suy tư nhìn một đống xương dính máu còn thừa lại.
Tôi trộn vôi sống và phân tro với nước, lọc lấy nước trong rồi đun sôi cùng với xương trong một chiếc nồi lớn.
Vừa đun sôi, tôi vừa vớt lớp mỡ và chất keo đã bong ra khỏi xương, tiếp tục đun sôi cho đến khi hỗn hợp không còn dầu nữa.
Cuối cùng, tôi trải xương ra, mở quạt lên để xương khô nhanh hơn.
Cứ như vậy, tôi cho những chiếc xương khô này vào máy xay nhuyễn, bật công tắc.
Tôi mang theo lớp bột xương này, đạp xe đạp điện đi dưới ánh trăng, đề lớp bột xương trên đầu ngón tay hoà vào trong làn gió.
Tôi đã đọc qua những quyển sách về điều tra tội phạm, biết rằng khi nhân viên điều tra xử lý những vụ án giết người vứt xác, họ sẽ tập trung điều tra xung quanh khu vực phát hiện thi thể.
Vì thế, tôi đem những bao ni lông màu đen có đóng gói thịt bỏ vào vali, ngồi trên xe taxi đi đến thành phố bên cạnh.
Mùi nước hoa Cologne đã che giấu được những manh mối như mùi hôi thối của thi thể và mùi máu tươi trên người tôi. Tài xế taxi không chút nghi ngờ gì, chỉ xem tôi như một người khách bình thường.
Một lần nữa, tôi nương theo bóng đêm tăm tối, tìm kiếm những con chó hoang đang đói bụng trong thành phố.
Chúng nó rất thích đồ ăn mà tôi chuẩn bị. Chưa đến mấy ngày, vali của tôi đã trống trơn.
Nhìn chú chó Bắc Kinh dơ đến mức không nhìn ra màu lông ban đầu chưa đã thèm mà ăn xong miếng thịt cuối cùng, tôi cười ha ha, cười gần như điên cuồng.
"Hoàn hảo không? Cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không để lại bất cứ dấu vết tồn tại nào! Tựa như vụ án treo 20 năm trước! Bọn họ thậm chí không tìm thấy nghi phạm nào!"
"Là hoàn thành, không phải hoàn hảo." m thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên, "Cô chỉ hoàn thành một tội ác, nhưng lại không có chút cảm giác xinh đẹp nào."
"Không đẹp sao?" Tôi như phát điên lên mà tra hỏi nó, "Mày nhìn những miếng thịt đó mà xem, mỗi một miếng thịt đều được tao cân đong đo đếm chính xác, cắt thành từng miếng hoàn hảo nhất! Ngay cả xương cốt cũng được tao tiêu huỷ bằng cách lãng mạn nhất! Bầu bạn với gió đêm, tiêu tan trong màn đêm... Đẹp đến như vậy, sao mày có thể nói là không đẹp được?"
"Buồn cười, cô giống hệt như tên thanh tra Lestrade ngu ngốc, tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra lại dại dột đến đáng thương."
Cách xử lý vụ án này của tôi hiển nhiên đã bị nó nhìn thấu. Thậm chí, nó còn mỉa mai tôi vô dụng như một nhân vật văn học trong truyện trinh thám.
"Tôi nói cho cô biết." Tiếng máy móc quanh quẩn trong đầu tôi, vang vọng như tiếng chuông, "Cái gọi là phạm tội hoàn hảo, một là phải hoàn chỉnh, hai là phải đẹp. Cô chỉ hoàn thành vụ án này một cách hoàn chỉnh, nhưng mà, cô cúi đầu nhìn lại bàn tay của mình mà xem, chúng nó đã dính đầy máu tanh rồi!"
Tôi cúi đầu, ngơ ngác nhìn đôi tay.
Dưới ánh trăng, đôi tay sạch sẽ không một hạt bụi.
"Đúng vậy..." Tôi cúi xuống, "Hoàn hảo... Đúng là không đẹp..."
7
Tôi vẫn đang đắm chìm trong khối lượng dữ liệu và giấy tờ khổng lồ, cố gắng tìm ra manh mối cho cái gọi là tội ác hoàn hảo thông qua việc tham khảo các tiền lệ.
Sát hại vì tình, trả thù, sát hại vì tiền tài, hãm hiếp rồi giết chết, giết chóc vì đam mê...
