2.
Không dám hé răng kêu một tiếng, chỉ sợ cơn đau đó không bằng một phần mười những tổn thương tôi mang đến cho cậu.
Trong cơn say Winny giày vò tôi đến hơn năm giờ sáng, sau đó mới gục xuống ngủ thật say. Chỉ có khoảnh khắc này mới dám tận hưởng cảm giác hạnh phúc được cậu ấy ôm vào lòng, dù cho chỉ là chốc lát. Nhưng lại lo lắng, sợ sẽ khiến cậu ấy ngủ không thoải mái.
Đau đớn khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo không sao ngủ nổi, chỉ biết ngây người nhìn cậu ấy tựa vào ngực tôi, thẳng tới khi sắc trời hơi hửng sáng.
Muốn rời giường chuẩn bị đồ dùng cho lịch trình trong ngày, tôi khẽ đẩy cậu ấy xuống giường kết quả lại lảo đảo vài cái rồi ngã ngồi xuống đất. Tiếng động không lớn nhưng cũng khiến tôi phải cuống quít ngoái đầu lại. Thật may, không đánh thức cậu ấy.
Sau đó tôi đi tới nhà bếp muốn làm chút canh giải rượu đơn giản. Nghĩ đến Mark có lẽ hôm qua cũng uống không ít nên cuối cùng làm hai bát. Vừa mới bưng bát canh từ bếp đặt lên bàn ăn đã thấy Fourth dụi mắt đi ra.
"Chào anh Satang."
"Chào buổi sáng. Đúng rồi, em giúp anh mang bát canh này cho anh Mark uống đi. Cũng đến lúc mọi người phải dậy rồi."
"Đã biết." Bộ dạng thằng bé chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ đơn giản đáp lại một câu.
____ đương nhiên lúc thường Fourth cũng không hề có nửa điểm nhiệt tình với tôi.
Sau đó tôi bưng bát canh khác vào phòng ngủ chung với Winny
Ánh mặt trời mùa đông vừa trong trẻo vừa lạnh lùng ùa qua ô cửa sổ tràn vào phòng, trải đều lên người cậu trai tóc nâu đang nằm vùi trên giường. Cậu ấy vẫn yên lặng ngủ say, hoàn toàn không có thói xấu cáu giận lúc sáng sớm. Tôi bưng canh giải rượu đứng bên mép giường, theo bản năng mà vẽ lên ảo tưởng rằng mình vừa mới cùng người trước mặt trải qua một đêm yêu thương quấn quýt, bây giờ sắp đánh thức cậu ấy, nhìn cậu ấy mỉm cười dịu dàng nói với tôi câu chào buổi sáng.
Điên rồi Satang, mày đang suy nghĩ cái gì thế.
Tôi lắc đầu một cái, thầm tự mắng bản thân một câu. Không đành lòng cũng không dám gọi Winny dậy, tôi chỉ biết đặt bát canh sang một bên rồi lặng lẽ đứng bên mép giường không biết phải làm gì. Thật ra tôi rất muốn giúp cậu ấy chuẩn bị một chút đồ dùng trước hành trình, để cậu ấy có thể ngủ nhiều hơn một chút. Nhưng Winny không thích tôi chạm vào đồ của cậu ấy.
Giống như thằng đần mà ngơ ngác nhìn Winny tới gần mười phút, tận đến khi nghe thấy tiếng các thành viên khác nhao nhao gọi nhau rời giường mới gom hết can đảm mà cúi người, khẽ đẩy đẩy cậu ấy.
"Winny... Winny."
Winny cau mày, từ từ mở mắt.
____ Người tôi yêu, có ánh mắt đẹp nhất thế giới này. Cho dù chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến tôi suýt chút nữa lạc mất ngôn ngữ.
"Phải, phải dậy rồi. Bảy giờ, à không, là bảy rưỡi phải tới thẩm mỹ viện."
Bộ dạng tôi lắp ba lắp bắp hẳn là cực kì thê thảm. Sự thật chứng minh đúng là như vậy, Winny chỉ liếc nhìn tôi một cái đã chán ghét, ngay lập tức hướng ánh mắt sang chỗ khác. Cậu ấy vừa ngồi dậy đã nhíu chặt mày, hơi thở nặng nhọc, có lẽ là do say rượu nên đầu rất đau nhức.
