Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Con lười

Đêm rồi nhưng Doffy vẫn chưa ngủ. Gã ngồi trong phòng lớn, rơi vào trầm tư trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Gã ngồi đây cả tối cũng được, quỷ không cần ngủ, và ở trong phòng riêng của gã cũng không có Rosi ở đó, nên chả có lý do gì gã phải về phòng cả.

Gã nhớ tới lần đầu gã gặp lại Rosi, anh mới có mười mấy tuổi, mỉa mai thay bị bỏ rơi ngoài điện thờ bởi chính cha mẹ mình. Gã vui mừng biết chừng nào, anh đã quay trở về với gã, sau chừng ấy năm, như thể số phận bi thương của họ vẫn luôn có nhau.

Từ ngày gã mang anh về, Doffy liên tục lay lay vai anh mà nói "Em không nhớ ra trước đây của mình sao?". Nhưng sau những lần như vậy, gã chỉ nhận một cái lắc đầu khó hiểu từ anh. Gã kiên quyết hỏi anh một câu hỏi đó, ngày qua ngày, cho tới khi Rosi không thể chịu được nữa mà oà lên khóc.

Baby5: - Đêm rồi, ngài không đi ngủ sao?

Tiếng Baby5 ở ngoài cửa cất lên, cắt ngang suy nghĩ của gã. Doffy vẫn ngồi đó, không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Baby5: - Lâu rồi không thấy ngài cười nữa. Nếu nhớ anh ta đến vậy, sao không đón anh ta về?

Nét mặt gã giờ mới chịu phản ứng lại một chút trước câu hỏi của cô, cau lên thành một cái nhíu mày.

Doffy: - Chưa, ta còn muốn xác nhận vài chuyện, xem xem cậu ta ở bên phe nào, phe ta hay con người - ngừng một chút, gã gằn giọng - hay là thằng lỏi LAW đó.

Baby5 cũng mới biết chuyện Law với Ceasar làm phản mấy hôm trước. Nhưng Doffy đã nhốt y lại đâu đó thay vì giết y tại chỗ.

Baby5: - Nhắc mới nhớ, sao ngài hôm đó không xử Ceasar đi?

Doffy: - Ceasar ấy hả? Chưa, ngươi biết ta không giỏi nhớ ngày tháng lắm mà - gã cười khùng khục - sẽ tốt hơn nếu tất cả lũ phản bội đều có chung một ngày giỗ. Ta đã rất tốt khi chuẩn bị cho chúng một tiệc chia tay rực rỡ như vậy rồi.

Baby5: - Tôi sẽ chờ điều đó từ ngài, Doffy.

Nói rồi cô ta cáo về ngủ trước, để gã một mình trong phòng lớn, dù sao gã không có vẻ sẽ ngủ đêm nay.


Buổi sáng hôm sau, Law thức giấc trên giường, phát hiện ra cơ thể mình chỉ sau một đêm yếu đi thấy rõ. Hơi thở cũng trở nên nặng nhọc và mỗi lần hắn hít vào, phổi lại buốt hơn một chút. Biểu hiện này không khác gì lúc đó, khi hắn mới bị Doffy bắt lại và ngưng giết người được vài ngày. Ờ, sao hắn lại quên việc quan trọng này cơ chứ.

Rosi dậy sau hắn ta, rõ ràng là vừa có một giấc ngủ ngon lành tối qua. Anh ta khoan khoái ngáp dài, lại quay sang nhìn Law, cuốn sổ trên ngực anh ta rơi xuống khi anh ngồi dậy khỏi giường.

Law: - Nhờ anh mua đồ ăn sáng cho tôi nhé. - hắn cất tiếng nói khàn khàn yếu nhớt.

Rosi nhìn Law mà cau mày lại, anh ta trông lo lắng như muốn hỏi hắn có ổn không.

Law: - Tôi hơi mệt. Anh muốn nói gì thì cứ viết vào cuốn sổ đi, anh quên nó rồi à?

Rosi mở to mắt thay cho cái "À" của anh, lại lôi bút với sổ ra viết viết gì đó. Đoạn anh ngồi lên giường Law, khiến cái giường bằng rơm hơi xẹp xuống nhiều chút ở rìa ngoài của nó. Law cũng vì thế mà người bị kéo nghiêng lại gần anh, cảm giác da thịt họ chạm vào nhau cũng không tệ. Anh sau đó đưa cuốn sổ ra trước mặt hắn.

