Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Yoojung khóc đến thương tâm. Cậu lịm đi vì cơn sốt chưa dứt, Seojung nhờ Soeun cùng đưa cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nàng ngồi đối diện với em, thở dài một tiếng.

" Tình yêu sao lại mang một màu buồn thảm như thế?" Soeun hỏi Seojung. Đây chẳng phải là thứ em muốn tìm kiếm, nhất là với bức tranh

" Nó sẽ khác khi tình yêu chỉ đến từ một phía và thậm chí dù hai người yêu nhau cũng không tránh khỏi những đổ vỡ."

" Chị có yêu em không?" Câu hỏi thốt lên trong phút chốc khiến người nói ra là em giật mình.

" Nếu chị nói có thì sao?"

Ánh mắt đó một lần nữa xuất hiện, cuốn chặt lấy tâm hồn trống rỗng, vô vị của Soeun như cái cách em vô thức chấp nhận việc hai người sẽ hẹn hò. Em tự hỏi Seojung có yêu em không? Hay chỉ vì giúp em. Lỡ như em yêu Seojung mà chị ấy không yêu em thì Soeun chẳng khác nào Choi Yoojung thứ hai. Nhưng với Soeun bây giờ em sợ Seojung yêu em mà em lại không yêu chị, vài cảm giác rung động chưa đủ chứng minh điều gì cả. Soeun vừa không nỡ biến Seojung thành một phiên bản khác của Yoojung vừa muốn tiếp tục dây dưa với loại tình cảm này.

" Em yên tâm. Là do chị tự nguyện, nếu em cảm thấy chị không có khả năng làm em cảm nhận được tình yêu thì"

" Em muốn tiếp tục nhưng em chẳng thể hứa hẹn điều gì cả Seojung à"

Seojung có thể nhìn thấy sự chân thành của em từ đôi mắt trầm lặng như nước ấy. Đủ rồi, chỉ như thế là đủ rồi.

" Giúp em nhé"

" Về điều gì?"

" Yêu chị"

Nàng khẽ cười, em cũng thế.

mở đầu hay kết thúc không còn quan trọng nữa. Em chỉ muốn chúng ta cùng tận hưởng ánh bình minh trước khilụi tàn.

----------------------------------------------------------

Quay trở về bệnh viện, Doyeon như một người vô hồn.

" Doyeonie! Chị đã thay đổi rồi, chị yêu chị ta đúng không?!" 

Bora lớn tiếng, khóe mắt ươn ướt. Không ngờ điều mình sợ nhất đã xảy ra. Nếu không phải bà nội của Doyeon yêu mến Bora xem cô là con dâu mà bà nội là người ảnh hưởng lớn nhất với chị Doyeon thì lúc đó chắc chắn chị ấy sẽ không theo cô quay về. Không thể được, cô không thể mất Doyeon!

" Chị nói cho em biết đi! Kim Doyeon! Nói em biết là không phải đi!" 

Đáp lại Bora đang mất đi bình tĩnh, Doyeon một mực im lặng, những lời nói đó điều không quan tâm. Sắc mặt Yoojung rất kém, cậu thật sự ổn? Cách cậu từ chối động chạm của cô và cả thái độ chán ghét của Seojung dày vò tâm trí Doyeon không dứt. Cô đã làm gì? Cô yêu Yoojung là sai sao? Khi nghe Soeun nói cậu bệnh, cô không màng tới bản thân nằm viện chạy đến nhà cậu, rồi nhận được sự xa cách, lạnh nhạt đó. Yoojung ghét cô đến thế sao...

" Sao chị không trả lời em, chị nghĩ đến chị ta!"

Bora liên tục hỏi cô bằng cái giọng đầy tức giận.

" PHẢI LÀ CHỊ YÊU YOOJUNG! EM LOẠN ĐỦ CHƯA!"

" EM KHÔNG TIN. Chị nói dối, nếu chị yêu chị ta thì cần gì cho người tìm em suốt thời gian qua, chị yêu chị ta chỉ vì chị ta giống em thôi Doyeon!"

" Em biết việc chị tìm em?"

