Chương 3: Goblin "bón hành"
Sau khi hạ được con quái vật khổng lồ một cách thần kỳ, tôi và thằng bạn nhìn nhau, quyết định phải tìm một ngôi làng nào đó gần đây để nghỉ ngơi và tìm hiểu thêm về thế giới này. Tôi thì mana gần như trống rỗng, còn nó thì vừa nhận ra bản thân cầm kiếm mà không biết dùng, lòng tin vào kỹ năng chiến đấu đã chạm đáy.
"Ê, chúng ta mà cứ lang thang thế này, chắc sớm muộn cũng toang mất," tôi vừa thở vừa nói, người thì mệt rã rời.
Bạn tôi vừa nhún vai vừa cười nhây. "Yên tâm, trong phim với truyện lúc nào gần khu rừng cũng có làng. Chắc cách đây vài bước thôi!"
Tôi thở dài. Cầu mong thế.
Chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua rừng, cố gắng lần theo dấu vết đường mòn nhỏ. Khi đang men theo một con suối, bất chợt từ trong bụi rậm, một bóng người thấp bé với làn da xanh lè và cặp mắt vàng lóe lên.
"Khoan khoan... đó là cái gì thế?" Tôi thì thào, nắm chặt cây gậy gỗ của mình.
"Ờ… chắc sóc chứ gì," bạn tôi cười khẩy.
Vừa dứt lời, cái bóng đó lao vụt ra — là một con Goblin! Nó lùn tịt, cầm theo cây chùy to bằng cái bắp tay, nhảy bổ vào chúng tôi với vẻ mặt cực kỳ hung hăng.
"Ơ!!!" Cả hai đứa đồng thanh hét lên.
Tôi vội vã tung một quả cầu lửa nhỏ về phía nó. Đoàng! Trúng thật — mà trúng xong nó chẳng hề hấn gì, chỉ khựng lại rồi càng điên tiết hơn.
"Chết rồi! Mana tôi cạn rồi!" Tôi lảo đảo, mặt tái mét.
Bạn tôi hoảng hốt rút kiếm ra, định chém, nhưng vừa vung thì… Phập! Kiếm đâm xuống đất cách con goblin cả mét.
"Á đù, nó nhanh quá!" Nó la oai oái.
Con goblin lao tới, vung chùy. Bốp! Cả tôi và nó ăn một cú chí mạng vô đầu, lăn đùng ra đất. Đầu tôi ong ong như trống làng.
Bạn tôi ôm đầu, gào lên: "Mẹ nó chứ, goblin gì mà khỏe như quái vật thế này!"
Chưa kịp định thần, nó lại nhào vô đấm đá túi bụi. Hai thằng vật nhau với một con goblin lùn tè giữa rừng trông như trò hề. Đến khi tưởng chừng toi đời đến nơi, may mắn thay — một tiếng kèn vang vọng từ xa. Một toán lính mặc giáp da xuất hiện, vung lao đâm thẳng vào con goblin.
Con quái nhỏ rú lên rồi ngã vật xuống.
"Hai cậu ổn chứ?" Một người lính trẻ tiến lại, ánh mắt lo lắng.
Tôi vừa lồm cồm ngồi dậy, đầu sưng u một cục, vừa thở hổn hển: "Ơn trời… chúng tôi đang tìm đường về làng."
Anh lính bật cười. "Các cậu hên đấy. Đi lạc vào rừng Goblin thế này mà chưa mất mạng là may rồi. Mau theo chúng tôi về làng đi."
Bạn tôi thì lồm cồm bò dậy, cười méo xệch. "Mình mà biết sớm có cái làng chắc khỏi ăn hành rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com