Chap 20: Giăng lưới
Đầu giờ chiều, cả hai bọn họ vẫn tiếp tục thu hoạch nấm, tuy nhiên Law có vẻ không được khỏe như sáng nay. Thực tế là tốc độ làm việc của hắn chậm hơn hẳn Rosi, bị tụt lại phía sau anh mấy chục mét. Nhưng mỗi lần Rosi quay lại nhìn hắn lo lắng, Law chỉ khó chịu bảo anh không cần phải quan tâm. Mãi đến khi Law mệt quá không cả buồn quạt lại anh nữa, Rosi quyết định bọn họ sẽ bỏ ngang công việc mà về sớm.
Anh lôi Law đi về, mặc kệ hắn có phản kháng ra sao. Law vẫn tỏ thái độ cau có, cho tới khi bọn họ băng qua khu rừng quái thú thì Law mới thôi không càm ràm nữa.
Hiện tại sức hắn còn rất ít, ra khỏi nơi đây an toàn không phải chuyện dễ, Law cũng ý thức được Rosi không sai khi bắt hắn về sớm vậy. Hắn thận trọng di chuyển qua hang ổ của bọn thú dữ, dẫm lên những hòn đá chắc chắn thay vì lá khô xào xạc dưới chân. Tất cả chỉ cần một tiếng động lạ phát ra để kích động cả bầy thú trong hang.
Rosi đi sát theo hắn, bước lên chính xác những chỗ Law đã đặt chân lên, và bọn họ đã làm việc này rất tốt khi đang ở trong lãnh thổ của lũ thú vật. Gần lúc ra khỏi bìa rừng, Law tín hiệu lại với Rosi cả hai sắp thoát khỏi đây thành công rồi, anh ta mới thở dài một cái.
- KENGGG!! CẠCHHH!! Kengggg....
Trong lúc thả lỏng người, Rosi hậu đậu lỡ làm rơi bao tải đựng dụng cụ đào đất, khiến nó kêu lẻng xẻng rất to. Bao tải vô duyên vô cớ, tiếp tục lăn dần xuống triền núi, xa khỏi tầm với của bọn họ. Law cũng sợ toát mồ hôi mà quay lại nhìn anh. Ánh mắt hắn rất nhanh chuyển tới phía sau Rosi, hắn chỉ kịp hét lên một tiếng khi lao tới đẩy anh ngã sang một bên.
Law: - Coi chừng...!!
Rosi tuy không hiểu đầu đuôi, nhưng bị tiếng của hắn ngay cạnh tai doạ cho sợ. Mắt anh nhắm chặt lại, răng căng thẳng cắn chặt vào nhau khi vào cơ thể mài xuống đất bỏng rát đến xước da. Ngay khi cú va chạm mạnh đã qua, mắt anh mở ra một lần nữa, dù chỉ trong tích tắc, Rosi thấy một cặp vuốt to lớn nhào qua đầu anh, vồ thẳng vào ngực Law mà xé nát.
Không! Rosi mở to mắt không nói lên lời. Đó là một con hổ rất to, nó đang xé rách Law bằng bộ móng cứng như khảm sắt đó. Rosi bật dậy, Law lại nhận thêm một cái tát nữa từ con hổ đó, anh hét không ra tiếng khi lao tới túm lấy con hổ, không cản được bộ nhá hung tợn xông tới cắn Law. Con hổ không để ý tới Rosi, cơ thể nó giật mạnh, khiến anh bị văng lại xuống đất một lần nữa trong tuyệt vọng.
Law: - Rosi!
Tiếng hắn gọi giật lại anh, kéo Rosi ra khỏi tâm trí hỗn loạn. Rosi hoảng hốt nhìn hắn, Law vẫn nằm dưới con hổ kia, lành lặn không mất miếng thịt nào. Sự thật là hắn đã chặn được móng vuốt của nó nhờ giữ chặt thanh kiếm trước ngực mình. Vậy mà anh cứ nghĩ Law đã ch..
Law: - Anh nghĩ tôi dễ chết lắm hả? Mau giúp tôi thoát khỏi đây đi!!
Rosi mau chóng lấy lại bình tĩnh, đám quốc xẻng đã bị lăn đi mất từ lâu, xung quanh anh lúc ấy không có gì ngoài đá cuội nhỏ. Anh không suy nghĩ nhiều mà vốc vội một nắm sỏi, ném mạnh vào con hổ, nhưng nó còn chả buồn phản ứng. Rosi ức quá lao tới đánh vào bụng nó, chỉ để bản thân một lần nữa bị con hổ đẩy văng đi, mặt anh bật máu khi cắm xuống nền đất.
Về phía Law, hắn bị rút cạn chút sức lực cuối cùng, hai tay nhanh chóng bị ép vào sát ngực. Con quái thú lúc này đã áp đảo được hắn, nó chỉ cần giữ thanh kiếm xuống đất bằng một chân trước thay vì cả hai như lúc nãy, chân còn lại vung lên cao, sắp sửa kết thúc sinh mạng Law.
