Tương tư
Năm với Kiệt bỏ thói xưng tao gọi cậu từ lâu rồi, Kiệt không phải vấn đề, vấn đề ở Năm, nó không thích gọi vậy nữa, nó bảo gọi vậy không tình cảm, nghe thô lỗ báng bổ danh người có học thức. Thằng Kiệt ngoan, cậu chủ bảo gì nghe vậy chứ không lằng nhằng nhưng khi cậu dặn nó đổi sang gọi tên, nó sợ, nó kêu làm vậy là thất lễ, ông bà chủ thấy, người ngoài thấy sẽ cho rằng nó đắc tội với cậu.
Năm không bằng lòng chút nào nhưng Kiệt nguầy nguậy khước từ nên Năm tính kế hoà hoãn. Cuối cùng hai thằng chốt lại, lúc vắng người còn mỗi hai mình thì sẽ gọi tên, xung quanh đông đúc hành xử như thường, Kiệt vậy cũng xuôi xuôi.
Nói thế chứ Năm từ sau khi thảo luận vấn đề trên, cậu luôn luôn gọi tên Kiệt, kể cả khi cha mẹ ngồi ngay trước mặt cũng gọi, người ngoài nhìn vào vẫn gọi, cậu chẳng sợ gì, cứ "Kiệt ơi, Kiệt à" mượt cả tai, ngọt sớt. Thằng Kiệt mới đầu mặt đỏ bừng. Xưa toàn mày tao, hở tí cục cằn khó chiều, giờ Năm hành xử khác hẳn, Kiệt nghĩ thầm chắc rơi vào khủng hoảng tuổi mới lớn, chứ dạo gần đây Năm dịu dàng quá nó không quen. Thỉnh thoảng nó vẫn quên vụ gọi tên, chưa thay đổi kịp, cứ mỗi lần nó gọi nhầm hai tiếng "cậu chủ" là thằng Năm hậm hực dỗi hờn. Mấy đó nó phải nhắc đi nhắc lại tên thằng Năm chục lần Năm mới thôi xụ cái mặt.
Được đà khi Kiệt đã hình thành thói quen, gọi tên không ngại mồm, dần dần nó thích, liếc mắt không ai ở cạnh là Kiệt lại "Năm ơi", chẳng có điều thưa bẩm đâu, tại nghe hay hay ngứa miệng nên kêu chơi. Cậu sau một, hai lần cũng đoán được, những lúc đấy y rằng dỏng tai đợi gọi đúng ba tiếng mới chịu đáp, một tiếng nghe không đã, hai tiếng vẫn thấy thiêu thiếu, mà bốn tiếng thì sợ bị chọc điếc nên chọn ba cho vừa vặn.
Thằng Năm mê Kiệt như điếu đổ. Ngay từ ngày đầu gặp mặt nó đã mê rồi. Cũng khó khăn cho nó biết bao, hồi đó cậu chủ bé xíu, đầu óc ngờ nghệch chưa hiểu chuyện nên mất khoảng thời gian dài cậu chắc mẩm mình mắc chứng điên loạn. Tại Năm chưa bắt đúng tâm bệnh thành ra lúc nào cũng bồn chồn, đứng cạnh Kiệt tim đập chân run, luôn trong trạng thái lo sợ, hồi hộp, khi thì buồn nẫu ruột, khi lại phấp phới như hoa nở, bướm bay trong lòng. Đợt nó bỏ rơi Kiệt, để Kiệt ngày nào cũng lủi thủi một mình, cậu chủ không dám kể ai nghe, tưởng bệnh này lây, sợ Kiệt ở lâu dễ dính dớp. Sau cùng tách nhau đúng ba ngày nhớ Kiệt quá lóc cóc chạy về xin làm hoà. Thằng Kiệt từ đầu tới cuối chẳng hiểu gì, may mắn cậu chủ vui vẻ trở lại mới thở phào, nó ấm ức với cậu:
- Kiệt làm sai cái gì Năm bảo Kiệt luôn chứ, tự dưng im ỉm như vậy Kiệt biết đằng nào mà lần. Kiệt còn nghĩ Năm cả đời sẽ không nói chuyện với Kiệt nữa.