Winny không nói nửa lời đã rời phòng, tôi liền bưng bát canh đuổi theo sau ___ mặc dù cậu ấy tới gần sáng vẫn không tha cho tôi, khiến tôi đi lại đau tới mức không thể hình dung.
"Uống bát canh giải rượu đi, sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Winny không lên tiếng, cũng không nhìn tôi mà chỉ lẳng lặng cần lấy bát.
Cho dù là vậy, có thể nhìn cậu ấy uống canh mình làm cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc rồi.
Nhưng rồi đột nhiên tôi thấy cậu ấy đi về phòng bếp, đem cả bát canh đổ xuống bồn rửa.
Biểu cảm vui vẻ trên mặt bỗng chốc cứng đờ, giống như đem bát canh kia hất thẳng lên mặt tôi. Cúi đầu cười khổ, lại bị ai đó vỗ vỗ vai.
"Còn ngơ ra đó làm gì, mau chuẩn bị đồ rồi lên đường thôi."
Là anh Mark.
"Vâng."
Trên đường tới thẩm mỹ viện, bao mệt mỏi mới thi nhau kéo tới. Tôi đắp áo khoác lên người rồi tựa đầu vào cửa kính xe. Nhưng cũng chỉ nghỉ ngơi chốc lát bởi cơn đau nhức bên hông cứ dai dẳng không tha.
"Satang à, không sao chứ? Sao sắc mặt em kém vậy hả?" Tiếng anh Mark từ phía trước vọng tới. Có lẽ trong nhóm chỉ mình anh ấy là quan tâm tới tôi.
Mệt mỏi mở mắt, đối diện là đôi mắt thật to đang nhìn mình.
"Không có gì." Tôi cười cười đáp lại.
Qua khóe mắt chợt thấy Winny nghiêng đầu nhìn về phía này.
Thật không muốn để cậu nhìn thấy tôi trong bộ dạng chật vật này. Nhưng cậu thà thấy tôi khốn khổ cũng không bằng lòng cho tôi chút vui vẻ phải không? Vậy thì như cậu muốn rồi đó. Thực sự bây giờ tôi vô cùng khó chịu.
Anh Mark dường như không nhận ra Winny đang nhìn về hướng này, tiếp tục nói với tôi: "Lịch trình ngày hôm nay tới ba giờ chiều là kết thúc rồi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nhóm chúng tôi không có trưởng nhóm, nhưng bất kì ai cũng coi anh Mark là đội trưởng. Anh ấy luôn dịu dàng chăm sóc người khác như vậy, cho dù là kẻ hèn hạ như tôi cũng được anh quan tâm. Thật ra mọi người đều rất tốt, chỉ là bọn họ bởi vì chuyện của Winny mà lạnh nhạt với tôi.
Sau khi tới nơi xuống xe, trước cửa đã bị một nhóm fan hâm mộ chờ sẵn.
Tôi cố gắng nở nụ cười. Sau lưng đột nhiên truyền tới cảm giác bị tay ai đó khoác lên.
Nghiêng đầu nhìn lại ___ quả nhiên, là Winny. Cậu ấy cười đến sáng lạn, gật đầu chào fan hâm mộ. Bộ dáng thân mật ôm vai tôi thật không nhìn ra một chút giả dối nào.
Hóa ra người tôi yêu lại bị tâm thần phân liệt, khoảnh khắc được cậu ấy ôm vào lòng, một chút hạnh phúc tôi cũng không cảm nhận được. Chiều theo fan hâm mộ mà cố ý làm ra những hành động thân mật thế này, chẳng thà cậu ấy cứ giận dữ với tôi như sáng nay còn khiến tôi thấy thật lòng hơn.
Fan hâm mộ luôn gán ghép tôi với cậu ấy. Quả nhiên vào trong thẩm mỹ viện rồi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng fan nữ gào thét chói tai. Cô gái nhỏ đáng thương ngoài kia ơi, nghìn vạn lần đừng ảo tưởng. Winny Thanawin mà mọi người yêu mến, có lẽ căm ghét nhất là việc phải chạm vào người tôi. Mặc dù tôi cũng muốn như vậy, ảo tưởng rằng người cậu ấy yêu là Satang Kittiphop. Nhưng người mà các cô yêu đến điên cuồng, Winny lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt tươi cười trước ống kính đó khi đối diện với tôi, chỉ có khinh bỉ và căm hận mà thôi.
