Đột nhập
Mặt trời đã lơ lửng trên cao, những đám mây trắng xoá được kéo giăng khắp bầu trời, báo hiệu một ngày mới cho người dân Babylon. Nắng sớm rải từng tia vàng óng trên vai họ, như dấu chỉ thần linh trên cao vẫn hằng theo dõi con người. Ai ai cũng điểm trên gương mặt mình những giọt mồ hôi. Nụ cười và tiếng trò chuyện rôm rả xua tan đi sự mệt mỏi trong công việc. Đứng từ trên cao nhìn xuống hay từ phía hoàng cung nhìn ra, Babylon thật nhộp nhịp, mọi cử động của con người khiến cho mảnh đất này như đang thở, phập phồng lên xuống ôm trọn lấy bầu trời.
Hoàng cung hôm nay cũng rộn ràng không kém gì bên ngoài, lớp vỏ yên tĩnh bị phá vỡ bởi một bữa tiệc linh đình đón tiếp hoàng tử Hitaito hạ giá đến thăm. Ánh sáng êm dịu trên cao không đủ đốt nóng không khí, nhưng sự tất bật của cung nữ, nô tỳ cùng với cách làm việc hùng hục của quan lại trong cung đã hun lên từng đợt hôi hổi. Mùi rượu ngào ngạt nồng đượm uyển chuyển ẩn trong sự hấp dẫn của thức ăn, khiến cho những quý tộc dự tiệc nhìn chúng mà bồn chồn không yên.
Trong chính điện này, cũng có ba con người cười nói vui vẻ, nhưng tận sâu là những tâm tư đối nghịch vô vàn. Cái lộng lẫy trong hoàng cung vẫn không át đi được vẻ đẹp nam tính và thần thái hơn người của người con trai đang ngồi bàn chuyện cùng hoàng đế. Izumin vẫn vận y phục đậm chất Hitaito và mái tóc bạc khẽ được gió luồn qua đùa nghịch, ly rượu vàng trên tay phản chiếu lấp lánh lên năm ngón tay của hắn, đôi mắt nâu đượm buồn y như màu đất đã bị nước mưa thấm ướt. Dù đôi môi nở những nụ cười theo khuôn cách hoàn hảo.
_Cám ơn hoàng đế đã tiếp đón thực chu đáo.
_Đều nên làm, đều nên làm, mong cho liên minh hai nước ngày thêm vững mạnh.
Ragashu cười ha hả rồi hớp cả ngụm rượu lớn. Hắn quay sang trò chuyện tươi tỉnh vui vẻ với Asisu, và lâu lâu lại âu yếm nghịch ngịch mấy lọn tóc của nàng, khiến mấy chúng quấn vào rồi trượt trên mấy ngón tay như vải lụa đen mềm mại, không hiểu sao hắn lại trưng ra nét mặt ma mãnh tán tỉnh y hệt như lần đầu nàng gặp hắn. Asisu thấy Ragashu hôm nay thật lạ, nhưng nàng vẫn hưởng ứng hắn, lâu lâu lại cười đùa, nhiệt tình đáp lại lời hắn nói, và tỏ thái độ không để tâm đến Izumin rõ rệt.
Izumin ghét người đàn bà này, một người chỉ biết bám riết lấy quyền lực, tàn nhẫn, độc ác, điêu ngoa, nếu như không vì tình hình hiện tại không thể đụng vào, thì hắn đã giết Asisu từ lâu. Cục hận nghẹn ứ ngay họng khiến hắn không cách nào nuốt xuống, từ lần bị bắt ngay Hàm Sư Tử, đến chuyện cô ta là người Ai Cập, liên quan mật thiết đến việc Mitamun mất tích, rồi bao lần hãm hại Carol yêu dấu của hắn...Sau khi cứu thoát Carol ra được lần này, hắn nhất định sẽ tính sổ đầy đủ với cô ta, tốt nhất đừng để có ngày rơi vào tay hắn.
