Oneshot
Cách chừng vài tháng, Crocodile lại tới nhà thờ. Nơi này mang một vẻ đẹp cổ kính thường thấy của kiến trúc thời Victoria, với những đường nét chạm trổ cầu kì hoa lệ. Tiết trời mùa thu có phần ẩm thấp, không gian nhà thờ mờ tối, gợi lên một loại cảm giác ủ dột khó tả. Crocodile lẳng lặng đi vòng ra phía sau toà nhà, y bắt gặp một người đàn ông mặc áo may ô, mái tóc vàng chỉ có một chỏm giữa đỉnh đầu. Ấy là Marco, kẻ trông coi nghĩa địa của nhà thờ này. Y vốn tính lờ anh ta đi, nhưng anh lại ngẩng lên, nhoẻn miệng cười chào y:
- Ồ Crocodile, lại đến thăm mộ nữa à?
Anh ta nâng giọng lên cuối câu, phát âm nghe có phần chuệch choạc. Marco vốn dĩ cũng chẳng phải người vùng này, dù anh ta chuyển tới đây sống cũng khá lâu rồi. Crocodile nghe cái giọng điệu lạ kì ấy cũng đã quen tai, y "ờ" một tiếng lạnh ngắt rồi toan bước xuống nghĩa địa.
Những ngôi mộ nối dài trải hết cả quả đồi lớn. Chúng nhấp nhô như những cây nấm quái dị, ắt hẳn đêm về trông nơi này sẽ cực kì quỷ dị, nhưng giờ còn chưa tới giữa trưa. Marco thấy Crocodile gần như lơ mình đi liền gọi giật lại:
- Khoan, này! Chờ chút coi. Giúp tôi một tay với.
Crocodile chỉ vừa ngoảnh mặt lại, Marco đã đặt phịch ra trước mặt y một xô hoa hướng dương cao ngang ngực y. Hướng dương ư? Crocodile nhíu mày nhìn những bông hoa ấy đang vươn về phía ánh nắng, ngạc nhiên hỏi:
- Cái này để làm gì?
- Đem trồng xuống mộ. Có một gia đình yêu cầu tôi thế. Hoa này cũng là họ gửi tới.
Marco hồ hởi nói khi thấy Crocodile cuối cùng cũng chịu xắn tay áo lên mà giúp anh nhấc đống hoa ấy, đem xuống nghĩa địa. Ngôi mộ mới ấy nằm ngay bên cạnh mộ phần của gia đình y. Lớp đá vẫn còn mới, sạch sẽ và bóng bẩy. Bên trên tấm bia chỉ khắc mỗi tên, bỏ qua cả ngày sinh ngày mất, và tấm ảnh cũng chẳng có. Marco biết y tò mò, liền vội vàng giải thích:
- Không phải gia đình họ không muốn làm cho tử tế, nhưng di chúc của người chết viết thế nào, họ đành phải làm theo vậy thôi. Nói thì thất lễ với người quá cố, nhưng chắc hẳn cái kẻ đang nằm dưới này phải quái dị lắm chưa biết chừng. Lại còn thích hoa hướng dương nữa chứ.
Marco nhanh tay trồng khóm hoa hướng dương xuống mộ. Những bông hoa còn cao hơn cả tấm bia mộ, sắc vàng nổi bật giữa cả ngọn đồi đầy tang tóc. Gió khẽ lay những cành hoa rung rung. Crocodile nheo mắt nhìn lên bầu trời rực nắng, rồi y lại cúi xuống nhìn những bông hoa rực rỡ kia.