Chợt con hổ rú lên một tiếng "Grư~~", nghe không rõ là đang thống khổ hay sung sướng. Nó quấn quéo co rúm cái gọi là "mông" lại, trong khi miệng nó há ngược lên trời, lưỡi đê mê vắt sang một bên. Law gần như không tin nổi vào mắt, nhưng cố bình tĩnh tìm ra nguyên do con hổ lại hành động như vậy.
Hắn đánh mắt ra phía sau nó, ở đó không ai khác ngoài Rosi, trên tay anh ở đâu ra một cây roi, giống y hệt với cái trong phòng trọ hôm qua. Tuy không giải thích được vì sao cây roi đó lại nằm trên tay Rosi lúc này, Law không chần chừ chớp lấy cơ hội rút kiếm ra khỏi bao, hạ gục con cọp khổ dâm kia trong một nhát.
Hổ ta bị chém một phát không nông không sâu, lăn ra ngất ngay tại chỗ. Bọn họ nhìn con hổ, rồi lại nhìn nhau, cả hai đều thở hổn hển đến là khổ. Rosi nhanh chóng vươn tay ra làm điểm tựa cho Law đứng dậy. Anh khoác vai Law, vai còn lại thì vác túi nấm to. Cả hai tập tễnh vượt qua hết khu rừng, phải mất rất lâu sau bọn họ mới xuống được dưới làng.
Law tuy chưa khỏe hơn chút nào nhưng hắn đã nghỉ ngơi đầy đủ khi được Rosi dìu đi như vậy. Lúc đến đầu chợ, Law đem túi nấm kiếm được đổi lấy tiền, không quên bảo Rosi bám sát theo hắn. Chúa biết được chuyện gì sẽ ập đến nếu bọn họ tách nhau ra lần nữa, không phải Rosi bị quấy rối thì Law bị hổ tấn công.
Sau khi nhận được tiền, hai người họ lập tức rời đi. Nhưng chưa ra khỏi chợ đó được bao lâu, một ông bác ở đâu xuất hiện trước mặt Law mà đon đả chèo kéo.
- Hai vị đây đi đường xa có muốn mua ngựa di chuyển cho tiện không? Quán tôi bán toàn giống ngựa tốt giá rẻ, hai người có thể nhảy lên lưng ngựa thử luôn giờ cũng được.
Nói rồi ông ta huýt sáo gọi vài ba con ngựa tới, trông chúng cũng không tệ. Law nhìn qua chúng một hồi, liền chỉ con khoẻ nhất ở đó mà hỏi.
Law: - Con này giá bao nhiêu?
- 24000 con này.
Con ngựa thời đó ít nhất cũng phải 30000, vậy mà con ngựa khoẻ mạnh này còn có thể rẻ như vậy.
Law: - Bán giá 20000 đi.
- Hả? Giá đó cũng chưa tốt sao?
Law: - Tuỳ ông, không tôi cũng không cần.
- Thôi được, tôi bán.
Law đưa tiền cho ông ta, nhận lấy dây cương từ ông mà dắt ngựa đi. Con ngựa rất nghe lời, để Rosi ngồi trên mà không tỏ vẻ phản kháng gì. Bọn họ loanh quanh trong làng đó một lúc, trước khi Law lại rẽ vào quán bán đồ đi biển.
Rosi ngồi trên con ngựa lấy làm lạ, chỉ thấy Law biến vào trong cửa hàng vài phút, sau lại cầm ra một món đồ gì đó được bọc vải bên ngoài nên nhìn không rõ lắm. Không cần hỏi, Law cũng biết Rosi đang tò mò muốn chết đi được.
Law: - Cái này để phòng hờ thôi, cứ đi ra khỏi làng đã rồi tôi sẽ bảo.
Nói rồi hắn leo lên lưng ngựa ngồi ngay sau anh, cho ngựa theo hướng làng cũ của họ mà chạy. Tính ra với tốc độ này, phải mất nguyên buổi chiều, đến tận tối, họ mới về tới nơi được. Law cho ngựa chạy hết tốc lực, họ thoát ra khỏi ngôi làng đó rất nhanh, nhưng không thoát khỏi vài cái bóng đang rục rịch đuổi theo sau. Rosi quay lại nhìn, bọn chúng là ông chú lúc nãy cùng vài tên trai tráng cưỡi ngựa rượt theo.
Chuyện đó là sao Rosi cũng không hiểu, nhưng tất nhiên Law đã ngờ ngợ được từ trước. Hắn trông tức giận cực kì khi dự đoán của hắn là đúng sự thật. Law không lạ gì loại người bán ngựa rẻ cho khách vãng lai, tất nhiên con ngựa đó đã được huấn luyện kĩ càng để nghe lời chủ. Mấy con ngựa đó giả vờ chạy khá tốt lúc đầu, đưa người xa xứ ra khỏi làng, nhưng sau đó lại chạy chậm dần, thậm chí là dừng hẳn. Lúc đó, lũ bán ngựa đuổi tới nơi, ngang nhiên giết người cướp của ở nơi hẻo lánh.