Asisu bên đây cũng âm thầm đánh giá Izumin. Nàng khá khâm phục hắn ta khi mà nặn ra được bộ mặt giả tạo bậc cao ấy. Ai mà chẳng biết trong lòng hắn còn muốn trả thù nàng, vậy mà vẫn tỏ ra như không có gì. Còn nhớ lần trước, hắn ta còn diễn trước mặt Ragashu hệt như đó là lần đầu gặp nàng. Dù sao thì nàng và hắn khá giống nhau, không phải sao? Đều là kẻ diễn kịch giỏi và bị tình yêu giày vò thống khổ. Hắn chỉ khác nàng ở một chỗ, nàng là bị cướp mất, còn hắn, là đi giành của người. Mục đích lần này hắn đến, ắt hẳn là đã biết tin Babylon giữ trong tay hai người quan trọng. Dù nàng biết Ragashu chỉ đưa tin đến cho tên Nebanon kia, nhưng gián điệp cài vào Ai Cập từ các nước không phải không có. Chúng đang rình mò ... đang chờ cơ hội ...
Nguyên cả một ngày, từ sau bữa tiệc kết thúc, Izumin dành để quan sát, ghi nhớ lại từng chi tiết trong cung, nhằm mong kiếm được một cơ hội, nảy ra một ý nào đó hay ho, hoặc biết thêm được điều gì bí ẩn về chỗ giấu Carol.
Ban đầu Izumin có hoài nghi về việc bắt cóc Asisu, nhưng hắn không dám chắc một người quỷ quyệt như Ragashu lại yêu thương cô ta thật lòng hay vì si mê cô ta mà lỡ đi thứ có lợi cho quyền lực của mình. Nếu vậy kế hoạch đó không chỉ là dã tràng se cát, mà còn mang tiếng xấu không chừng. Vậy nên hắn tạm gác kế hoạch đó lại. Cho đến hôm nay, hắn nhìn thấy Ragashu đi đâu cũng mang cô ta theo bên mình, quân theo bảo vệ dĩ nhiên không ít, chỉ trừ lúc thượng triều, mà lúc đó lại để cô ta phía sau cửa rèm thư phòng, được lính của hoàng đế dàn từng lớp canh. Do đó mà giờ phút này, hắn dám khẳng định Ragashu sẽ đồng ý thỏa hiệp với hắn để cứu hoàng phi của mình. Nhưng ... làm cách nào để bắt được Asisu trong tình trạng được gìn giữ cẩn mật như vậy?
-----------------
Buổi tối ở Babylon thật u tịch.
Ragashu ngủ thật say, sau một màn nóng bỏng với Asisu, bình thường hắn không dễ ngủ sâu như vậy, nhưng hôm nay quả thực mệt mỏi hơn mọi khi, từ sáng sớm đã đón tiếp hoàng tử Hitaito, rồi lại tiếp tục thượng triều, túc trực, lo nghĩ. Bởi lẽ trong nhà bây giờ có khách lạ, tính thận trọng cũng phải tăng lên.
Asisu không ngủ được, dù đã rất cố gắng. Nàng trở mình vài lần, nằm ngước nhìn lên trần nhà thật lâu rồi quay sang Ragashu.Hắn một năm rồi vẫn thích nằm sấp mà ngủ thế này, để lưng trần đối diện với khoảng không, một cánh tay vắt ngang hông ôm lấy nàng. Rất hiếm khi nàng nhìn thấy hắn lúc hắn đang ngủ, cũng như nàng chẳng quan sát Ragashu bao giờ, nàng đã dành hầu hết thời gian chỉ để nhớ về một nguời đã hiện hữu trong tim hàng chục năm nay.
Ở tư thế này, gương mặt hắn mê ngủ vô tư như một đứa trẻ, rất gần ... rất gần nàng. Nàng có thể nghe được hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua gò má mình, cùng gương mặt dụi dụi vào trong gối khiến nàng mấy lần suýt bật cười. Đúng là chỉ có khi ngủ, con người ta mới thấy thanh thản được đôi chút, có phải vì thế mà hầu hết khi được say giấc nồng, ai ai cũng trở nên hiền hoà. Nàng cũng muốn tìm bình yên trông giấc ngủ, nhưng sao lại khó khăn đến thế này? Tình trạng mất ngủ như vầy cũng không phải một hai ngày, mà từ khi về Babylon, nó luôn luôn tiếp diễn, chưa khi nào nàng ngủ trọn vẹn.