Ngụy trang hiện trường, che giấu thi thể...
Khi nhìn thấy những thông tin liên quan về hình sự và điều tra tội phạm, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Thuê sát thủ giết người!
Sao tôi không nghĩ đến cách này sớm hơn chứ!
Nếu như vậy, đôi tay của tôi làm sao có thể dính bất kỳ vết máu nào được?
Nhưng tôi chỉ vừa mới nảy ra ý tưởng này, hệ thống đã lạnh nhạt cất lời: "Không ủng hộ ký chủ thuê sát thủ giết người."
Tôi phẫn nộ, "Vì sao? Vì sao không cho tôi thuê người khác giết người thay cho tôi? Rõ ràng đây là cách phạm tội hoàn hảo nhất!"
"Cô cho rằng, cô thuê sát thủ thì sẽ không có sơ hở, không phạm lỗi nào? Cô cho rằng đến lúc đó, sát thủ sẽ không khai ra cô sao? Ngây thơ." Nó cười lạnh.
Tôi tìm kiếm một trường hợp mà tôi vừa mới liếc mắt nhìn qua rồi đóng lại, cẩn thận đọc kỹ và cân nhắc, sau đó mỉm cười nói với nó:
"Được, tôi không thuê người khác là được."
Tôi bắt đầu tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh và thói quen sinh hoạt của cô gái kia.
Các mối quan hệ xung quanh cô ấy cũng không phức tạp.
Nhân viên văn phòng bình thường, làm công việc sáng đi chiều về, nhận một mức lương bình thường.
Cha mẹ đều đã qua đời, trước mắt đang độc thân, cũng không có nhiều bạn bè, có một người em trai nhỏ hơn cô ấy 5 tuổi.
Có le là do tính cách quái gở, cô ấy không thân thiết với bất kỳ ai, bao gồm cả em trai ruột của mình.
Thật sự là nạn nhân lý tưởng trời sinh.
Tôi cẩn thận nhớ lại những quyển sách chuyên môn đã đọc trong thư viện, rồi so sánh với hiện thực của thế giới tuần hoàn này, không khỏi mỉm cười.
Lại bận bịu thêm một lần, tôi sử dụng một vài thủ đoạn, dành ra chút thời gian, vất vả lắm mới làm ra thứ mà mình muốn, lại sắp xếp hành trình, lúc này mới chuẩn bị cho hành động giết người lần thứ sáu.
Lần thứ sáu đi đến nơi này, tôi đã sớm ngựa quen đường cũ.
Nhưng tôi không né tránh cameras, chỉ mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá, cúi đầu vội vàng bước đi dưới cameras.
Tôi tê dại vươn tay ra bóp cổ cô ấy.
Cô ấy đạp chân vài cái rồi tắt thở, mắt cũng không nhắm lại.
Tôi tỉ mỉ sắp xếp hiện trường, đầu tiên là tiêu huỷ dấu vết chứng minh sự tồn tại của chính mình, sau đó mới ngụy tạo hiện trường thành dáng vẻ mà tôi muốn cho cảnh sát nhìn thấy.
Cuối cùng mới hài lòng rời khỏi nơi quen thuộc này.
"Hệ thống, nói cho tôi, lần này, kết quả như thế nào?"
Tôi đứng rửa tay trong căn nhà tối tăm không chút ánh sáng, nhếch mép cười.
Nó im lặng, lại phát một đoạn hình ảnh.
Là hình ảnh trong phòng thẩm vấn.
Em trai của nạn nhân ngồi sau song sắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, bị còng tay lại:
"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết vì sao chị gái tôi lại chết trong nhà! Buổi tối ngày hôm đó tôi căn bản là không ra khỏi nhà..."
"Vậy tại sao trong móng tay của chị gái cậu lại có mô da của cậu? Vết thương trên tay cậu sao lại trùng hợp khớp với móng tay của chị gái cậu? Hơn nữa, vì sao trong cameras theo dõi lại xuất hiện hình ảnh cậu đi đến nhà chị gái mình?"
"Tôi, tôi thật sự không biết, buổi tối hôm đó tôi uống rượu với bạn tôi..."
"Với người bạn nào? Ở nơi nào?"
"Tại nhà riêng của tôi, chúng tôi uống say, cậu ấy, tôi, tôi không biết tên và phương thức liên hệ của cậu ấy..."