Không ngoài dự đoán, vừa khuất khỏi tầm mắt người hâm mộ Winny đã buông tay, lạnh lùng bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Quả nhiên đều là giả tạo.
"Cậu khỏe không?" Sea Tawinan đi tới bên cạnh tôi, bâng quơ hỏi một câu. Có lẽ cũng nhận ra tâm trạng tôi không được tốt.
"Ừ, đều ổn cả." Tôi cười cười đáp lại. Không biết cảnh vừa nãy có bị Sea bắt gặp không, nhưng vẻ quan tâm chân thành của cậu ấy vẫn khiến tôi thấy ấm áp.
Sea gật đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa. Fourth đi ngang qua cũng chỉ liếc nhìn rồi đi thẳng.
Tôi mơ màng tựa đầu vào ghế trong thẩm mỹ viện, mặc cho cordi noona tùy ý hóa trang.
"Cái đó... khoan đã, chẳng qua chỉ là đi quay phỏng vẫn có cần vẽ mắt đậm như vậy không?" Tôi mở mắt, hơi bất ngờ nhìn người trong gương.
"Bởi vì khi phỏng vấn sẽ nói cậu là người phụ trách eyeliner trong nhóm."
"A..." Tôi nói không nổi nữa. Nhóm mới ra mắt chưa được một năm, đúng là cần phải có chút gì đó ấn tượng để công chúng nhận ra.
Cũng may kẻ mắt đậm khiến tôi che đi vẻ mỏi mệt. Nhân lúc cordi noona xoay người đi tìm đồ, tôi cũng nhìn vào gương luyện tập ánh mắt một chút.
Kết quả lại bất ngờ chạm tới tầm mắt Winny trong gương.
Cậu ấy ngồi bên phải, ngay sau ghế của tôi trong thẩm mỹ viện, tay nghịch điện thoại di động nhưng mắt vẫn lạnh lùng quét qua chỗ tôi. Tôi chớp mắt ngây người đối diện với ánh mắt của Winny, nhìn cậu ấy nhàn nhạt mở miệng, hướng về phía tôi mở khẩu hình rồi lại cúi đầu chơi với điện thoại.
Đê Tiện.
Cậu ấy mắng tôi vậy đấy.
Giống như sức lực toàn thân đều bị rút cạn
___ Cậu xem, cậu lúc nào cũng biết phải làm sao để trong một giây ngắn ngủi cũng khiến tôi khốn khổ tới thấu xương. Tôi ngơ ngác nhìn gương, nhìn chính mình trong nháy mắt biến thành kẻ xấu xí nực cười.
____ Chưa một lần được người mình yêu nhất coi trọng, tôi còn có thể ngồi đây trang điểm nữa sao. Sau khi cô ấy biến mất, tôi không còn biết ý nghĩa nụ cười là gì nữa.
——————————————
Tôi: Winny
"Chào mọi người, tôi là happy virus Winny Thanawin." Tôi giả vờ vui vẻ, cười cười nhìn về phía camera.
Ngay sau đó, người bên cạnh cũng nhàn nhạt lên tiếng.
"Xin chào mọi người, tôi là, ờm... người phụ trách eyeliner trong nhóm, Satang Kittiphop." Cậu ta hướng về phía camera vẫy vẫy tay, ngón tay thon dài đưa qua đưa lại trước mặt tôi.
Khiến một trận bực bội lại trào lên trong lòng.
"Thật ra dạo gần đây có một việc khiến khán giả rất tò mò," Dẫn chương trình hào hứng nhìn bọn tôi, "Có tin đồn Winny và Satang hai người có xích mích, phải vậy không?"
Cảm giác người kia vừa mở miệng định nói gì đó đã bị MC cắt ngang.
"Còn nghe nói là vì một cô gái?"
"Không thể nào." Tôi lập tức phủ nhận. "Không biết tại sao lại truyền ra tin đồn vô căn cứ như vậy, chắc chắn là hiểu nhầm rồi. Các thành viên trong nhóm chúng tôi đều cực kì thân thiết, hơn nữa sau khi ra mắt chúng tôi đều không có quan hệ qua lại gì đó với bạn gái đâu." Cuối cùng để tăng phần thuyết phục, tôi còn gật đầu vài cái thật chân thành.
Satang nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi.