Nàng quyết định đi ra ngoài cầu nguyện với thần linh, hoặc hóng gió đôi chút. Nàng nhướn người dậy, nhẹ nhàng đặt cánh tay Ragashu trên người xuống, rồi khẽ khàng đi ra ngoài, cố gắng ko để hắn thức giấc. Cánh cửa vừa khép lại, Asisu liền khoác tạm áo choàng mỏng, rồi cùng Ari, phái thêm mấy binh lính đi theo. Nàng không đi xa lắm, chỉ cách phòng ngủ một vài gian, nơi đây gần vườn thượng uyển, lại được xây trên bậc cao, có thể nhìn thấy ánh trăng gần hơn và cảm nhận được mùi hương của thiên nhiên, thứ mà trầm hương có thơm bao nhiêu cũng không bằng.
Cơn rét lạnh bỗng chốc dội lên, Asisu rùng mình nhìn lên mặt trăng trắng toát, to tròn nhưng lạnh lẽo. Hôm nay, nó không còn mang nét dịu dàng như mọi hôm nữa rồi. Nàng cứ thế, nhìn rồi lại nhìn, chăm chú với trăng như thể đó là sinh vật lạ mới được phát hiện. Ngón tay trái chạm vầo lòng bàn tay phải, vẽ nên những vòng tròn kì lạ trong vô thức.
Mẫu hậu ! Người có nhớ con không? Mười mấy năm qua, người vẫn dõi theo con chứ ?
Nếu người sống lâu hơn một chút, có phải mọi chuyện sẽ khác đi đúng không mẫu hậu?
Mẫu hậu, hãy giúp con trở nên can đảm. Can đảm để đối mặt. Can đảm để đương đầu. Mẫu hậu, con yêu người rất nhiều !
Đang đắm mình trong những kí ức chắp ghép mờ ảo về tiên hậu, Asisu không nhận ra mình đang tiến dần về phía trước. Khi mà nàng sắp hụt chân té, thì bỗng một bóng đen lao đến trước mặt, khiến nàng theo bản năng mở mắt giật mình, lùi lại thật nhanh về phía sau. Asisu xác định bóng đen từ phía dưới phóng bên, đột nhập vào hoàng cung thế này thì chỉ có khả năng ám sát vua hoặc nghe lén chuyện cơ mật. Nàng toan hét lên, nhưng âm chưa thoát khỏi cổ họng đã bị lưỡi kiếm nhanh như tia chớp của tên kia chỉa vào cổ họng. Bọn Ari và binh lính tái mét mặt mày, phản ứng không kịp, sợ tổn thương nàng nên không dám manh động.
_Ta chỉ định đi điều tra đôi chút, không ngờ may mắn gặp được kẻ thù ở đây.
_Hoàng tử Izumin thật quá đắc ý rồi. Đột nhập vào được tới đây quả thật kì công. Ta có lời khen cho tài năng của hoàng tử.
Asisu trấn tĩnh lại ngay, mắt nhìn lưỡi kiếm sáng choang mà mặt không biến sắc. Còn Izumin nhìn Asisu cười khẩy, trong ánh mắt còn có lửa căm ghét bùng cháy. Hắn đã tính toán rất kĩ, vào ban đêm, nơi đây ít lính canh nhất, vì gần như toàn bộ bị điều sang phòng ngủ bên chính điện. Hắn chỉ muốn dò la thêm một số tin tức, đi nhiều người không tiện, nên chỉ có mình hắn và Ruka, mỗi người chia nhau đi một ngả. Có ba chỗ hắn nghi, một là nhà lao đặc biệt, hai là mật đạo nào đó trong cung, ba là Ragashu nói dối nên không giấu chỗ nào. Thật bất ngờ, ông trời giúp hắn, cho hắn thấy Asisu đi đến đây hóng gió chỉ với vài binh lính quèn. Hắn cũng sợ có bẫy, nên quan sát thật cẩn thận mới tấn công.
_Tốt nhất đừng nói nhiều, ngoan ngoãn đi ta còn cho sống thêm được ít lâu. Đi...
_Hoảng tử, chỉa kiếm vào ta không có nghĩa là bắt được ta.
_Muốn biết hay không, thử sẽ rõ.