Thằng Năm tội lỗi kinh khủng, mặt nó nhợt nhạt, lắp bắp hối lỗi. Ai đời chủ nào đi xin lỗi gia nhân không? Đang yên đang lành bỏ rơi nó, nó dỗi cho dỗ cả ngày, cứ phải treo cái câu khẳng định "Kiệt đâu có lỗi gì đâu, lỗi do Năm mà!" trên mồm mà Kiệt vẫn không tha.
- Không có lỗi mắc chi hành xử vậy?
Năm sợ thật nhưng vẫn im re về vấn đề của bản thân, nhất quyết giữ mồm giữ miệng, tuyệt nhiên không hó hé gì về vụ tâm bệnh, chẳng rõ tại sao, cậu nghĩ nếu hở ra là cả hai ch.ết chắc. Cậu nghĩ theo bản năng không rõ ràng, nếu bắt bệnh thật thằng Kiệt đảm bảo sẽ bị tách đi nơi khác. Tự thân Năm nhủ thầm cái bệnh này mắc từ 10 tuổi, ngay sau khi gặp Kiệt, người nghe xong chắc chắn đổ vạ tại Kiệt vận xui, đem tới đen đủi, lỡ bị nói thế thật đỡ kiểu gì? Rồi Năm tự an ủi chính mình, lâu như vậy Kiệt trông vẫn bình thường chắc bệnh này không lây đâu. Thế là yên tâm ở bên nhau tiếp. Phải tới nửa năm sau đó, hai đứa mấp mé 15, ông Ngũ có việc phải đi xa, bà nhà thấp thỏm không yên. Năm an ủi mẹ, tối tối cắp sách sang ngồi đọc cho mẹ nghe, còn bà Ngũ tựa lưng vào ghế đặt sát cạnh, tay bà thoăn thoắt từng đường kim. Mẹ thêu hoa cho chiếc áo đã rách của cha.
- Áo hỏng rồi, mình mua mới được mà.
Bà nghe con trai nói bên tai, im lặng trao tặng thằng bé ánh nhìn trìu mến:
- Áo này cha con mặc vào ngày dạm ngõ hai bên gia đình, mẹ không đành vứt đi bởi mỗi lần thấy mẹ lại nhớ về kỷ niệm nó giữ trong mình.
- Là như nào ạ?
- Cha con bữa đó qua nhà thưa chuyện mà cả người run lẩy bẩy, cầm tách trà cũng không vững.
Nhắc về chuyện xưa khiến bà cười phá lên, Năm không tin vào điều vừa nghe:
- Cha run? Cha cũng có lúc sợ hãi sao mẹ?
- Ai mà chẳng có lúc sợ.
Nói rồi bà lặng lẽ thêu nốt những cánh hoa đỏ cuối cùng. Năm vừa nhìn mẹ vừa hỏi:
- Cha sợ lấy mẹ hay sao?
Bà Ngũ tiếp tục bật cười thành tiếng, bà quay cả người về phía con trai, xoa đầu đứa trẻ xinh đẹp của bà, nhéo cái má bầu bĩnh và thơm lên đó thật kêu.
- Cha con sợ vì sau ngày hôm đó, thế giới mà cha biết suốt hai mươi lăm năm sẽ thay đổi, không còn như trước nữa. Và cha kể với mẹ ông ngoại cũng ghê, ông doạ lễ lạt, nghi thức không quy củ là ông gả mẹ cho người khác. Cha con đã sợ nghe xong còn tởn hơn.
- Vậy ông tính gả mẹ đi thật nếu cha sai phạm ạ?
- Ông doạ thử thôi chứ ông ưng từ đầu rồi, với cả mẹ cũng thương cha nên ông không làm khó.
Bà vẫn vuốt ve mái tóc mềm như tơ của Năm, Năm vẩn vơ suy nghĩ hồi lâu rồi nét mặt chuyển sang hướng băn khoăn. Nó hỏi:
- Điều gì khiến mẹ biết mẹ thương cha? Mẹ thương như nào? Mọi người biết hết?
Bà Ngũ ngạc nhiên bởi mấy câu hỏi khác thường của con trai:
- Đương nhiên mẹ biết, còn mọi người thì mẹ chưa chắc.
- Mẹ biết kiểu gì? Nếu không ai nói cho mẹ, điều gì khiến mẹ nhận ra mẹ thương cha?
- Sao ta lại không biết cơ chứ, tình thương không giống bài học con đọc mỗi tối, đâu nhất thiết cần ai giảng giải. Nó nằm bên trong con, tự con cảm nhận.