"Tôi khuyên cậu nên khai thật ra! Đừng có miệng lưỡi trơn tru với tôi!" Nhân viên thẩm vấn hiển nhiên đã nổi giận với thái độ của cậu ta, đập bàn đứng bật dậy.
"Quá hoàn hảo." Tôi cười ha ha cắt ngang video của nó, "Mày nhìn xem, tất cả bằng chứng đều chĩa về phía cậu ta, tao tin là cuối cùng toà án cũng sẽ dựa vào những chứng cứ này để phán quyết."
Đúng vậy, tôi đã bắt chước những vụ án oan sai trong lịch sử, tìm một người vô tội bên cạnh để gánh tội thay cho mình, thay tôi gánh chịu tất cả mọi tội ác.
Đây mới là xuất sắc nhất.
Hoàn hảo, tuyệt đẹp.
Hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng:
"Trộm cướp cũng có đạo đức."
Nghe vậy, tôi cười như điên, "Ăn trộm là ăn trộm, tội ác là tội ác. Một kẻ sát nhân, đã dám giết người thì sao còn nhắc đến đạo đức được?"
Tôi trả lời nó với một thái độ ngang ngược vô lý.
"Cô sai rồi." Nó cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói, "Sát thủ chỉ giết người đáng chết, không giết người vô tội."
"Người đáng chết? Mày nói cho tao nghe, cô gái kia đáng chết sao? Cô ấy làm sai chuyện gì? Mày hết lần này đến lần khác yêu cầu tao giết chết cô ấy! Tao thấy mày mới giống người đáng chết hơn!"
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa mà gào lên, tinh thần đã gần như suy sụp, chạm vào là nổ ngay.
Nó không nói lời nào, chỉ im lặng chờ tôi bình tĩnh rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Có đôi khi, người vạch trần sự thật, hiển nhiên sẽ phải gánh chịu nhiều đau khổ hơn người bình thường."
Tôi đờ đẫn ngẩng đầu, cười, "Được rồi, mày muốn nói gì thì cứ nói đi. Có phải mày lại tính nói với tao là, nhiệm vụ thất bại, xin ký chủ hãy chuẩn bị cho lần giết người thứ bảy."
Nó im lặng. Tôi đã biết được kết quả.
8
Tôi bắt đầu dành thời gian ở trong thư viện để nghiên cứu bất chấp ngày đêm.
Nó cũng không làm phiền tôi mà chỉ để mặc tôi đọc vô số tài liệu.
Tôi bắt đầu dao động. Có phải tất cả những chuyện này chỉ là âm mưu của hệ thống hay không?
Nó chỉ vui vẻ chứng kiến tôi dần dần sa đọa thành một kẻ điên cuồng khát máu, không nói lý lẽ sau những hành động giết người hết lần này đến lần khác.
Căn bản là không có bất cứ cách nào để thoát ra khỏi vòng tuần hoàn này.
Tôi gần như tuyệt vọng.
Nhưng tôi cũng không cam lòng đắm chìm như vậy. Cho dù chỉ còn một hy vọng nhỏ nhoi duy nhất, tôi cũng muốn thử.
Tôi một lần nữa đắm chìm vào những vụ án và giả thuyết từ xưa đến nay, cả trong và ngoài nước, đồng thời đánh giá chúng từ góc độ của một tên tội phạm cũng như từ góc độ của một điều tra viên.
Vừa tạo ra cái ác, vừa đấu tranh chống lại cái ác.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể nghiên cứu những điều này một cách toàn diện và tỉ mỉ được.
"Ký chủ mỗi ngày đều nghiên cứu về hình sự và điều tra tội phạm, vậy hẳn là đã xem như một nửa chuyên gia rồi."
Tôi lại một lần nữa đắm chìm trong lý thuyết khoa học điều tra, âm thanh đột ngột của hệ thống cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
"Đúng vậy." Tôi bình tĩnh lật trang sách, "Nếu không phải bị tính là ấn phẩm phi pháp, quyển 《Phản điều tra học》 của tao có lẽ đã được in thành sách rồi."
Tôi cười lạnh.
Hệ thống cũng cười, tiếng cười không hề chói tai chút nào, "Tôi cảm thấy ký chủ càng lúc càng đến gần sự thật."
Tôi đóng tờ nhật báo pháp lý mới nhất lại, đứng lên, "Cái gì là sự thật? Những gì mày nhìn thấy thì chắc chắn sẽ là sự thật hay sao?"