Izumin ấn kiếm hơi sâu vào cổ Asisu, khiến một ít máu chảy xuống. Ari thì hoảng sợ khóc lóc, binh lính dè chừng lùi xa xa và bỏ binh khí. Nhưng nàng nét mặt trở nên khiêu khích nhìn hắn. Giọng nói bắt đầu pha chút thách thức cùng sự bất cần :
_Ta sợ rồi. Haha
Nàng một tay cầm lấy lưỡi kiếm, dùng sức nắm lấy kéo nó ra khỏi cổ một đoạn, mặt cho máu từ tay bắt đầu tuôn trào nhuộm cả đầu kiếm. Tay còn lại, nàng đưa lên cao, phất tay một cái, những binh lính rất nhanh cầm giáo mác xông vào. Asisu té ngã ra sau, bàn tay thấm máu buông khỏi kiếm, nhường lại khoảng trống cho cuộc giao chiến. Ari chạy đến bên nàng, xé tạm vài từ váy áo mà băng tay cầm máu. Rồi cả hai cùng chạy đi kêu cứu, do Asisu mất máu khá nhiều nên bước đi cũng chậm hơn. Tuy nhiên, Izumin luôn là một tay thiện chiến, kiếm thuật của hắn địch lại cả chục người ở đây. Chưa đầy mấy phút sau, chỉ còn lại hai ba người. Lại trong lúc đánh nhau, hắn một tay kiếm chặn đao, một tay lấy ra roi thừng, quất đến từ phía xa, tầm nhắm hắn rất chuẩn xác khi sợi dây quấn quanh chân của Asisu, làm cho nàng té nhào. Ari luống cuống quay sang gỡ ra, thì hắn liền cầm cây thương của một tên lính mới chết dưới tay hắn, ném phập ngay cạnh Ari khiến cô tay nhảy giật lên, bàn tay từ đó cũng run bắn không cử động được.
Izumin ung dung đi tới, Asisu cố gắng giằng co sợi dây với hắn. Nàng dùng hết sức bình sinh kéo sợi dây quấn quanh chân đi theo phía mình chạy, còn Izumin giựt ngược hướng lại, khiến sợi dây căng hết mức, xiết chặt chân Asisu hơn. Nàng rít lên mấy tiếng đau, nhưng không ngừng dùng sức. Những vệt máu bắn trên mặt Izumin cùng lọn tóc bạc mang được điểm tô những châm đỏ xen kẽ bóng tối của màn đêm, khiến hắn như tử thần đang tiến đến đoạt mạng con mồi.
Hắn thấy khoảnh cách đã đủ, nhảy phốc một cái, với người nắm lấy cánh tay của Asisu, kéo nàng thật mạnh. Nàng cảm giác như mình không thở nổi. Nhưng may thay khi hắn bắt đầu lôi nàng đi xềnh xệch. Asisu quơ tay nhặt được một binh khí, nén đau trên tay, nàng siết chặt nó rồi đâm vào người Izumin. Nhưng hắn vừa quay người tránh được, có sượt qua bắp tay. Được một điều hắn mất đà, Asisu lại phóng người ra phía xa và cố gắng lết đến cạnh Ari, người đã bị doạ chết đứng nãy giờ.
_Chạy đi Ari, chay đi kêu cứu, nhanh lên.
Chết tiệt, mọi khi lính ở đây rất đông, chưa kể có lính ẩn nấp nguỵ trang. Tại sao khi nãy nàng phất tay không ai ra. Giờ chỉ còn cách cầu cứu, nơi đây cũng không xa chỗ Ragashu. Chân nàng bị siết hằn những vết đỏ sưng tấy, máu không lưu thông được nên dần mất cảm giác. Asisu không biết rằng binh lính ẩn đều được điều đi sang bảo vệ chính điện ban đêm, còn toán binh lính kia đã bị Izumin hạ thuốc.
Izumin đã lấy được thăng bằng, hắn tiếp tục chạy về phía Asisu, gấp lắm rồi. Nãy giờ tiếng binh khí va chạm chắc chắn đã vang dội, có thể quân lính sẽ nhận ra được có biến bên đây ngay thôi. Nếu cứ chần chừ, sẽ càng nhanh bị phát giác. Tuy nhiên, khi chỉ còn ba bước nữa, thì ... Ragashu đã tới. Và...hàng chục cung thủ từ mọi phía đang giương tên chỉa vào hắn.
Thôi rồi !
