Itoshi Sae - odnoliub
Lần đầu anh xoa đầu em. Vốn là một hành động vô thức, em ngoan lắm, rất hiểu chuyện, còn anh vốn cũng có em nhỏ. Thế là tiện tay xoa đầu em mà khen.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ là một hành động nhỏ như vậy thôi.
Lại làm nước mắt em chảy xiết. Nói sao nhỉ. Lần đầu em được anh xoa đầu mà cũng là lần đầu em được người khác xoa đầu. Em vốn chẳng nghĩ mình sẽ thích nó, vốn luôn nghĩ rằng xoa đầu có gì đặc biệt sao? Giờ đây em hiểu rồi, cảm giác bung nở hạnh phúc trong lồng ngực, là sự nhộn nhạo trong lòng, là sự lân lân của cảm xúc. Kì lạ thật, cảm giác này tự động nổi lên như một con sóng thần ồ ập về phía em. Lần đầu đấy, em hiểu được sao người ta lại thích được xoa đầu. Nó vốn chẳng phải chỉ là một hành động giản đơn mà em luôn nghĩ, nó kèm theo cả cảm xúc mà đối phương hướng về phía em. Là tự hào? Là hài lòng? Là hạnh phúc? Em không biết, nhưng có lẽ là một cảm xúc tích cực, bởi lẽ chẳng ai thưởng cho một đứa trẻ hư cái xoa đầu. Em nghĩ mình được công nhận, có lẽ vậy.
Xoa đầu chắc hẳn là một hành động rất diệu kì.
Thấy em khóc ròng, anh chỉ nhìn em thật lâu, ôm em vào lòng mà vỗ về. Em không hiểu rõ mình và có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng em biết. Mình thích nó. Em thích anh. Có lẽ đó là lý do vì sao nó đặc biệt.
Cảm giác được yêu thương quả là một điều diệu kì.
.
Lần đầu anh nói anh yêu em. Cũng là lần đầu ai đó nói với em như vậy.
Thật là một người tàn độc. Em đã luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng để thể hiện bản thân chẳng cần tình thương của ai nữa, tự xây cho mình một bức tường ngăn cách để bảo vệ bản thân, em phải luôn trông thật mạnh mẽ, tự lập. Vậy mà anh đến, đem tất thảy sự ấm áp xa lạ mà lần đầu em được cảm nhận mà cho em. Như một con thú đói mà ngấu nghiến, em nghiện.
"Người ta đói đến đâu cũng không thể chết, nhưng no một bữa là đủ chết.".
Em điên cuồng trong cơn dại tình mà khát khao. Tự hỏi đó có là điều sai trái. Cảm xúc của con người quá đáng sợ mà cũng quá khó hiểu để em biết nhiều. Em biết nặn lại mình như nào đây, khi nếm qua tình cảm như này. Em yêu anh, chỉ sợ anh đáp lại. Bởi lẽ đó giờ em vốn quen với việc cho đi.
Anh yêu em không điều kiện. Điều đó làm em sợ. Bội thực.
Em à.
Anh biết em sợ bị bỏ rơi, em cứ muốn cho đi thật nhiều để níu kéo người khác lại, cuộc sống chẳng dễ dàng mà em cũng sống chẳng dễ dãi với bản thân. Anh biết em sợ mắc nợ ân tình, mắc nợ tình cảm, em sợ em không cho đi thì chẳng ai ở lại bên em đến cùng. Chỉ khi trong một mối quan hệ mà lợi dụng nhau em mới dám bộc lộ bản thân, vì em không còn phải lo người ta bỏ rơi em vì phát hiện ra em là người như nào, trong khi vốn dĩ em chẳng làm điều gì quá đáng. Nỗi sợ đó cũng tồn tại khi hai ta yêu đương. Vậy nên Sae sẽ tìm ra cách để giúp em dễ dàng, thoải mái và bình thường hóa việc cho đi cùng nhận lại hơn, trả tiền bữa ăn hôm nay, mua vé đi chơi của lần tới. Bất kì hành động lời nói nào của anh cũng thể hiện rằng chuyện tình đôi ta còn kéo dài nữa, còn nhiều cơ hội để cho đi và nhận lại trong tương lai hai đứa lắm, vậy nên em ơi đừng sợ hãi mà e dè rồi chỉ biết cho đi. Rằng có một người để em trút lên mình nỗi khát khao được yêu thương và yêu thương của em.
Hi vọng em biết điều đó.
.
Anh.
Rất hay về nhà với khuôn mặt kiệt sức, sự mệt mỏi như bủa vây lấy anh, anh không nói gì cả, chẳng có sức lực để nói một câu "Anh đã về". Em hiểu. Em hiểu cảm giác đó, ngay cả cất giọng cũng là một điều mệt mỏi. Đó là lý do em luôn vui vẻ chào anh về nhà, trao anh cái ôm, hôn anh một cái. Em dắt anh vào nhà, dẫn anh đến ghế sofa. Anh chẳng nói gì cả, chỉ vòng tay ôm lấy eo em dụi mặt vào.
Vốn quen với việc Sae đáp lại tình cảm của em chẳng cần lời nói. Em luồn tay vào mái tóc đỏ trầm mà xoa bóp, vuốt ve. Anh rục rịch, kéo cả em xuống ghế mà nằm, giấu mặt vào ngực em.