"Ký chủ có cách rồi?" Hệ thống thấy tôi cất bước rời khỏi thư viện bèn hỏi.
"Có, một kế hoạch hoàn chỉnh và tuyệt đẹp."
Tôi bắt đầu thay đổi hình ảnh của mình, từ bỏ hình ảnh thanh niên công nhân, hoá trang bản thân thành một sinh viên mới tốt nghiệp đại học và vừa bắt đầu đi làm, sau đó tiếp xúc với cô ấy.
Lúc đầu, tôi chỉ là một "người chạy bộ" thỉnh thoảng gặp được cô ấy khi chạy bộ buổi sáng dưới chung cư.
Tôi mặc quần áo cùng nhãn hiệu thể thao với cô ấy, cùng cô ấy trò chuyện về những sở thích chung.
Trước đó, tôi đã từng đến nhà của cô ấy 6 lần, ngay cả ngăn nào trong tủ quần áo đựng quần áo gì, tôi đều biết rõ ràng.
Tôi nhớ rất rõ giấy dán tường 2D trên tường và những mô hình được trưng bày ngay tủ đầu giường.
Bởi vậy, về sở thích của cô ấy, tôi rõ như lòng bàn tay.
Hiển nhiên, cô ấy rất bất ngờ khi người bạn chạy bộ cùng với mình lại "có cùng sở thích" với mình. Chúng tôi có vô số chủ đề chung không tài nào nói hết trong lĩnh vực mà mình có hứng thú.
Đối với 3 dạng trang phục là Hán phục, lolita và đồng phục JK mà cô ấy thích, tôi thậm chí còn biết loại váy lolita nào sẽ được mở bán vào ngày nào. Đối với việc nên lựa chọn màu sắc như thế nào cho đồng phục JK, tôi cũng dựa vào mắt thẩm mỹ lúc trước, khi còn là phụ nữ, mà có một cách giải thích độc đáo.
Sự ngưỡng mộ trong mắt cô ấy càng rõ ràng hơn.
Sau đó, chúng tôi thân thiết hơn, tôi thường xuyên hẹn cô ấy cùng đi chạy bộ hoặc tản bộ trong công viên.
Sau đó nữa, địa điểm mà chúng tôi hẹn gặp nhau biến thành rạp chiếu phim, quán cà phê.
Chúng tôi đến với nhau một cách hiển nhiên.
Trước khi rơi vào vòng tuần hoàn này, tôi là một nữ sinh, hiểu quá rõ nên thao túng tâm lý một cô gái như thế nào.
Tôi sẽ nhân mỗi một dịp lãng mạn mà chuẩn bị bất ngờ cho cô ấy.
Còn không ngừng chú ý từng sự thay đổi của cô ấy dù là nhỏ nhất, sẽ nhiệt tình khen ngợi ngay khi cô ấy vừa thay đổi cách ăn mặc và phối đồ.
Từ chi tiết nhỏ đến chuyện lớn, không có chỗ nào mà tôi không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, thâm tình mà nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy, tôi sẵn sàng chết vì cô ấy.
Mới ban đầu, cô ấy còn có chút kinh ngạc về sự tiến triển trong mối quan hệ của chúng tôi, cuối cùng vẫn bị tình yêu ập đến mà che mất lý trí, càng lúc càng lún sâu vào mối quan hệ này.
Cô ấy trở nên vui vẻ hoạt bát hơn, cũng cười nhiều hơn.
Trong lòng tôi đã sớm bắt đầu ấp ủ một âm mưu lớn.
Kể từ khi cô ấy dần dần không muốn rời xa tôi, tôi lại thay đổi.
Tôi trở nên lúc nóng lúc lạnh, không trả lời WeChat của cô ấy ngay lập tức, mãi đến rạng sáng mới gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại lộ vẻ mệt mỏi và qua loa cho có lệ:
"Bé ơi, hôm nay anh lu bu cả ngày rồi, bây giờ anh rất mệt."
Dưới sự dạy dỗ của tôi, cô ấy bắt đầu trở nên cẩn thận hơn, sợ vô tình khiến tôi nổi giận.
Nhưng tôi lại chỉ trích cô ấy nhiều hơn:
"Em có thể ngừng xem những thứ linh tinh đó được không? Những thứ đó chẳng qua cũng chỉ lừa được những người có suy nghĩ trẻ con như em."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy khui hộp đồ chuyển phát nhanh ra, bên trong là blind box mới nhất đến từ thương hiệu mà cô ấy thích nhất.