"Sao cậu lại mệt?"

Law: - Không rõ nguyên do cụ thể nữa, có thể do lâu tôi không giết người, con quỷ ám trong tôi bắt đầu yếu đi chăng.

" Cậu cũng mệt giống lần trước sao?" Rosi viết một câu hỏi khác, nhận lại một cái gật đầu đầy mệt mỏi từ hắn.

Law: - Nhưng tôi sẽ không giết người nữa đâu, Rosi.

" Cậu sẽ ổn chứ?"

Law: - Chắc chắn là không, có thể sẽ mệt đến chết đấy.

Mặt Rosi cau lại, như thể muốn nói "Đừng đùa chứ?" với Law. Hắn chỉ cười khi hắn giỡn với Rosi như vậy.

Law: - Tôi sẽ mệt đến chết thật đấy nếu không có bữa sáng vào bụng. Anh tính ăn gì sáng nay?

Rosi mặt rạng rỡ hơn khi nghe câu trả lời ấy, anh viết vội vào sổ "Có lẽ tôi sẽ mua bánh mì"

Law: - Vậy mua cho tôi gì cũng được, nhớ mua cả bữa trưa nữa nhé. Tiền tôi kiếm được từ bán nấm, tôi để ở trên đầu giường ấy, cứ cầm lấy một ít.

Rosi gật đầu ok, anh rất nhanh mặc quần áo vào trước khi bước ra khỏi phòng, không quên ném ánh mắt tỏ vẻ lo lắng một lần nữa cho hắn. Law chỉ thấy sến súa mà kéo chăn qua đầu, ngó lơ anh hoàn toàn.

Rosi đóng cửa phòng lại, định đi ra ngoài mua đồ. Anh có đi qua một dãy phòng trọ khác liền kề với phòng họ đang nằm, chúng hiện chưa có khách thuê nghỉ nên cửa phòng mở toang, khiến Rosi đi qua không khỏi tò mò nhìn vào trong một cái.

Các phòng đều giông giống với phòng họ ở, chỉ là cách bài trí có hơi khác một chút, trên tường thì treo vài cây roi và dây thừng lằng nhằng. Cây roi đó, cái Law dùng để đánh anh hôm qua, đến giờ vẫn còn cay. Rosi nghĩ thầm nếu anh có một cây, chắc chắn anh sẽ đánh lại trả đũa lúc hắn không để ý nhất.

Nghĩ vậy, Rosi ngó quanh chỗ hắn đứng, thấy không có ai mới lẻn vào thó một cây roi, dắt vào trong áo mình. Tất nhiên anh ta không quên để lại đó một ít tiền thay cho cây roi đó, nếu chủ nhà có mất roi thì ít ra họ có tiền để sắm cái mới. Cứ thế, thứ đầu tiên trong đời Rosi mua là một cây roi bạo dâm.


Law đã nằm đó được một lúc, cơ thể hắn may mắn thấy khỏe hơn trước đó. Hắn ngồi dậy sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị trả phòng. Hôm nay vẫn sẽ là một ngày bận rộn trên đồi nấm, có vẻ với hắn thời gian 2,3 ngày không bao giờ là đủ, Law vẫn muốn làm nhiều thứ nữa cho Rosi, để đảm bảo anh ta có cuộc sống yên ổn sau này.

Rosi cũng vừa hay về đến phòng, anh mang đồ ăn sáng cho Law. Thấy hắn khỏe hơn một chút, ăn uống cũng được, Rosi như lấy lại năng lượng tích cực sáng sớm nay của anh, vui vẻ ăn hết bữa sáng. Sau đó cả hai rời phòng trọ, hướng lên đỉnh núi hôm qua.

Nấm trên núi còn lại không nhiều, dự là đầu giờ chiều sẽ thu hoạch được hết, đó là nếu Law có sức để nhặt chúng. Hắn quyết định ngó lơ cơn mệt mỏi của mình mà ra sức làm việc, liên tục nói mình ổn khi Rosi ném ánh mắt lo lắng về phía hắn mấy lần. Như hiểu được Law đang cố hết sức lao động, Rosi không tỏ vẻ quan tâm hắn quá nhiều nữa, thay vì vậy anh bắt đầu đào nấm chăm chỉ cùng với Law.


Khoảng thời gian lâu sau, Law đứng lên uể oải vươn vai. Lúc đó, mặt trời lên tới đỉnh đầu, thông báo đã quá giờ ăn trưa.