Bản thân cũng cảm thấy ra sức phủ nhận như vậy thế nào cũng có chút không được tự nhiên. MC phỏng vấn lần này là một nhân vật khá nổi tiếng, chuyện rắc rối giữa tôi và Satang những người xung quanh không biết rõ ràng nhưng cũng lờ mờ nhận ra, vị MC kia hẳn là cũng nghe qua rồi.
Nhưng thế thì đã sao. Làm nghệ sĩ từng giây từng phút đều là đóng kịch.
Vị MC kia mỉm cười nhìn chúng tôi đầy ẩn ý. "Thì ra là các thành viên trong nhóm đều thân thiết với nhau?"
"Đúng vậy." Lần này đến lượt anh Mark đáp lại.
"Vậy có thành viên nào thay đổi nhiều nhất khi đứng trước máy quay và sau hậu trường không?"
Tôi chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng Fourth nhao nhao.
"Chính là Winny, anh Winny..."
Mark quay ngoắt lại nhìn cậu ta, ở nơi khuất góc quay camera hung hăng đạp cho thằng nhóc một cái.
"A, không phải, là anh Satang mới đúng,..."
Mark choáng váng tới mức mắt trợn trắng.
"Khác biệt lớn nhất hẳn là phải nói đến Fourth mới đúng," Sea vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Fourth trên sân khấu luôn giả bộ ngoan ngoãn nhưng kì thực lúc nào cũng cậy được các anh lớn nuông chiều nên toàn giở trò nghịch ngợm."
Biểu cảm trên mặt Mark chính là 'đội ơn ông trời cuối cùng cũng thoát nạn rồi".
Câu chuyện lại bị MC kéo sang đề tài khác, tôi không còn lòng dạ nào mà để ý nữa.
____ Satang, xem ra chúng ta đều là những kẻ giỏi diễn kịch.
"Xin cậu đó, lần sau nói chuyện dùng đến cái đầu một chút được không, không biết đây là thời điểm nhạy cảm của hai người bọn họ sao hả!" Chương trình vừa mới kết thúc, anh quản lý đã vội lao tới mắng Fourth.
"Uầy... không nhạy cảm tới mức đó chứ..." Fourth còn bĩu môi giận dỗi.
"Sao lại không! Tự cậu mua báo xem thì biết!"
"Thôi bỏ đi anh. Cũng không nghiêm trọng tới múc đó đâu." Tôi cũng nhàn nhạt khuyên can một câu. Ngay sau đó thằng bé Fourth vô tâm kia liền ào ào kêu lên. "Đúng thế đúng thế. Lịch trình kết thúc rồi mình đi ăn cơm thôi."
"Ừ, nghe nói có nhà hàng mới mở cũng được lắm." Mark nhanh nhẹn đánh trống lảng, sau đó quay đầu lại nói. "Cùng đi đi, Satang
Đến lúc này tôi mới để ý Satang đã đứng sau từ lúc nào.
Vốn dĩ cậu ta đang cúi đầu, vì câu hỏi của Mark mà giật mình ngẩng lên.
____ khuôn mặt tôi không muốn nhìn đến nhất.
"Em... Em không đi đâu..."
"Cùng đi đi mà."
"Không cần đâu... Em đột nhiên thấy... dạ dày không được thoải mái lắm, tốt nhất vẫn là về nhà nghỉ thôi..."
Nhìn kĩ một chút có thể nhận ra sắc mặt cậu ta cũng có chút nhợt nhạt.
Nhưng dù vậy, lời cậu ta nói cũng khiến tôi cảm thấy thật nực cười.
"Cậu nghĩ có người thèm quan tâm tới cậu sao."
"..."
"Cậu không hợp đóng vai kẻ đáng thương đâu, Satang,"
"Winny..."
Mark khẽ gọi một tiếng.
"Bởi vì sẽ không ai bị bộ dạng đầy giả tạo của cậu đánh lừa."
"Thanawin!." Mark không chịu nổi nữa liền lớn tiếng quát tôi. "Đủ rồi."
Satang chỉ biết cúi đầu không đáp lại.
Tôi cũng lười mở miệng, quả thật không hiểu vì sao mọi người vẫn còn bênh vực cậu ta. Liếc mắt thấy cậu ta đang ôm chặt cánh tay, không biết còn giả vờ cái gì nữa.
Mark thấp giọng hỏi, "Không thoải mái chỗ nào sao? Hay anh cùng em về nhà?"
"Không cần đâu, mình em về là được rồi." Satang vẫn không ngẩng đầu lên.