Cô ấy nắm chặt mô hình tinh xảo trong tay, cúi đầu không nói lời nào.
Tôi mở nắp đàn piano lên, nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, bài 《The Trout》 mượt mà vang lên.
"Anh muốn trò chuyện với em về Schubert, về Mendelssohn, nhưng căn bản lại không thể trò chuyện được. Đây mới là kinh điển, đây mới là nghệ thuật, mà em căn bản là không hiểu những thứ này. Thật lòng mà nói, anh cũng rất khó xử. Từ nhỏ, bản thân anh và bạn bè xung quanh đều lớn lên trong sự hun đúc của nghệ thuật. Anh không biết nên nói chuyện với em như thế nào."
Cô ấy nghe thấy vậy, cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, không nói lời nào.
Tôi dịu giọng, nắm lấy tay cô ấy đặt lên phím đàn lạnh lẽo, nhẹ nhàng ấn phím đàn:
"Bé à, không phải là anh trách em, anh yêu em, anh chỉ hy vọng em sẽ trở nên tốt hơn."
"Em không biết đánh đàn, không sao cả, anh sẽ dạy cho em, em chỉ cần làm theo lời anh nói là được."
Tôi hướng dẫn từng bước một, dần dần kéo cô ấy vào cạm bẫy ngọt ngào mà tôi đã giăng ra từ trước.
Cô ấy còn đắm chìm trong sự ngọt ngào mà tôi bố thí cho, ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, đỏ mặt, cùng tôi đàn lên một khúc nhạc ngắt quãng không thành lời.
"Đúng vậy, bé của anh giỏi quá." Tôi vuốt mái tóc của cô ấy, khen ngợi cô ấy, "Học nhanh quá..."
Cô ấy càng ỷ lại tôi hơn, càng không thể rời xa tôi.
Nhưng tôi càng ngày càng phê bình và trách móc cô ấy nhiều hơn, sự dịu dàng và ngọt ngào càng lúc càng ít đi.
Cô ấy bắt đầu nằm mơ nhiều hơn, dễ bừng tỉnh giấc, rụng tóc rất nhiều, cũng im lặng hơn.
Có một ngày, cô ấy nói muốn đi bệnh viện, tôi chỉ chuyển cho cô ấy 1000 đồng, nói với cô ấy là tôi đang bận, kêu cô ấy tự đi khám bệnh.
Cô ấy không nói gì, cũng không nhận chuyển khoản, chỉ nói một câu "Em biết rồi, em có tiền", sau đó tự đi bệnh viện một mình.
Sau khi cô ấy trở về, tôi nhận ra cô ấy cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà mở miệng:
"Bác sĩ nói có thể em bị trầm cảm nhẹ."
Tôi đặt điện thoại di động xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô ấy:
"Trầm cảm? Cái gì mà trầm cảm hay không trầm cảm, chắc là bệnh viện mê tiền đến phát điên rồi, tìm mọi cách mà ngụy tạo bệnh án để làm tiền những người làm ra vẻ như em."
Cô ấy nghe vậy, trong lúc nhất thời, hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn tranh cãi với tôi:
"Không phải như thế, anh không thể nói như vậy..."
Tôi thấy cảm xúc của cô ấy không ổn nên ngay lập tức xuống nước:
"Được rồi được rồi." Tôi duỗi tay vỗ về lưng cô ấy, "Anh biết là gần đây tâm trạng của em không được tốt cho lắm, là lỗi của anh, do anh bận bịu công việc quá, không có thời gian dành cho em. Thế này đi, cuối tuần này, anh đưa em đi biển du lịch, có được không?"
Cô ấy chỉ cúi đầu gạt nước mắt, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Không trách anh..."
9
Mọi chuyện tiến triển còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Lại một lần nữa nhận được tin nhắn của cô ấy vào lúc nửa đêm, tôi theo thói quen mà phớt lờ, xoay người lại tiếp tục ngủ ngon lành.
Lần này, cô ấy ở đầu bên kia điện thoại không còn lựa chọn tiếp tục chờ đợi tin nhắn sẽ không được hồi âm này nữa.
Cô ấy đẩy cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo phà vào mặt.
