tình yêu là cái chết.
L'amour, la mort.
Tôi và Pinga đều có hình xăm ấy gần trái tim mình. Mỗi một nhịp đập, dường như tim tôi lại cố gắng gào lên dòng chữ ấy, đến mức muốn vỡ ra.
Có lẽ đó là hai thứ làm cho tôi thấy cuộc sống này có ý nghĩa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Black Organization.
Tổ chức là đức tin của cuộc đời tôi từ những năm tháng còn là một cô bé. Tôi lấy làm vinh dự khi được hiến dâng cho tổ chức sự phục vụ của mình. Sẽ không đời nào tôi quay đầu hay hối hận khi giết ai đó, vì bọn nó xứng đáng phải chết. Tôi sẵn sàng để nổ súng 2 lần, nếu có cơ hội.
Chúng tôi không có quyền lựa chọn những gì tiếp theo sẽ xảy đến với mình, nhưng gia nhập tổ chức đã là đặc ân lớn nhất mà một người có thể lựa chọn. Tôi đã biết cách tổ chức thanh trừng những kẻ không còn khả năng sử dụng nữa, tất cả đều là cái chết.
Tổ chức đã cho chúng tôi nhiều đặc quyền mà người thường không thể có được, trong đó có quyền được đoán trước cái chết của mình.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Gần đây, chúng tôi bận rộn đến nỗi không thể gặp nhau qua điện thoại. Lần gần nhất tôi nghe giọng cậu ấy là 7 ngày trước, một chất giọng hớn hở khi nói về một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng gì đó.
"... Nếu lần này thành công, tên Gin sẽ không còn ngẩng đầu lên được nữa."
"Thật sự như vậy à, Pinga-kun?"
"Nó là như thế. Để đạt được điều đó, anh đang làm việc đến chết đây."
"Em có thể biết nó là gì không?"
"Người đẹp à, rồi em sẽ biết thôi."
"Pinga-kun."
"Vậy nhé, yêu em mãi mãi."
Tút, tút, tút...
Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe từ cậu ấy trong lúc tranh thủ giờ nghỉ giải lao ở nhà hát Opéra Garnier. Tắt vội điện thoại đi, tôi lại lao vào một buổi diễn mới của cuộc đời, mà không biết khi nào tôi sẽ được nghe giọng cậu ấy một lần nữa.
Sự khôi hài mà cuộc đời mang lại đó là nó có thể ném vào mặt tôi rất nhiều thứ vào cùng một thời điểm. Khi tôi chưa đủ thời gian để suy nghĩ thấu đáo về một vấn đề nhất định, tôi đã bị cuốn vào nhiều chuyện tiếp theo. Như cách để bắt kịp tốc độ 135 bpm của bản Chaconne in D minor của Bach.
Bach sáng tác bản nhạc này để tưởng nhớ cái chết của vợ mình, người qua đời ở tuổi 35. Mỗi lần chơi nó, tôi có thể nghe thấy tâm hồn ông đang tuôn trào. Không hiểu vì sao lần này, tôi đồng cảm với ông ghê gớm.
Thời gian dần qua đi, giọng của Pinga cũng trở thành một thứ xa xỉ. Khi làm việc, cậu ấy tuyệt đối không nghe điện thoại. Tôi tôn trọng Pinga và những quy tắc của cậu. Nhưng nghiệt ngã là ở chỗ tôi cũng chẳng đào đâu ra thời gian dành cho cậu.
Trong tình yêu, tôi nghĩ cậu ấy đã thắng tôi. Nhưng không, chúng tôi đều là những kẻ thua cuộc. Một khi đã tách biệt, chúng tôi đã bị gán cho những ranh giới khó có thể xoá nhoà. Phải rồi, thời gian là cái chết của tình yêu. Dù thế nào đi nữa, khi buộc phải lựa chọn, người ta cũng sẽ chọn mình.
Có lẽ tôi cũng đang chơi cho một tình yêu đã chết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi lái chiếc Rolls Royce của mình trở về nhà lúc 0 giờ 30 sáng. Trong không khí rực rỡ chói mắt của Giáng sinh, đường phố Paris cũng đã khoác lên mình những dải đèn tráng lệ, mặc dù tuyết rơi bất thường trong năm nay. Bên ngoài, tiết trời lạnh cóng.
Thế là Giáng sinh sắp đến rồi, ngày chúng ta đắm chìm trong tình yêu của Thiên Chúa.
Tiếng giày cao gót của tôi gõ lộp cộp trên nền nhà nạm kim cương của Ritz. Chiếc manteau màu be tôi đang mặc vẫn còn đọng lại một chút tuyết li ti từ bên ngoài. Thế là hết - ngày hôm nay cuối cùng cũng đã hết. Tôi sắp sửa được gặp lò sưởi thân yêu trong góc phòng rồi.