Bora chột dạ. Làm sao cô có thể nói mình vì người yêu mà không quay trở về. Một thời gian gia đình làm ăn thất bại đến phá sản, người yêu thì trở mặt. Cô mới quay về tìm Doyeon.

" Thật ra em"

" Em biết chị tìm em nhưng em vẫn không quay trở về, thời gian qua chị đã khổ sở như thế nào em có biết! Lúc chị đau khổ nhất là Yoojung, là cậu ấy đã giúp chị tìm lại con người của mình và chị biết tình cảm dành cho em đã là quá khứ người chị yêu hiện tại là Choi Yoojung. "

Bà nội cùng ba mẹ của Doyeon mở cửa phòng bệnh, Bora nhìn thấy bà nước mắt đã rơi đầy mặt.

" Sao cháu lại khóc?"

" Doyeon không còn yêu cháu nữa, chị ấy đã có người khác rồi"

Bà nội vỗ vỗ đầu, an ủi Bora xong nghiêm mặt nhìn đứa cháu gái cưng của mình.

" Con giải thích chuyện này cho bà nghe. Năm đó nếu không phải Bora cứu bà thì giờ bà không còn sống trên cõi đời này nữa. Nó cũng vì cháu mới bỏ đi du học chỉ vì gia đình ép buộc, nó sợ làm hại đến cháu mà bây giờ cháu lại có thể thay lòng đổi dạ như thế!"

Doyeon kinh ngạc, Bora vì cô mới bỏ đi.

" Gia đình phá sản, bố mẹ nhẫn tâm bỏ em đi. Em ở nước ngoài một thân một mình tự làm việc kiếm tiền để lo cho bản thân, đi làm còn bị người khác ức hiếp còn bị...còn bị ông chủ..làm nhục.."

Bora giả vờ đau thương, khóc nức nở trong lòng bà nội.

" Từ nay ta sẽ chăm sóc cho con. Ngoan nào" Bà nội đau lòng, dỗ dành Bora.

Ông, bà Kim chưa nói lời nào khi bước vào phòng. Họ nhớ cô gái Doyeon đưa về không lâu, họ rất thích cô bé ấy. Và quan trọng là con gái của ông, bà yêu nó. Đau đầu ở chỗ bà nội Doyeon lại vô cùng thương Bora, họ cũng thấy hoàn cảnh Bora rất đáng thương.

Doyeon chết lặng, cô cảm thấy có lỗi vô cùng vì vừa rồi đã nặng lời với Bora. Kim Doyeon ơi Kim Doyeon đều do mày, chỉ muốn nhờ Yoojung rốt cuộc lại yêu cậu ấy, còn người con gái trước mặt mày đây đã phải chịu nhiều tủi nhục cũng mày.

" Bà cho con thời gian để suy nghĩ, cô gái con yêu đó có yêu con nhiều bằng Bora hay không có hi sinh cho con nhiều như Bora hay không con tự hiểu." Nói rồi bà đưa Bora về.

" Con gái dù con có quyết định thế nào ta cũng ủng hộ con" Ông Kim vỗ vai Doyeon rồi cùng bà Kim mang tâm trạng nặng nề rời khỏi.

Căn phòng bệnh phút chốc chỉ còn một mình Doyeon. Hối hận, tự trách, đủ loại cảm xúc giày xéo tâm can. Cô yêu cậu là sự thật, còn tình cảm cậu dành cho cô là một loại ảo tưởng, vô vọng mà cô đã nghĩ. Và bây giờ còn có người cần cô ở bên cạnh.

Chất lỏng trong suốt rơi tí tách không ngừng cho một tình yêu chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

Cùng lúc ấy ở một nơi không xa, trong một căn phòng nhỏ cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm tuyết rơi, mắt đã sớm ướt nhòe dòng lệ.

Điều cuối cùng tôi viết về cậu, tình yêu tôi dành cho cậu cũng phải dừng lại thôi. Đau lắm nhưng tôi sẽ cố nhé! Cậu nhất định phải hạnh phúc bên ấy, người đó xứng với cậu hơn tôi.

- Nhật -











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com