Cô ấy thả người nhảy xuống, hoà mình vào trong bóng đêm, kết thúc sinh mạng còn tươi trẻ và tràn đầy sức sống của mình.
Lúc hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi lại không có cảm giác vui sướng như trong tưởng tượng.
Trong lòng tràn ngập cảm giác nặng nề khó mà miêu tả thành lời.
"Ký chủ, cô làm rất hoàn hảo. Lần này, mục tiêu nhiệm vụ đã tử vong, trên tay cô cũng không vương chút máu dơ bẩn nào. Đây là tội ác hoàn hảo."
"Không vương chút máu nào sao?"
Tôi lặng lẽ xoè bàn tay ra, lòng bàn tay rắn chắc, đường chỉ tay rõ ràng.
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy tay tôi dơ muốn chết."
"Không chỉ riêng bàn tay này." Tôi im lặng nhìn vật thể không tồn tại trong hư vô, "Thân thể này cũng dơ bẩn rồi."
10
Hệ thống rất giữ lời hứa. Ngay khi tôi vừa dứt lời, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi vòng tuần hoàn vừa đáng sợ lại vừa kinh tởm kia.
Sau khi trở về thế giới ban đầu, tôi mới phát hiện hoá ra mình đã hôn mê trên giường bệnh rất lâu, mãi đến vừa rồi mới tỉnh lại.
"Tiểu Kha, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"
Mẹ rơi nước mắt ôm chặt lấy tôi.
"Đứa nhỏ này, con biết ba và mẹ lo lắng cho con đến mức nào không?"
Hốc mắt ba tôi cũng đỏ lên, nhưng ông chỉ im lặng đứng một bên nhìn chúng tôi.
Thì ra tất cả những chuyện đáng sợ kia chỉ là một giấc mơ.
Trong nháy mắt, ký ức ban đầu tràn ngập trong não tôi.
Tôi là một cảnh sát, trong lúc truy lùng tội phạm bỏ trốn mà bị thương ngoài ý muốn, vẫn hôn mê bất tỉnh đến hôm nay.
"Đã sớm nói con đừng giống như ba con, con lại không nghe lời mẹ. Một cô gái mà nhất quyết đi làm cảnh sát. Đời này của mẹ bởi vì hai cha con con mà chưa từng sống yên ổn."
Mẹ vừa lải nhải nói, vừa âm thầm lau nước mắt.
Tôi lại nhớ đến những cảnh tượng trong giấc mơ đáng sợ kia, lại nhìn ba mẹ mất mà tìm lại được, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi.
"Ba, mẹ, đừng lo lắng, con không sao, sau này con sẽ chú ý hơn."
Vốn dĩ, tôi còn bận tâm về một vụ án quan trọng.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của ba mẹ, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không để cho tôi quay về cục cảnh sát.
Tôi cũng rất trân trọng quãng thời gian ấm áp này.
Giống như bây giờ, dành thời gian ở bên cạnh ba mẹ cũng tốt.
11
Sau khi khỏi bệnh, tôi vội vã quay lại cục cảnh sát.
"Cục trưởng Quách, vụ án này không thể cứ như vậy mà phán là tự sát được."
Tôi mở ra từng quyển hồ sơ, chỉ vào những dòng chữ và tư liệu hình ảnh bên trong:
"Cục trưởng Quách, phương hướng điều tra trước đó của chúng ta sai rồi, chúng ta đã xem nhẹ một chi tiết." Tôi chỉ vào người đàn ông trong ảnh chụp, "Tôi cảm thấy bạn trai của cô ấy rất đáng ngờ."
Cục trưởng Quách nhíu mày, ung dung thong thả mà mở miệng, "Tiểu Kha, tôi hiểu rõ ý của cô." Ông nâng mắt kính, "Nhưng vụ án này, tất cả những gì cần làm, chúng ta đều đã làm rất kỹ càng, không có bất kỳ bằng chứng nào có thể trực tiếp chứng minh người bạn trai này có liên quan đến cái chết của cô ấy. Cô có tiếp tục đau đáu về vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì."
"Vụ án này đã sắp kết thúc rồi. Bởi vì lúc trước, vẫn luôn là cô phụ trách vụ án này, sau khi cô xảy ra chuyện, vụ án này đã được bàn giao cho người khác, lúc bàn giao công việc có chút chậm trễ, cho nên mới trì hoãn đến hôm nay."