Khi bước đến cửa phòng mình, tôi thấy vài bó hoa hồng và một chiếc hộp quà Rolex đặt trước cửa, trông như chúng đã ở đấy từ rất lâu. Hẳn là quà Giáng sinh chăng? Những bó hoa đến từ dàn nhạc quốc gia, một số quan chức nhà nước và ban quản lý khách sạn. Còn hộp quà Rolex là từ Ethan Garnier, kèm một lời nhắn viết tay ngắn ngủi.
Giáng sinh an lành, chị Jo. Mong Ngài lắng nghe những gì ta đã nguyện ước.
Thằng bé vẫn không quên tôi.
Khi cúi xuống để nhặt lên những món quà, tôi lấy làm lạ khi lẫn trong những thứ đồ đó là một phong thư màu đen, mặt sau có in chìm hình con quạ, mặt trước là tem bưu thiếp đến từ Nhật Bản.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bạn đã chết bao giờ chưa?
Tôi nghĩ mình đã trải qua cảm giác đó trước đây. Lúc ấy, cả thế giới không hề sụp đổ, mà chính tôi mới là người sụp đổ vì mất đi thế giới của mình.
Cái chết nào cũng là chết nhưng chết vì lý tưởng là một điều tuyệt vời. Tôi đã bảo cậu ấy như thế.
Nghĩ không có việc gì quan trọng, tôi chậm rãi bước vào nhà rồi cẩn thận mở ra phong thư tuyệt mật từ tổ chức. Bên trong phong thư, tôi lấy làm lạ khi ngoài một tờ giấy là một chiếc USB trông rất quen thuộc. Nó giống loại mà Pinga hay dùng.
Đó là bức thư đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi nhận tin Pinga chết, từ bức thư đã vượt 6031 dặm từ Tokyo đến Paris, một ngày tháng Mười hai.
Những dòng chữ tiếng Nhật ghi rằng, suốt vài tháng qua, Pinga đã dùng khả năng thiên tài của mình để tìm ra một lỗ hổng bảo mật khổng lồ từ cơ sở dữ liệu của Cơ quan Cảnh sát quốc gia Nhật Bản. Đó là bộ phận lưu trữ nhiều tài liệu mật mà tôi đã không thể phát hiện ra, và NOC list được cho rằng vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó trực thuộc cơ quan này.
Khi Pinga đã làm đến nước này, thật sự mà nói, nếu nó thành công, chúng tôi sẽ phát hiện thân phận của toàn bộ NOC trên thế giới. Để đánh cắp những dữ liệu đó, chỉ có một cách là xâm nhập trực tiếp hệ thống an ninh của cơ quan đầu não tại Sở cảnh sát Tokyo.
Và Pinga đã lẻn vào nơi ấy một mình. Cậu ấy bị phát hiện khi chỉ đánh cắp được một phần thông tin, trong tình thế đó, súng đã nổ và một viên cảnh sát đã bỏ mạng. Sau đó, cậu ấy đã khơi mào cho cuộc rượt đuổi xé toạc màn đêm Tokyo giữa mình và một binh đoàn cảnh sát bảo an Nhật Bản.
Trong những nỗ lực ngăn chặn cậu ấy, một phát súng nhắm vào lốp xe lại găm vào bình xăng, làm cho cả chiếc xe chìm trong biển lửa sau một tiếng nổ vang trời.
Báo đài cũng kịp ghi lại hình ảnh cảnh sát cố gắng đưa ra từ ô tô một cái xác cháy đen nằm trên cáng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi tiếp tục đọc bức thư.
Trước đó vài ngày, trong nụ cười trịch thượng của mình, Pinga bảo rằng những dữ liệu sắp tới trong chiếc USB này sẽ giúp cậu ấy leo lên vị trí không thể thay thế trong tổ chức. Pinga không giấu được niềm vui thích khi bản thân có cơ hội được hất cẳng nhiều người khác.
Khi được hỏi về mối quan hệ với tôi, Pinga đáp lại chỉ bằng một ánh mắt, rồi bảo rằng, khi mọi chuyện kết thúc, cậu ấy nhất định sẽ rỗi rãi nên sẽ sang đây thăm tôi.
"Có chết, tôi cũng muốn được nhìn mặt cô ấy lần cuối."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Pinga bảo, chiếc USB này chỉ mình tôi và cậu ấy biết mật khẩu mà thôi.
Để đề phòng bất trắc xảy ra, tổ chức đã lệnh rằng: khi chơi trò rượt đuổi chẳng hạn, Pinga sẽ âm thầm đặt chiếc USB ngàn vàng tại một vị trí mà tổ chức đã chỉ điểm. Cùng lúc đó, những người còn lại cũng sẽ vào cuộc hỗ trợ cậu ấy bằng cách chăm lo bọn cớm từ phía sau.