Mấy giây sau, một tên từ phía sau nhân lúc Izumin không để ý đã hạ thuốc mê lên người hắn. Izumin dần dần mất đi ý thức, trước khi hắn khuỵ chân gục xuống, ánh mắt hắn còn thấy mờ mờ hình ảnh của Ragashu vô cùng tức giận.
------------------
Khi Asisu đi không lâu, vì quen có nàng ngủ bên cạnh, nên hắn giật mình thức giấc, quờ tay vài cái không thấy Asisu, hắn liền bật dậy hỏi thị nữ, thì mới biết nàng đi hóng gió. Hắn cũng không để tâm lắm, nếu nàng muốn thoải mái một chút hắn cũng không ép, nhưng vừa khi nghe đến chỗ nàng đến, hắn liền tức tốc chạy đi.
Nơi đó, vốn dĩ hắn muốn làm mồi nhử, dụ Izumin vào. Dù rút binh lính đi, nhưng bên trong hắn có đặt rất nhiều bẫy. Nếu nàng chỉ hóng gió bên ngoài, lỡ mà bị tên kia bắt được...Nghĩ đến đấy hắn lại thấy lo lắng bội phần. Hắn không muốn nói cho nàng biết, vì không muốn nàng suy nghĩ nhiều đến việc khác, nhất là khi nàng đang chịu đựng chuyện của đứa em trai ngỗ nghịch.
Và khi đến nơi, chuyện xảy ra đúng như những gì hắn tưởng tượng. Ragashu nhìn vết thương vừa xót xa, vừa tức giận. Hắn vẫn nghe theo lời nàng nói, giam Izumin chung chỗ dưới mặt đất, gần tháp Hammurabi, và đặc biệt, nhốt cùng một căn phòng với Carol
------------------
Carol đang ngồi phỗng người im lặng trong bóng tối. Thực ra căn phòng luôn được thắp sáng, nhưng trước mắt cô chỉ nhìn thấy một màu đen. Đôi mắt xanh mơ màng, giống như biển cả quá rộng khiến nước không biết nên chảy về đâu. Menfuisu đâu rồi? Sao không đến cứu cô? Cô nhớ đến phát điên những giây phút được ở cạnh chàng. Chị đã cứu được chàng chưa? Chàng đã ra khỏi được Babylon rồi không?
Carol khóc rất nhiều, khóc đến nỗi không còn nước để tuôn, tiếng thút thít cũng không thể cất lên. Nới thiếu ánh sáng này khiến cô trở nên xanh xao hơn hắn. Cô không thể biết đã qua bao nhiêu ngày rồi. Chỉ biết nến được đốt lên đã rất nhiều, rất nhiều. Dù cho cô muốn đói mà chết đi cho rồi, nhưng ý chí muốn gặp Menfuisu lại thúc đẩy cô mạnh mẽ. Cô cần phải sống cho đến ngày ra được đây. Công dân Mỹ đã được học nhiều về kỹ năng như cô, không thể coi nhẹ sự sống còn của mình.
Rồi cánh cửa đột nhiên mở toang, Carol suýt chút nghĩ rằng Menfuisu đến cứu mình. Nhưng người tên canh giữ thô bạo đẩy vào trong...không...không phải là Menfuisu.
Là ai? Ai đang bị thương?
Cánh cửa đóng cái rầm không thương tiếc. Carol chạy lại bên cạnh tính hỏi han, lại nhận ra là Izumin. Vết thương trên vai do đạn lại phát tác, cũng chính do anh trai cô gây nên, cùng với một vết cắt trên bắp tay. Không nói gì nhiều, Carol nhanh chóng dìu hắn Nằm lên giường. Izumin chớp mắt, thoát khỏi thuốc mê, nhưng đầu hắn đau như có ai châm kim vào. Hắn mơ màng nhìn sang Carol, trán chảy mồ hôi rất nhiều.
_Nàng đây rồi, hoàng phi của ta...
_Nói gì lạ vậy, tôi đã là hoàng phi Ai Cập. Chắc hoàng tử bị thương nên mê sảng rồi. Nằm xuống một chút, tôi kêu người giúp.