Law: - Là bọn họ bẫy mình đấy. Ông chú kia tự dưng biết mình là khách vãng lai, bán ngựa tốt giá rẻ. Tôi mặc cả với giá rẻ thối, ông ta cũng chấp nhận. Tôi không tin ông ta bán con ngựa được huấn luyện qua này với cái giá vậy đâu. Chỉ có thể bọn trấn tiền của du khách đây mà. Thú thật lúc đó bọn chúng đã ngắm trúng mình rồi, tôi mà từ chối mua ngựa, bọn chúng khéo còn nghi ngờ hơn...
Vừa giải thích cho anh xong, một mũi tên từ phía sau bay sượt qua vai hai người họ. Rắc rối đến thật rồi, Law một tay ôm chặt lấy eo Rosi ngồi phía trước, hắn quay nửa người ra phía sau phòng thủ bằng tay còn lại. Bọn cướp đồng loạt bắn thêm vài mũi tên nữa, nhưng đã bị Law chặn lại hết bằng thanh kiếm của mình.
Mấy tên cướp không chịu bỏ cuộc, chúng liên tiếp giương cung ra bắn, khiến Law chưa kịp ngơi tay đã phải chống trả lại. Rosi cũng thấy hắn xuống sức, cái tay vòng qua eo anh cũng vô thức buông lỏng từng chút một, nhưng anh ta đâu để hắn tuột đi dễ như vậy. Một tay Rosi cầm dây cương, tay còn lại nắm chặt lấy tay hắn, kéo người Law lại gần mình hơn, khiến ai kia không tập trung đánh trả lại được.
Đoạn ông già kia huýt sáo ba tiếng thật to, con ngựa bọn họ đang cưỡi chợt phản ứng lại trước tiếng huýt đó. Nó giảm tốc độ dần dần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người và bọn cướp hơn. Đúng là con ngựa này đã được huấn luyện qua rồi, Law chỉ chửi thầm một tiếng "Chết tiệt", trong khi Rosi thần hồn nát thần tính không biết phải làm gì tiếp theo. Anh chỉ thấy Law lấy ra chiếc túi hắn mới mua lúc nãy, nói vội với anh.
Law: - Nhớ quay lại đón tôi nhé.
Rosi chưa hiểu câu nói đó thì hắn đột nhiên nhảy khỏi lưng ngựa, xoay người đáp xuống đất. Ngựa tuy đã chạy chậm lại nhưng Law không tránh khỏi va chạm mạnh với mặt đất, bản thân lăn ra sau mấy vòng trước khi dừng hẳn. Cơn chóng mặt bắt đầu bùng lên dữ dội nhưng hắn vẫn phải nuốt ngược lại vào trong, đứng thẳng người lên trước khi bọn cướp tới.
Rosi thấy Law nhảy khỏi ngựa, liền trưng ra bộ mặt hoảng hốt. Con ngựa vẫn theo đà chạy lên phía trước lại bị anh bẻ lái, cho chạy vòng một vòng khá rộng, trước khi trở lại chỗ hắn đang đứng. Khi anh quay đầu lại, Rosi thấy Law đứng từ xa, bình tĩnh rút vật trong túi hắn ra, chờ đợi bọn cướp chạy tới gần.
15m, 10m, ... cho tới khi đám lưu manh chỉ còn cách hắn đâu đó tầm 5m thôi, Law liền tung vật ở tay mình ra.
Đó là một cái lưới đánh bắt cá, chỉ hơi khang khác ở chỗ nó được làm bằng dây thép cứng cáp. Bọn cướp sa bẫy hắn dễ dàng, chúng cố thoát bằng cách rút dao ra rạch nhưng không thành công. Xui xẻo cho chúng, mấy con ngựa bên trong lưới bắt đầu hoảng loạn, dẫm đạp lên chính người chủ của mình. Coi bộ bọn chúng phải mất kha khá thời gian mới chui được ra ngoài.
Rosi đuổi kịp đến nơi nhưng không cho ngựa dừng lại, anh cố ý rút ngắn thời gian đón Law lên lưng ngựa để bọn họ chạy trốn nhanh hơn. Người Rosi liền nhoài ra và vươn tay lên phía trước để Law nắm lấy. Như hiểu được ý anh, Law đã cười thật tươi, một tay giữ lấy mũ trên đầu, tay còn lại chìa ra đợi Rosi chạy tới. Bọn họ nắm chặt lấy tay nhau trước khi Law làm một cú bật lên cao, theo quán tính con ngựa mà thành công đáp lên lưng nó.
Khi mọi chuyện qua rồi, và có vẻ bọn cướp không còn đuổi theo nữa, Law luồn hai tay qua eo Rosi một lần nữa, thều thào vài từ với anh trước khi gục xuống hoàn toàn.
Law: - Hì, tôi hết sức rồi, nhờ anh ôm chặt lấy tay tôi như lúc trước nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com