Sae lúc mệt mỏi bám người hẳn, em cũng quen rồi. Đặt báo thức để hai đứa còn dậy mà ăn uống xong em cùng chìm vào giấc cùng người trong vòng tay. Cứ thế.
.
"Em chẳng bằng ai, mà cũng chẳng hoàn hảo, sao anh lại yêu em thế.". Em nói một cách bất chợt, chẳng nhìn anh. Ngoài ban công gió thổi lạnh đến rùng mình, thế mà lại có hai con người cùng nhau ngồi ngoài này mà choàng chăn uống trà.
"Tình yêu là thứ xuất phát từ sự cảm tính của con người bởi lẽ con người là một giống loài quá cảm tính. Còn ghét xuất phát từ logic, đó là lý do hỏi vì sao em ghét người đó em lại có thể dễ dàng trả lời. Nhưng tình yêu thì không như vậy. Định nghĩa của tình yêu quá rộng để được đặt tên, được định nghĩa. Anh không chắc, tình yêu là gì. Chỉ biết rằng cảm giác ấm áp khi bên em là tình yêu, nhịp đập rộn ràng khi kề em là rung động, cảm giác thư giản khi kế em là tin tưởng. Vậy hẳn đủ là tình yêu rồi.". Giọng anh êm ái, mắt cũng chẳng nhìn em, chỉ chăn chăm về phía trăng sáng trước mặt, như em vậy. Anh ít khi nói nhiều như vậy, nhưng có lẽ em là ngoại lệ duy nhất.
"Anh...biết cách để người khác cảm thấy hạnh phúc thật đấy.". Em nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào vai anh.
"Ừm, có lẽ với em là như vậy.". Anh nhấp một ngụm trà, anh không nghĩ mình là người biết đem lại hạnh phúc cho ai. Không phải ai cũng chịu được tính anh như em đâu, là em, chính em chủ động tìm ra ý tình trong câu nói khô khan của anh đấy chứ.
"Em biết vì sao người ta khen mặt trăng đẹp trong khi chẳng ai muốn nhìn mặt trời không?".
"Vì mặt trăng phản chiếu lại ánh sáng mặt trời ở cường độ thấp hơn? Còn mặt trời quá chói để ai đó có thể nhìn nó mà chiêm ngưỡng?". Chà khô khan quá. Không khí đượm tình thế này mà em trả lời thế đấy.
"Ừ, có lẽ là vậy đấy. Con người chúng ta vốn có tâm lý thích những người không hoàn hảo mà.".
"Là sao?".
"Là vậy thôi. Em không cần hoàn hảo để có thể thu hút những người khác. Chỉ vậy thôi. Em thu hút anh.".
Chỉ vậy thôi, trong một khoảng khắc, ánh sáng êm dịu của em lọt vào mắt anh. Chỉ cần vậy thôi.
"Chẳng hợp lý gì cả.". Em vùi mặt vào vai anh mà cười.
Em thích anh quả thật đúng đắn.
.
Là yêu. Hẳn vậy.
.
Lời của mình: thi xong rồi!!!!!!! Xõa
Mệt hết cả người.
Ước gì Sae bao nuôi xách mình đi khỏi thế giới khắc nghiệt này thiệt. =)))))))))))))
Vài thứ ninh tinh: ban đầu là ko thể hiểu xoa đầu có gì đặc biệt vậy nên mới nhận định cảm giác hạnh phúc đó là đến từ xoa đầu thành ra mới có câu: " Xoa đầu chắc hẳn là một hành động rất diệu kì.".
Nhưng sau khi tìm ra nó đến từ người trao nó, rằng tình cảm của họ được truyền qua hành động nhỏ đó vậy nên mới đổi thành: " Cảm giác được yêu thương quả là một điều diệu kì."
Cố tình viết giống nhau chính là vì vậy á =)))))) lần đầu mà cũng là lần duy nhất của mình chính là cảm giác như này. Mình khóc thật huhu.
Đôi lúc mình mệt mình chẳng muốn nói gì cả mình chỉ muốn được yêu thương thôi nhưng chẳng có ai ở bên. Vậy nên mình nghĩ Sae khi kiệt sức cũng muốn điều đó.
Cái tâm lý thích người không hoàn hảo đó có thiệt 🥴.
Đoạn 2 và đoạn 4 là một cặp.
Ngoài ra tên truyện là "Đôi ta? Hẳn vậy" là do ng trong cuộc đều ko chắc chắn về tình yêu, không đủ hiểu để rõ nhưng những cảm xúc này không hề giả vậy nên mới kết bằng "hẳn vậy" - ko chắc chắn nhưng chấp nhận nó là tình yêu. "Đôi ta?" vừa là câu hỏi vừa là câu đáp lại cho câu hỏi đó. =)))))))))))))))))))) cái tên truyện khùng vậy mà mn cũng vô đọc nữa ngại vl =)))))) huhu
Mình thông qua Sae để giải thích cách viết mập mờ của mình 🥴 triết lý xàm l nhưng đc ank đẹp trai nói ra nó khác bọt hẳn mn nhỉ 😩🤲✨.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com