Marco đã đi rồi, anh ta hẳn phải còn cả tá việc khác phải làm. Crocodile đặt bó hoa trắng xuống mộ phần của tổ tiên, chắp tay cầu nguyện cho người chết được an nghỉ rồi đứng dậy. Từ lúc nào, bên cạnh y đã là một người đàn ông cao lớn, da hơi rám nắng. Gã đeo một cặp kính râm màu đỏ kì dị, mái tóc vàng rực. "Giống như hoa hướng dương", Crocodile thầm nghĩ. Gã đứng trông xuống ngôi mộ một lúc lâu, miệng mỉm cười. Ấy là một nét cười rất lạ thường, trông không biết là gã đang vui hay chỉ là miệng gã từ lúc cha sinh mẹ đẻ đã luôn cong lên như thế. Thế rồi gã đột ngột quay sang nhìn y:
- Xin chào.
Người đàn ông nói. Ấy là một câu chào hỏi đơn giản nhưng giọng gã lại vẫn rất bắt được theo một nhịp điệu nào đó. Crocodile gật đầu, đáp lại như một phép lịch sự tối thiểu:
- Ồ, chào. Người đó là người thân của cậu à?
- Fufufu. Không. Nhưng là một người rất quan trọng.
Gã cười, nhưng tiếng cười của gã nghe thật sầu não. Có lẽ bởi vì ai kia mới mất, hay do không khí của nghĩa địa thì lúc nào cũng đầy phiền muộn tiếc thương? Crocodile không đáp lại, mà người đàn ông cũng không nói gì nữa. Y thấy gã khóc. Đó cũng là lẽ thường khi ai đó khóc bên mộ. Nhưng có một điều gì đó ở gã trai khiến Crocodile cảm thấy không được tự nhiên, nó giống như một ngày nọ, y đi ra bãi biển và nhìn thấy một khóm hoa hướng dương mọc lên từ cát.
- Cậu ổn chứ?
Y hỏi, và gã ngẩng lên nhìn y. Gã gật đầu và cười:
- Không sao. Đây không phải là khóc thương. Tôi đang mừng cho người đã chết.
- Ồ, vậy à? Người đó là người như thế nào?
Crocodile đưa cho gã trai một tờ giấy ăn, nhưng gã lắc đầu không nhận. Gã mặc cho nước mắt chảy dài trên hai gò má, khoé môi vẫn vẽ nên nét cười vô cảm. Gã trả lời bằng một giọng điệu có đôi phần ngạo mạn:
- Là kẻ đã sống một đời không bao giờ cúi đầu chịu thua, fufu.
- Huh, kuhaha, nghe ngầu đấy.
- Nếu anh là một cô gái, anh có thích kẻ như vậy không?
Gã đột ngột hỏi. Crocodile nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Y có thích một con người như vậy hay không ư? Crocodile chợt nhớ về một con người mà y từng vô tình gặp trong một khoảnh khắc thoáng qua, cách đây rất lâu, rất rất lâu rồi.
Kẻ đó là kẻ cuốn hút nhất mà Crocodile từng biết, người người vây quanh cái tên mặc âu phục đỏ và tóc tai dựng ngược ấy. Thuở ấy sức trẻ vẫn còn chảy trong huyết quản, Crocodile đã cười khẩy mà tiếp cận người nọ. Hắn ta có vẻ ngạc nhiên, hắn ta hình như biết y, nhưng y không biết hắn. Trong cái bóng tối nhập nhoạng của quán rượu, hắn ta hôn y. Người hắn nồng mùi rượu. Crocodile cũng say, thần trí y nửa mê nửa tỉnh. Y nhìn vào đôi mắt người nọ, đôi mắt hẹp dài và sâu hoắm, những sợi lông mi cụp xuống, mi dưới lộ rõ. Nếu như chỉ tính đôi mắt, trông hắn có chút nữ tính, nhưng hắn thật sự là một gã trai nồng nhiệt và nóng bỏng. Y qua đêm với hắn. Đêm ấy là đêm dài nhất y từng biết, song cũng là đêm ngắn nhất. Những chuyện sau đó, Crocodile không còn nhớ rõ, duy chỉ có một lời mà đến bây giờ y vẫn nhớ.
