TẬP 30
TẬP 30
Ông nghiêm nghị chắp tay sau lưng nói:" Thôi, vậy cũng được. Nhưng nhớ các ngươi không được bén mãn đến cột Trấn Hải. Nó sẽ làm bị thương cho người nào lãn vãn gần đó nếu không có sự cho phép của nó hoặc không có thẻ bài của ta ban cho". Nói xong, ông cùng hoàng hậu rời khỏi.
Nhóc nhăn mặt nhìn nhỏ. Nhỏ cười khan:" Hì...hì. Thôi mình dẫn các cậu đến phòng nghỉ của các cậu ha"...
Trên thế giới này, các công chúa hoàng tử ở nhiều nơi đều được giáo huấn nghiêm khắc về các lễ nghi trong các buổi tiệc hay các điều lệ vô cùng phi lí. Nhỏ cũng không ngoại lệ. Nhưng với nhỏ thế là nhàm chán, chỉ làm theo những điều lệ đó một cách vô thức mà không nhận ra nó có quá đáng hay không. Những người trong quí tộc chỉ thích những bữa tiệc sang trọng hay những món quà đắt đỏ mà người nào đó trao tặng. Họ chỉ chơi với những người cùng " đẳng cấp" mà vứt bỏ đi những người bạn đáng lí ra còn tốt gấp trăm lần những người cùng " đẳng cấp" ấy. Cũng có một số hoàng tử công chúa phản đối với những điều lệ kì hoặc đó, kết cục thì sao các bạn biết rồi. Họ bị những cái nhìn khinh rẽ, bị " tẩy chay" rồi không còn cách nào khác họ phải đi nơi khác hoặc không muốn có chức danh công chúa hoàng tử ấy nữa. Giống nhỏ...
Phòng nhóc khá đẹp mắt, một phía tường cũng có thể nhìn thấy bên ngoài phòng, một khu vườn rong biển xanh thẫm. Đêm đến, đáy biển cũng sáng lấp lánh như có ánh trăng ban đêm. Không gian nơi đây trở nên yên tĩnh, có vẻ mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Nhóc không ngủ được nên ngồi cạnh bức tường nước nhìn ra ngoài. Bỗng... có một bóng người lấp ló đi từ trong hoàng cung đi ra. Nhóc thận trọng quan sát người đó.
Người đó đi vào rừng san hô phía sau cung điện. Nhóc cũng đứng lên đi ra ngoài theo dõi. Nhìn dáng vẻ người đó thì là đàn ông.
Ông ta mặc một bộ đồ đen, nếu không nhìn kĩ thì màu đen đó hòa lẫn vào bóng đêm dưới đại dương. Nhóc thì cảm nhận rõ nên có thể theo dõi được.
Theo dõi được một lúc thì nhóc thấy phía trước dường như có một màng chắn vô hình chắn ngang. Ông ta dừng lại trước đó rồi rút trong người ra một chiếc thẻ bài màu vàng.
Ông ta vừa đi vừa giơ chiếc thẻ ra phía trước. Ông ta đi qua màng chắn một cách dễ dàng.
Nhìn thấy trên thẻ bài có khắc chữ Taken làm nhóc sực nhớ một chuyện:
Lúc nhóc được nhỏ dẫn đến phòng mình thì sơ ý không nhìn phía trước mà quy qua nhỏ bên cạnh nói chuyện, nhóc đã va phải một người. Nhóc và cả người đó đều té ngã ra sau. Người đó lỡ tay để rơi một tấm thẻ gì đó. Nhóc nhặt lên trả lại thì để ý thấy trên đó có khắc chữ Taken. Người đó vội vàng lấy lại, cúi người chào nhỏ rồi đi mất. Nhóc chưa hiểu chuyện gì cũng như chưa xin lỗi người đó nên cứ đứng đó nhìn. Nhỏ cười vỗ vai:" Đừng lo quá, hình như người đó là tể tướng Taken. Ông ấy làm việc ở đây cũng rất lâu rồi, khi mình rời khỏi hoàng cung này. Mà cậu biết thẻ bài đó là gì không?"
Nhóc lắc đầu:" Không"
" Đó là thẻ bài mà cha mình đã nhắc đến. Nó được làm bằng một loại gỗ đặc biệt cho phép người đó đi vào cột Trấn Hải. Người nào được cha mình tin cậy mới ban tặng và khắc tên người ấy lên đấy"..
Nhóc nhìn màng chắn trước mắt rồi nhìn bóng lưng ông ta xa dần. Không biết nửa đên như vầy mà ông Taken này vào cột Trấn Hải làm gì?
Nhóc nghi ngờ ông ta có việc làm mờ ám nhưng nhóc không biết làm cách nào để vào nên giơ tay lên chạm vào nó. Cánh tay nhóc chạm đến liền xuyên qua màn chắn.
Nhóc kinh ngạc, sau đó chậm rãi đi vào. Phía trên cao khu rừng san hô phía trước là ánh sáng hình trụ rất cao. Nó như một cây cột nhưng nhìn nó có cảm giác cao đến trời.
Đi xuyên qua khu rừng gần đến cột sáng thì thấy ông ta đứng trước đó. Nhóc bèn núp vào rặng san hô to gần đó.
" Ngươi sắp thuộc về ta rồi, cột Trấn Hải! Mà không phải nói là cung điện Mizuino này ha..ha...ha"
Gì? Ông ta định chiếm ngôi sao? Không ổn rồi phải báo cho Anri biết!
Rắc,rắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com