Lại dở cái bộ dạng mềm yếu không sức lực này ra, muốn được người khác thương hại sao? Mau tỉnh lại đi không ai muốn ở bên cậu đâu.
Đã làm việc xấu thì nên im lặng đi. Không đúng, tốt nhất là cút khỏi tầm mắt luôn mới phải. Đừng có mơ tưởng được tôi tha thứ, cho dù người khác sẽ tha cho cậu nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ bỏ qua.
"Không đi cũng tốt, nhìn thấy cậu tôi không còn tâm trạng nào mà ăn nữa." Tôi lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Chúng ta từ khi nào lại thành ra thế này. Nhóm của chúng ta.
Hoặc đúng ra nên nói, tôi và Satang từ khi nào lại tới bước đường cùng thế này,
... Coi như đã hết thật rồi, không muốn nhớ lại nữa. Thậm chí chỉ cần nhắc tới tên cậu ta cũng khiến tôi căm giận tới mức phải nắm chặt tay.
Đều là tại cậu ra.
Giật mình nhớ tới câu hỏi vừa nãy MC đã nói trong bài phỏng vấn.
"Hình mẫu người yêu lý tưởng... Là một cô gái tóc đen dài, mắt cười, khéo léo dịu dàng. Một cô gái đáng yêu."
Cô ấy thực sự rất đẹp. Lúc cười lên đẹp, lúc tức giận cũng đẹp, từ lông mi tới mười đầu ngón tay đều xinh đẹp.
Kwanjai, em có nghe thấy không.
Anh không lúc nào không nhớ tới hình bóng em. Em có biết không. Là anh đang gọi tên em đó.
Lúc em xem TV, lúc lên mạng, lúc nghe nhạc có nhìn thấy bọn anh, có nhớ tới anh hay không.
Muốn được ở bên em đến phát điên... Nhớ em tới phát điên...
Nếu có thể gặp lại em lần nữa, anh có phải chết cũng giữ em lại, không bao giờ... buông tay em ra nữa...
Kwanjai... Thật sự vô cùng nhớ em.
Lúc quay trở lại lý túc xá trời đã chập tối. Tôi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Satang ____ cậu ra cuộn người thành một đống trên giường. Nghe thấy tiếng tôi đi vào cũng chỉ yếu ớt ngước lên nhìn một cái rồi lại nặng nề khép mắt.
"Bọn họ không ở đấy", tôi lạnh lùng lên tiếng, "Cậu không cần vất vả giả vờ đáng thương vậy đâu."
"...Ừ."
"Cứ bày ra vẻ yếu ớt như vậy để làm gì, muốn cho mọi người thấy tôi bắt nạt cậu à?"
"..."
"Đã nói rồi, đừng hoang tưởng. Sẽ không ai đứng về phía cậu đâu."
"..."
Cậu ta vẫn im lặng không đáp lại càng khiến tôi giận tới điên cuồng, dứt khoát lao lên giường kéo cậu ta dậy.
"Con mẹ nó đừng có giả chết."
Satang tròn mắt nhìn tôi, dáng vẻ có chút hoảng hốt.
"Tôi thật sự rất khó chịu... không muốn nói chuyện."
"Dám nói với tôi bằng thái độ đó, cậu điên rồi phải không Satang?"
Tôi càng hung hăn lôi kéo khiến cậu ta cau mày, bờ môi nhợt nhạt đến đáng sợ, thực sự bị bệnh sao.
Thì sao chứ. Cậu ta không đáng được thương hại.
"Winny, buông ra." Thanh âm nhỏ đến nghe không ra chút sức lực nào.
Tôi cười lạnh.
"Nếu tôi nói không thì sao."
"...Winny."
"Cái gì."
Cậu ta dường như dồn hết sức mà ngước mắt lên nhìn, đôi môi tái nhợt khô khốc khẽ run rẩy.
"Chỉ hôm nay thôi... Tha cho tôi, chỉ hôm nay thôi."
Tôi bụm miệng cười, sau đó mạnh bạo kéo Satang dậy áp lên tường, hung hăng hôn xuống.
Muốn cắn xé cậu ta, nghiền nát cậu ta, muốn nhìn cậu ta vẫy vùng trong thống khổ.
Vẻ mặt Satang quả nhiên càng khổ sở, một tay ôm bụng một tay túm vào người tôi mới có thể đứng vững.
Nhất định tôi bị điên rồi.
___Đứng trước con người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com