Law: - Nghỉ tay chút đã Rosi, đi ăn trưa thôi.

Rosi đang nhặt nấm đến hoa cả mắt vì màu trắng của chúng. Không biết trưa nay bọn họ ăn gì nhỉ, Rosi nghĩ thầm, bụng anh lại sôi sùng sục. Chết rồi chả phải anh được giao nhiệm vụ mua bữa trưa cho cả hai sao. Lúc này Rosi mới giật mình hốt hoảng nhìn lên Law.

Law: - Chuyện gì vậy? Đừng nói là anh quên mua đồ ăn rồi nhé?

Rosi gật đầu, Law thở dài. Hắn quay ra hồ nước gần đó rửa tay, không có cái ăn thì hắn cũng phải nghỉ trưa thôi, bọn họ đã làm việc suốt một sáng nay rồi. Đến khi hắn gột sạch bụi khỏi tay mình xong, Law quay lại không thấy Rosi ở đó nữa.

Law: - Rosi!

Hắn gọi anh nhưng chả thấy tăm hơi người đâu cả. Trên đỉnh núi đồng không mông quạnh lúc ấy, ngoài nấm cục trắng ra, chỉ có một rừng cây táo xanh trước mặt. Không lẽ Rosi đi hái táo thay bữa trưa, tiện chơi trò trốn tìm luôn với hắn. Law bắt đầu mất kiên nhẫn mà lên tiếng gọi lớn anh.

Law: - Rosi!

Không có tiếng đáp lại.

Law: - Đồ Rosi ngu ngốc óc bằng quả nho.

Đâu đó trong rừng cây bắt đầu rung rinh phản ứng. Đó là tín hiệu tốt.

Law: - Rosi bú tí m... - hắn nói chưa hết câu thì bị một quả táo ném thẳng vào đầu.

A thì ra anh ta đang ở chỗ đó, trên một cây táo sai quả nhất. Nếu Law dùng não một chút thì hắn đã tìm thấy anh theo cách ít đau đớn hơn. Rosi vẫy vẫy tay gọi hắn lại gần, lại ném những quả táo anh mới hái được xuống chỗ Law. Bọn họ hái được một bồ đầy táo, đủ cho bữa trưa mới dừng lại. Law đang kỳ vọng Rosi hái xong sẽ trèo xuống khỏi cây.

Nhưng trái lại, anh ta cứ im lìm trên đó như một con Lười, chỉ khác là người to hơn chúng gấp chục lần. Tay chân anh bám hơi chắc vào thân cây, có thể nói là chắc hơn mức cần thiết, cả người run lên như sợ hãi điều gì.

Law: - Đừng nói với tôi là anh sợ độ cao nhé?

Rosi gật đầu, mắt nhắm chặt không cả quay lại nhìn xuống Law. Hắn chậc một tiếng, thầm nghĩ nhà anh lên được mà không xuống được, nghe có buồn cười không.

Law: - Cứ nhắm mắt lại trèo xuống đi, anh làm được mà.

Rosi cố làm theo hắn, tay toát mồ hôi hột khi tìm đường trèo. Chợt anh nắm phải cái gì mềm mềm, không giống cành cây sần sùi. Nghĩ là con rắn, Rosi giật mình đột nhiên thả tay ra.

Law: - Coi chừng...?!

Nó là con Lười, Rosi nắm lấy tay của một con Lười thật, vậy mà Law đứng dưới nãy giờ lại không phát hiện ra nó. Hắn chưa kịp cảnh báo anh thì Rosi đã hoảng sợ buông lỏng cả hai tay, vô tình ngã khỏi cây táo kia. Law chỉ kịp lao tới, đưa hai tay ra phía trước đỡ lấy anh, hoàn toàn mất trụ khi anh đáp xuống như một bao tải thịt.

Cả hai sõng soài ra mặt đất đau điếng, trong khi Law vẫn ôm chặt lấy anh. Bọn họ nhăn mặt nhìn nhau một hồi, lại nhìn lên cụ Lười ở trên cây, Law không khỏi nhịn được mà bật cười trước. Rosi tất nhiên cũng phì cười với hắn, anh ta chỉ cười thật to không thành tiếng, nhưng giống như anh ta có một trận cười sảng khoái nhất từ trước tới nay vậy.

Law nhìn anh mà ngơ người, nụ cười dần được thay thế bằng cái đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com