"Tiểu Kha à, hành động lần này của cô đúng là rất đáng khen, cấp trên cũng đã quyết định sẽ trao tặng huân chương hạng 3 cho cô. Cô còn trẻ, sau này còn có tương lai. Hy vọng cô không ngừng cố gắng!"
Ông ấy nhẹ nhàng vỗ vai tôi, thể hiện rõ ràng ý muốn tôi rời khỏi đây.
Tôi mím chặt môi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng của cục trưởng.
Nhưng tôi vẫn không cam lòng mà xem đi xem lại hồ sơ, muốn tìm được một manh mối trong vụ án không hề phức tạp này.
Thật ra, tôi đã sớm liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ kia.
Cô ấy giống hệt như cô gái trong vụ án nhảy lầu tự sát này.
Cấu trúc gia đình đơn giản, vòng tròn xã giao cũng đơn giản, tính cách lại hướng nội.
Nhưng trước khi bước vào văn phòng của cục trưởng, tôi vẫn chỉ suy đoán chứ chưa dám khẳng định.
Mãi cho đến khi tôi bước ra khỏi văn phòng của cục trưởng, trước mắt bỗng dưng hiện lên biểu cảm trên khuôn mặt của bạn trai cô ấy ngày hôm đó, khi chúng tôi phát hiện ra thi thể và gọi người nhà đến trình diện.
Tôi đã từng chăm chú nhìn xuống vực sâu, thậm chí còn từng cùng vực sâu múa may quay cuồng.
Sao có thể không nhìn thấy rõ cái ác trông như thế nào?
Biểu cảm trên khuôn mặt kia không khác gì biểu cảm trên khuôn mặt tôi lúc trước.
Sự hưng phấn khi thành công, một chút hối hận, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác chột dạ.
Ngoài ra còn có sự bí ẩn và khoái cảm khó tả mà một tội ác hoàn hảo mang lại.
"Người vạch trần sự thật, hiển nhiên sẽ phải gánh chịu nhiều đau khổ hơn người bình thường."
Tôi bỗng nhiên nhớ đến âm thanh lạnh như băng của hệ thống, như có một tia chớp đang nổ tung trong đầu tôi.
Có lẽ nào đây là gợi ý mà nó muốn nhắn gửi đến tôi?
Có phải nó tính nói với tôi rằng, tôi chính là người sẽ vạch trần sự thật kia, cho nên mới phải gánh chịu những đau khổ trong vòng tuần hoàn hay không?
Tất cả chi tiết trong vụ án này giống hệt như cái gọi là "phạm tội hoàn hảo" mà tôi đã đích thân phạm phải trong giấc mơ tuần hoàn kia!
Thông qua thủ đoạn của bộ phận điều tra kỹ thuật, tôi nhanh chóng khôi phục lại lịch sử trò chuyện giữa người quá cố và bạn trai.
Quá giống.
Đầu tiên là mãnh liệt tấn công, chủ động theo đuổi, rồi đến thái độ lúc nóng lúc lạnh và càng ngày càng nhiều lời trách móc, cuối cùng là "xử lý lạnh", gần như không hề phản hồi...
Tôi nhìn lịch sử trò chuyện dày đặc, trong lòng như rơi vào hang băng.
Mỗi một bước, mỗi một câu, đều như một đôi tay đang kéo người chết vào địa ngục.
Nhưng mà, tôi lật tung tất cả lịch sử trò chuyện nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào trực tiếp chứng minh anh ta đã thật sự gây tổn thương người đã khuất về mặt thể xác.
Tôi không cam lòng, không ngừng đọc đi đọc lại báo cáo khám nghiệm tử thi.
Nhưng bên trên viết rất rõ nguyên nhân tử vong là do nhảy lầu. Ngoại trừ việc nhảy lầu cho nên tạo thành tổn thương một số nội tạng, còn lại, những bộ phận khác trên cơ thể "không có gì bất thường".
Tôi vẫn không ngừng đuổi theo để hỏi pháp y Vương, người đã cung cấp báo cáo này:
"Anh Vương, cô gái nhảy lầu kia là do anh khám nghiệm tử thi đúng không?"
Tôi cười tủm tỉm mà hỏi.