Năm càng nghe càng khó hiểu, nếu đã không biết thì dù có trải qua rồi cũng đâu chắc rành rọt.
- Mẹ có thể cảm nhận sai mà?
- Sai sao được khi cảm xúc là thứ chân thật nhất con có thể tạo ra? Con giấu nó được, con giả dối nó trước người khác được nhưng sâu bên trong con biết là thật. Trái tim lẫn tâm hồn con cảm nhận nó là thật.
- Vậy cảm xúc của mẹ thông qua trái tim đã nói với mẹ những gì?
Bà Ngũ trầm ngâm suy ngẫm, như hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt bà hướng về phía xa xăm, cứ dịu dần và kéo Năm xuôi theo miền ký ức của bà.
- Ta nhớ không nhầm, nó nói rằng ta đã cười nhiều biết bao mỗi khi trông thấy bóng cha con, trái tim ta đập rộn ràng vì từng lần đầu cha con tặng. Những món quà, những cử chỉ chăm sóc ân cần, cả sự tôn trọng lẫn thương mến thật lòng từ cha con, trái tim ta cảm nhận được nên nó không ngừng rung động. Dường như cả đời mẹ buộc chặt vào ông ấy, khi cha đi xa mẹ nhung nhớ, thiếu ông mẹ thấp thỏm lo âu, không rõ ông đi đường có nhọc, chẳng hay chuyến đi gặp rủi ro, nhỡ ông ăn uống không điều độ. Mẹ dành phần lớn thời gian lo nghĩ cho chồng, mỗi ngày đều cầu chúc ông khỏe mạnh.
Bà ngập ngừng hồi lâu, Năm kế bên vẫn kiên nhẫn đợi chờ:
- Thật khó để hiểu lời ta, nhưng khi con trải nghiệm rồi con sẽ đồng tính với từng xúc cảm tương tự.
- Mẹ lo lắng cho cha đúng không? Giả dụ bên cha khiến mẹ yên tâm, mẹ muốn làm cha cười, mẹ muốn làm cha vui, mẹ muốn cha có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời. Mỗi ngày trôi qua thật dài khi không có ông ấy bên cạnh, đêm đến chỉ mong kết thúc mau để tiếp tục được ngắm khuôn mặt người mình nhung nhớ. Dẫu cho mỗi giờ mỗi phút bên cạnh vẫn chẳng bao giờ đủ, luôn lo lắng, luôn sợ hãi vì những thứ tồi tệ có thể xảy ra bất cứ lúc nào với cha.
Năm nói nhiều nhưng lời nó nói toàn nét thơ dại, vậy mà lần này khiến bà ngỡ ngàng về điều bà đã kinh qua bị nó thuộc nằm lòng. Bà bắt đầu chuyển dần về sự nghi vấn:
- Con biết rõ thế? Đừng nói với ta con có ý tứ với ai rồi nhé!
Ý tứ là cái gì? Năm vẫn làng nhàng chẳng hiểu.
- Mẹ nói rồi, con cũng khẳng định lại, những cảm xúc chân thật mà con nhắc đến chẳng phải yêu thương thì là gì?
- Yêu thương?
Đúng thứ bé con cảm mà không thấu, sự non nớt của Năm khiến bà Ngũ xúc động, bà nhớ về cái hồi mới biết yêu là gì.
- Con thương ai con kể ta nghe đi.
- Là thương? - Thằng nhỏ vẫn lẩm nhẩm.
- Ừ, cảm xúc con nhắc đến gần nhất với yêu thương. Con không biết tên cụ thể vì con chưa từng trải qua, giờ con đã tượng tận, con có thể kể ta nghe về cô gái may mắn ấy.
Bà Ngũ như mở cờ trong bụng, bà nhận ra con mình đã lớn, không giấu nổi vui vẻ cùng sự mong chờ được trông thấy con dâu tương lai. Dẫu chưa rõ đấy là ai nhưng việc đó quan trọng gì, vòng quen biết của Năm không nhiều, thằng bé thân thiết với ai bà nhắm mắt cũng đoán trúng, ngay lúc này trong đầu bà kịp hiện lên một cái tên quen thuộc. Phải chăng là đứa con dâu bà đếm từng ngày để đón về?