Nhưng thực tại nghiệt ngã rằng, Pinga đã sớm mất liên lạc và nhận lấy cái chết.
Với hy vọng mong manh nhất có thể, tổ chức cũng đã đến vị trí chỉ điểm ban đầu để tìm chút gì còn sót lại, nếu như Pinga thật sự làm theo lệnh. Họ không tin vào mắt mình khi chiếc USB thật sự ở đó.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Giờ đây, trên tay tôi là di vật của Pinga. Một mặt, nó là thứ mà cậu ấy muốn dành cho tôi, mặt khác, tôi đang nắm giữ chìa khoá quan trọng nhất từ trước đến nay của tổ chức, đúc kết từ chính mạng sống của cậu ấy.
Pinga không hề tiết lộ cho tôi mật khẩu của chiếc USB đó, nhưng lại quả quyết rằng người mở được nó chỉ có thể là tôi và cậu ấy. Một lần nữa, số phận cứ như trêu đùa tôi rằng: vì độ bảo mật dữ liệu hàng đầu của nó sẽ được tự động kích hoạt sau khi nhận thấy có vấn đề từ bên ngoài, tôi chỉ có thể nhập mật khẩu một lần duy nhất.
Đọc đến những dòng cuối cùng của bức thư, đầu ngón tay tôi đã sớm run run mất rồi. Lý do Pinga không gặp tôi là vì cậu ấy không còn nữa. Tôi sẽ không bao giờ được nói chuyện với cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ được nhìn mặt cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ có thể chạm vào cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy thêm một lần nào nữa.
Tôi biết mình có thể giữ bình tĩnh ngay lúc này, nhưng không giữ được những giọt nước mắt.
Làm thế nào để tôi nhét sự thật đã được xác nhận vào tâm trí mình, rằng Pinga thật sự đã chết?
Trong đôi mắt đã nhoè đi, tôi nhìn thấy cảm giác chết đi một lần nữa, trong vô vàn những thứ có khả năng lặp lại.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi chẳng thể nhớ mình đã ngồi trước lò sưởi bao lâu. Thứ mà chỉ tôi và cậu ấy biết, chỉ có thể là thứ đó.
Tôi tự nhủ rằng, sẽ ra sao nếu tôi thất bại? Không, tôi không còn thời gian để thất bại nữa.
Không ngờ đó lại là mật khẩu đúng.
Sau khi thao tác thành công, màn hình tôi từ từ hiện lên hàng đống dữ liệu từ chiếc USB, có vẻ như chỉ là thông tin của một người duy nhất.
Trí óc tôi bắt đầu tái hiện trò chơi đếm ngược. Ngay sau đó, mắt tôi đông cứng lại trước những gì hiện lên trên màn hình máy tính.
.
.
.
.
.
.
3
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
2
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
1
.
.
.
ZERO
(ẢNH)
FURUYA REI (AMURO TOORU/BOURBON)
29
CỤC AN NINH
CƠ QUAN CẢNH SÁT QUỐC GIA NHẬT BẢN - PSB
HỌC VẤN: HỌC VIỆN CẢNH SÁT (TỪ xx/xx/xxxx - xx/xx/xxxx)
THỜI GIAN THÂM NHẬP: xx/xx/xxxx
BÁO CÁO SƠ BỘ: ......
TƯ LIỆU ĐIỀU TRA: ...........
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Một lần nữa, tôi thấy mình trên chuyến bay đến Nhật Bản.
Liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 giờ nữa, tôi sẽ đến Tokyo. Bất chợt, khi tôi đang thiếp đi, điện thoại lại rung lên cuộc gọi vì chế độ im lặng. Ai lại gọi tôi vào giờ này thế?
... Bố?
"Con nghe đây, bố?"
"... Jo?" Giọng bố tôi rè rè phía bên kia đầu dây.
"Chào bố. Mấy năm rồi con mới nghe giọng bố."
"Con đang đến Nhật phải không?"
"... Vâng, thưa bố."
"..."
"... Có gì sao ạ?"
"... Về chuyện của cậu ấy, bố rất tiếc về những gì đã xảy ra."
"..."
"Nhớ rằng bố yêu con, Jo. Yêu con mãi mãi."
"Yêu bố."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi không nhớ lần cuối mình gặp bố là khi nào, nhưng ông ấy cũng chỉ nói với tôi được có thế.
Trong số hành lý mà tôi mang theo, chúng vẫn không thay đổi gì: một số quần áo, nước hoa, vật dụng trang điểm, và súng. Vẫn là những thứ thân thuộc, cứ như ngày hôm qua. Điểm khác nhau duy nhất là tôi đang nắm chặt chiếc USB của cậu ấy trong tay mình.
Bây giờ, những gì phía trước chỉ còn là Nhật Bản.
Trước khi một ai đó phải chết, thì tôi đã chết hai lần.
—————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com