Nói rồi Carol đi ra gõ cửa, chính xác hơn là đập cửa rầm rập
_Mau giúp người, mở cửa, tôi có chuyện muốn nói
Do quá ồn ào, một tên bặm trơn mở cửa, nhưng hắn đi vào trong, không cho nàng bước ra nửa bước.
_Chuyện gì?
_Xin giúp cho, người kia bị thương máu chảy rất nhiều.
_Liên quan gì đến ta. Đừng phiền.
_Xin ông, chỉ là một chút nước ấm và khăn sạch.
_Thôi vậy cũng được, chờ chút.
Hắn đóng sầm cửa lại. Rất nhanh liền quay trở lại và đưa chúng cho Carol. Cô nhanh chóng lau sạch vết thương cho Izumin. Nhưng xem xét tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi, chắc viên đạn vẫn còn bên vai, nếu không lấy ra rất có khả năng sau này dẫn đến hoại tử. Cô suy nghĩ một chút, rồi lại đánh liều một lần nữa, đi ra đập cửa và kêu xin.
_Lại chuyện gì nữa.
_Xin cho tôi thêm một con dao, một bình rượu và băng hoặc vải sạch cũng được. Tôi xin ông, hãy giúp cho trót.
_Thật phiền phức, chỉ lần này thôi đấy.
_Thật cám ơn ông.
Lát sau, hắn đem đến những thứ Carol yêu cầu. Cô cũng lấy làm lạ sao hôm nay tên canh giữ kia lại hoà nhã đến vậy, nhưng chẳng có thời gian để ý nhiều. Dù cô biết mình không phải bác sĩ, tuy vậy với tình thế cấp bách hiện tại, cô chỉ đành thử mà thôi. Izumin trước giờ có cứu cô mấy lần, lại do anh Raian mà bị thương như vậy, nên cô muốn chuộc lỗi. Lòng thương người của cô trỗi dậy, cô quyết tâm phải hành động.
Vì không có thuốc mê, nên Carol cho Izumin uống rượu say thay thế. Izumin một mực nghe lời, hễ là Carol đưa đến, hắn đều chấp nhận không hỏi han. Khi thấy Izumin đã gần thiếp đi, cô cầm cao dao hơ trên lửa của ngọn nến, rồi lấy hết dũng khí, trấn áp ban tay run lẩy bẩy của mình. Cô hít một hơi thật sâu, nhằm chỗ có viên đạn, rạch một đường sâu. Izumin dù đã say, nhưng cơn đau thấu vẫn đánh thức khiến hắn cảm nhận được, nhưng hắn cắn răng, không la hét, hai bàn tay bấu chặt trên giường, khiến chúng lúc xuống một chỗ lớn. Carol lại nhắm mắt, dồn hết sự can đảm cùng sức mạnh lên đầu, lại lấy một đợt sâu oxi vào phổi, tiếp tục rạch để lấy viên đạn ra. Máu tuôn trào, cô phải dùng khăn thấm lau liên tục.
Đạn không giống như mũi tên, tên còn có cán để người ta nắm mà khẩy nhẹ kéo ra. Còn đạn cắm sâu, chỉ có cắt thật sâu vào theo nó, mới mong lấy được.
Thấy viên đạn rồi !
Ngay khi viên đạn vừa lọt được ra ngoài, cũng là lúc Izumin ngất đi. Carol nhanh chóng cầm máu và băng bó cho hắn. Trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Izumin chuyển sang trạng thái hôn mê, tay lắm lấy tay Carol liên tục kêu sảng, khiến cô lo lắng không dời đi được sang chỗ khác.
Asisu đứng bên ngoài nhìn ra khe cửa thì thấy hài lòng với mọi chuyện, khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, nếu không có nàng bên ngoài ưng thuận cho phép và sắp xếp, tên canh giữ hung tợn kia làm sao đồng ý đem những thứ đó đến. Tên dẫn đường có đôi mắt hai màu vô cùng thắc mắc nhìn nàng, nhưng không dám hỏi chuyện. Asisu thở dài một cái, quay sang nói với hắn :
_Được rồi, chuyện bên đây đã xong, cũng đã đến lúc rồi. Ngươi dắt ta gặp hoàng đế Menfuisu đi.
---------------
Giữa các chap sẽ có lồng tâm lí nhân vật, nên truyện hơi kéo dài tình tiết, mong các bạn thông cảm cho Fia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com