"Đúng vậy. Lúc ấy, cục trưởng Quách đã nói với tôi là phải kiểm tra kỹ càng, cậu ấy nghi ngờ đây không phải là một vụ tự sát đơn giản, muốn tôi đặc biệt cẩn thận kiểm tra bề mặt tử thi xem có dấu hiệu từng bị ngược đãi hay không. Nhưng tôi kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, đầu tiên là kiểm tra mặt ngoài thi thể, sau đó lại từ kiểm tra nội bộ bên trong cho đến kiểm tra mô học. Kiểm tra tận mấy lần, đều không phát hiện ra có gì bất thường, hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm của một thi thể tử vong do nhảy lầu."
Tôi im lặng.
Xem ra cục trưởng Quách cũng giống như tôi, cũng từng hoài nghi người bạn trai kia.
Nhưng mà hiện tại, sự thật chỉ có thể chứng minh rằng người đàn ông này từng tổn thương tâm lý bạn gái mình.
Như vậy chỉ có thể lên án hành vi của hắn nếu xét về phương diện đạo đức, nhưng không đủ để đạt tiêu chuẩn cho cái gọi là phạm tội.
Tôi siết chặt nắm tay, sao có thể cam lòng để yên cho một hung thủ gián tiếp giết người như vậy ung dung ngoài vòng pháp luật?
Tôi tìm kiếm manh mối còn sót lại trong biển bằng chứng dữ liệu điện tử mênh mông.
Rốt cuộc, tôi cũng tìm được thứ mà tôi muốn.
12
Chúng tôi bắt hắn lại.
Nhưng không phải bởi vì chuyện liên quan đến bạn gái của hắn mà là một vụ án khác.
Tôi triển khai lệnh bắt, chỉ vào giấy trắng mực đen, "Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. Hiện tại, anh đã bị bắt theo quy định của pháp luật. Đây là giấy phép lao động và lệnh bắt giữ của chúng tôi."
Đây đúng là một thu hoạch bất ngờ của tôi sau nhiều ngày liên tục điều tra.
Tôi tìm được tài khoản mạng xã hội của hắn, hy vọng có thể tìm được bằng chứng xác nhận hắn ta có liên quan đến cái chết của bạn gái mình.
Lại ngoài ý muốn phát hiện ra hắn ta đã từng đăng tải video khiêu dâm lên một trang web nọ, lượt xem không hề thấp, đã đạt tiêu chuẩn phạm tội.
Qua điều tra, chúng tôi phát hiện ra những video và hình ảnh này được tổng hợp thông qua công nghệ AI thay đổi khuôn mặt sau khi hắn ta chụp lén nhiều phụ nữ trong nhà vệ sinh nữ.
Trước những bằng chứng không thể chối cãi, hắn ta không còn nói ra được lời ngụy biện nào nữa.
13
Cho dù đến cuối cùng, cơ quan công tố vẫn không khởi tố được hắn ta về tội cố ý giết người trong vụ cô gái tử vong do nhảy lầu.
Nhưng tôi vô tình điều tra ra tội truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ, khiến hắn ta bị kết án tù giam 1 năm 6 tháng.
Ngoài ra, còn những khoản tiền bồi thường dân sự cho các nạn nhân bị chụp lén, cũng đủ cho hắn ta rồi.
Quan trọng nhất là, sau khi hắn ta bị bắt, bạn bè người thân xung quanh đều lan truyền "sự tích vinh quang" chụp lén phụ nữ, truyền bá video đồi truỵ của hắn, cũng xem như là hết đường sống trong xã hội này rồi.
Công ty chấm dứt hợp đồng với hắn ta. Người thân, bạn bè cũng xa lánh hắn.
Không ai muốn ở chung với một tên tội phạm đã phạm phải những tội ác xấu xa đến như vậy.
Bản thân hắn cũng bị bắt vào tù, chỉ có thể sám hối sau song sắt.
Hình phạt 1 năm 6 tháng, so với một sinh mạng mà nói thì quả thật rất nhỏ.
Nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm trong khuôn khổ pháp lý.
Cũng không biết, trong những giấc mơ lúc nửa đêm, hắn ta có mơ thấy bạn gái cũ của mình hay không.
Liệu có cảm thấy một chút hối hận nào hay không?
Tôi không biết.
Gió đêm thổi qua. Dưới màn đêm, tôi bỗng nhớ đến thế giới ác mộng tuần hoàn kia.
Hy vọng trong một thế giới khác, có một cô gái giống như cô ấy, có thể hạnh phúc thay cho cô ấy.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com