"Tôi chưa từng biết cúi đầu quỳ gối, nhưng nếu chúng ta có duyên gặp lại, tôi sẽ cúi xuống hôn anh, quỳ xuống cầu hôn anh. Fufufu."
Kí ức vụn vặt của y chỉ có vậy. Người đàn ông kia thì vẫn đang im lặng chờ lời hồi đáp của y. Crocodile gật đầu:
- Có lẽ là có.
- Thế thì tốt rồi.
Crocodile không hiểu điều gã nói có hàm ý gì, nhưng gã đã đút tay túi quần, thong dong rời đi. Y thở dài, nhìn những đoá hướng dương lay động trong gió. Y ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng người nọ đã mất dạng.
"Hoa hướng dương, huh? Luôn ngẩng đầu nhìn mặt trời, cúi đầu cũng là vì mặt trời, một kẻ si tình đấy nhỉ?" Y chạm tay lên những cánh hoa mỏng manh. Những cánh hoa có chút ấm áp, có lẽ là do nó đã tắm nắng quá lâu rồi ư? Nhưng cái hơi ấm này có chút thân quen, nó giống như một bàn tay ai đó đang nắm lấy tay y, một kẻ nào đó đang ôm lấy y. Crocodile vội thu tay lại, đột ngột hoảng sợ với chính tưởng tượng của mình. Là do y ở nghĩa địa quá lâu rồi ư?
Y nhìn dòng tên thấp thoáng sau những cái lá, vô thức khắc ghi nó vào trong trí nhớ. Rồi Crocodile vội vàng rời khỏi nghĩa địa. Marco đã nghỉ tay ăn trưa. Anh ta ngồi giữa hiên, miệng nhai bánh mì kẹp. Vừa thấy Crocodile, anh ta đã mau miệng bắt chuyện:
- Nay thăm mộ lâu thế? Không có vấn đề gì đấy chứ?
- Không, chỉ là trò chuyện một chút thôi.
- Hử? Trò chuyện á? Với ai cơ?
Marco ngạc nhiên hỏi. Crocodile lắc đầu thật khẽ:
- Người lạ, có vẻ là người quen của ngôi mộ hoa hướng dương.
Marco lại càng sửng sốt hơn. Anh nhìn về phía những cái bia đá nhấp nhô, cao giọng bảo:
- Từ sáng tới giờ, cậu là người duy nhất đến đây đấy. Nay là đầu tuần nên vậy cũng là bình thường, nhưng từ khi nào có ai đó khác tới mà tôi lại không biết chứ.
- Chịu thôi.
Crocodile chẳng nghĩ ngợi thêm gì, tạm biệt Marco rồi ra về. Khung cảnh ngày hôm nay vẫn như mọi khi, nhưng có cái gì đó khiến y nhộn nhạo. Có lẽ là bởi hoa hướng dương quá rực rỡ, hay bởi người đàn ông lạ kia có nụ cười thật khó dò. Y cứ vẩn vơ nghĩ mãi rồi dừng lại bên một bức tường gạch. Y sững sờ nhìn tờ giấy báo tử người ta chưa kịp tháo xuống. Gương mặt trên tấm ảnh chụp trắng đen ấy thật quen quá đỗi. Đó là nụ cười của người đàn ông y gặp trên nghĩa địa. Có điều, người trong bức ảnh không đeo kính. Mắt gã hẹp dài, sâu hoắm, mi dưới dài. Crocodile trân trối nhìn gương mặt ấy, rồi y nhìn thấy dòng tên được viết một cách cẩn thận rõ ràng bên cạnh.
Dòng chữ khắc trên ngôi mộ hoa hướng dương xẹt qua mắt y.
"Donquixote Doflamingo."
Kẻ đó là một mảnh kí ức đã vỡ, là một bóng ma nơi nghĩa địa, và Crocodile không quên. Y sẽ mãi không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com