- Chẳng có cô gái nào cả - Năm đáp thẳng thừng - Con có nhắc đến cô nào đâu? Xin phép mẹ đã muộn, xin mẹ thứ lỗi vì Năm làm trễ giờ nghỉ, để con về phòng và trả lại mẹ sự yên tĩnh.
Cậu lập tức cất gọn sách vở, thơm má chúc bà Ngũ ngủ ngon rồi nhanh nhẹn ba chân bốn cẳng chạy về phòng, bỏ bà Ngũ ở lại với đống hụt hẫng tự phát sinh.
Vừa tới nơi, nhòm Kiệt vẫn đang cặm cụi ủ chăn ủ đệm, đêm tháng giêng rét tê người, nó lo chủ nhỏ kém cỏi khoản tự chăm sóc nên lật đật chu đáo hết mọi chuyện. Liếc qua cửa xuất hiện bóng dáng thân quen, nó hỏi một câu như thông báo:
- Năm đấy à? Kiệt đã đun nước, vào ngâm chân rồi sớm ra không lạnh.
Năm im ỉm tới gần, Kiệt không nghe câu đáp thấy là lạ, nghiêng đầu qua vai thì Năm đã đứng sát sau lưng. Thằng bé giật mình lùi hai bước, bối rối hỏi có vấn đề gì không khi cái mặt Năm cứ đăm đăm nhìn nó. Năm bảo:
- Kiệt biết Năm mắc bệnh không?
Thằng Kiệt hoảng hồn:
- Năm mắc bệnh gì cơ?
- Bệnh tương tư, mấy năm trời giờ mới ngộ ra, mẹ nó, Năm mắc bệnh tương tư đấy.
Kiệt mặt nghệt như phỗng, vài giây sau mới tiếp thu được những lời Năm nói. Nó bắt đầu khó chịu.
- Ý Năm có người thương?
- Ừ, có, từ 10 tuổi. - Cậu trả lời chắc nịch, cực kỳ ngạo nghễ.
Năm đang phấn khích với điều bản thân mới phát hiện, như đứa nhóc con chạy về khoe mẹ thứ vừa học được trên lớp.
- Không rõ thực hư nhưng mẹ nói thương là cảm giác luôn lo lắng cho đối phương, không thể sống thiếu đối phương, một lòng một dạ hướng về đối phương. Mấy thứ đó, Năm có hết.
Kiệt phút chốc trở nên lạnh nhạt, mặt mũi thái độ, quay lưng về phía Năm tiếp tục việc của mình.
- Vậy chúc mừng Năm, nhanh nhanh chóng chóng tỏ tình với người ta đi không lỡ dở.
- Nhỡ người ta không thích thì sao?
- Thì Năm lại tìm người khác để tương tư.
- Tương tư lâu vậy rồi, tìm người khác thế vào sao được.
Kiệt nổi máu gắt gỏng, nó không muốn nghe thêm chút gì về câu chuyện tình cảm nhạt nhẽo của Năm, tim nó chùng xuống, còn chả thèm giả vờ hứng khởi như mọi ngày. Câu chuyện này khác, không giống bao lần khoe mẽ về những bài học hay những món quà xịn sò mà Năm nhận được hàng ngày, câu chuyện này về cơ bản khá phức tạp, khó có thể tâm sự với bất kỳ ai, đương nhiên có thể chia sẻ với bạn của mình (điều kiện Năm coi Kiệt là bạn) nhưng nếu bạn ấy thích mình mà mình kể bạn nghe mối duyên chớm nở từ thuở bé con, bạn nào cũng chạnh lòng cả thôi.
- Kiệt không quan tâm đâu, cậu chủ thích ai can dự gì đến Kiệt. Người ta không thích cậu chủ Kiệt cũng chẳng lo, cậu chủ gia thế như vậy, vẻ ngoài như vậy, cậu lựa ai mà chẳng ổn.
Hít một hơi dài để xổ một tràng, nói xong bỏ đi thẳng không buồn ngoảnh lại, thái độ của Kiệt khác với mọi ngày khiến Năm đần cả người, đầu xoay mòng đống câu hỏi "Đã động chạm tới Kiệt đâu sao nổi khùng lên?" Cậu đứng tẩn ngẩn tần ngần nhìn theo bóng Kiệt mất hút từ lâu:
- Chẳng phải đã dặn dừng kiểu xưng hô cậu chủ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com