Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

làm lành chữa tình

ok iêu vnc

...

Ánh hoàng hôn cam rực len lỏi qua rèm vải mỏng, phủ lên căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng của Trần Đăng Dương, nằm trong một khu dân cư yên tĩnh. Phòng khách giản dị với sofa vải xám sờn nhẹ, bàn gỗ thấp bày hai cốc trà sữa trân châu đọng giọt nước, và một chiếc quạt máy kêu vo vo, thổi bay cái nóng cuối xuân. Trên tường dán vài tấm ảnh Polaroid chụp những khoảnh khắc ngọt ngào: hai bóng người nắm tay bên bờ sông, cười toe toét dưới ánh đèn lồng, hay tự sướng trong quán cà phê nhỏ. Tiếng nhạc acoustic dịu dàng từ chiếc loa Bluetooth lan tỏa, hòa quyện với ánh sáng vàng cam, tạo nên không gian vừa thân mật vừa lãng mạn.

Hùng ngồi khoanh tay trên sofa, môi mọng hồng chu ra, má phồng lên như bánh bao, mắt to tròn lườm về phía Dương, nom vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh. Cậu mặc áo thun trắng rộng thùng thình, trễ cổ lộ xương quai xanh mảnh khảnh, quần đùi lửng xám ôm sát đôi chân thon trắng, tóc đen rối bù rũ xuống trán, vài sợi lòa xòa dính vào gò má hồng hào. "Anh lúc nào cũng trêu em, đồ xấu tính!" Hùng hừ nhẹ, quay mặt sang bên, giọng trong veo nhưng đầy ấm ức. Chiều nay, khi cả hai đi siêu thị, Dương trót đùa trước mặt cô thu ngân rằng Hùng "chọn đồ chậm như rùa", làm cậu đỏ mặt, xấu hổ cả buổi, giờ vẫn chưa nguôi giận.

 Anh nhếch môi, bước lại gần, "Bé giận thiệt hả? Anh trêu chút cho vui thôi, bé chọn đồ kỹ tính là anh thích mà." Giọng anh trầm ấm, pha chút cưng chiều, nhưng Hùng vẫn bĩu môi, "Không thèm nói chuyện với anh nữa, đi trêu ai khác đi!" Cậu khoanh tay chặt hơn, quay hẳn người sang bên, để lộ gáy trắng mịn lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, vai trần cong cong dưới áo thun rộng, nom như một bức tranh sống động.

Dương bật cười, không chịu nổi vẻ bướng bỉnh dễ thương của người yêu. Anh cúi xuống, luồn tay dưới lưng và đầu gối Hùng, bế cậu lên kiểu công chúa, nhẹ nhàng như nâng một chú mèo nhỏ. "Thôi mà, bé giận anh bế đi làm lành nè," anh thì thầm, hơi thở nóng ấm phả vào tai Hùng, làm cậu giật mình, "A... anh... thả em xuống... ngại lắm!" Hùng đỏ bừng mặt, tay đấm nhẹ ngực anh, nhưng mắt long lanh không giấu nổi niềm vui, cơ thể mềm mại tựa sát vào ngực Dương, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và mùi xà bông thoảng từ áo anh, xen chút mồ hôi nhè nhẹ sau một ngày dài.

Dương bế Hùng qua hành lang ngắn, đẩy cửa phòng ngủ, ánh đèn đầu giường vàng nhạt chiếu lên giường đôi phủ ga xám giản dị, nhàu nhẹ vì chưa kịp dọn. Rèm cửa sổ kéo hờ, để ánh hoàng hôn len vào, phủ lên sàn gỗ những mảng sáng cam rực rỡ. Anh đặt Hùng xuống giường, ga vải xô lệch dưới lưng cậu, vài sợi tóc đen dính vào gò má hồng, nom cực kỳ mê hoặc. Dương cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Hùng, nụ hôn mềm mại như chạm vào cánh hoa, rồi sâu dần, lưỡi luồn vào quấn lấy lưỡi cậu, vị trà sữa còn vương trên môi Hùng hòa với hơi thở ấm nóng của anh. "Giận anh thế, để anh xin lỗi kiểu đặc biệt nha?" anh thì thầm, giọng khàn khàn, ánh mắt tối đi vì dục vọng xen chút cưng chiều.

Hùng lườm anh, môi mọng cong lên, "Hừ... xin lỗi phải tử tế, không là em giận luôn đó!" Cậu nói, nhưng tay đã bám vai anh, móng tay cào nhẹ qua áo phông, để lại những vệt đỏ nhạt trên da anh, lộ rõ cậu chỉ giận cho có. Dương cười khúc khích, kéo áo thun Hùng qua đầu, ném xuống góc giường, lộ ngực phẳng phập phồng, hai núm ngực hồng nhạt căng lên theo nhịp thở, eo thon nhỏ cong lên như một đường cong hoàn hảo. Anh hôn xuống cổ cậu, lưỡi miết chậm qua xương quai xanh, vẽ những đường ướt nóng, cắn nhẹ để lại dấu hồng nhạt như cánh hoa đào, "Bé giận mà ngon thế, anh xin lỗi cả đêm luôn," anh thì thầm, hơi thở phả lên da cậu, tay vuốt dọc bụng Hùng, ngón cái lướt qua rốn, chạm vào làn da mịn màng, làm cậu rên nhỏ, "Ư... anh... đừng trêu nữa..."

Dương lướt môi xuống ngực Hùng, ngậm lấy núm ngực hồng nhạt, lưỡi xoáy chậm, mút nhẹ, làm cậu cong người, "A... anh... nhột quá..." Hùng rên khe khẽ, tay bấu vai anh, móng tay cào sâu hơn, để lại những vết đỏ rõ rệt. Mồ hôi lăn từ thái dương cậu xuống gò má, lấp lánh dưới ánh đèn vàng, má hồng rực như trái táo chín, đôi mắt nhắm hờ, lông mi dài rung rung như cánh bướm. Dương rời ngực cậu, lướt lưỡi xuống bụng, liếm qua rốn, để lại vệt ướt nóng, làm Hùng giật mình, "Ư... anh... chỗ đó... sướng..." giọng cậu lạc đi, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng dữ dội.

Anh kéo quần đùi Hùng xuống qua mắt cá chân, ném xuống sàn, để lộ đôi chân thon dài trắng mịn, làn da lấp lánh như ngọc dưới ánh hoàng hôn, đùi trong mềm mại run run khi anh vuốt nhẹ. Dương với lấy lọ gel bôi trơn trong ngăn kéo đầu giường, lọ nhựa nhỏ màu xanh lá, mùi bạc hà thoảng ra khi mở nắp, lan tỏa trong không gian tĩnh lặng. Anh đổ gel lên ngón tay, chất lỏng trong suốt chảy lấp lánh như giọt sương, mát lạnh khi chạm vào da. "Có gel nè, bé yên tâm, anh làm nhẹ để bé sướng," anh nói, giọng trầm đục, ánh mắt dịu dàng xen chút khao khát, khóa chặt vào đôi mắt long lanh của Hùng.

Cậu gật nhẹ, "Ừ... anh làm đi... nhưng nhẹ thôi, em còn giận đó..." giọng run run, tay bấu ga giường, má đỏ bừng, mắt lấp lánh chút bướng bỉnh. Dương quỳ lên giường, luồn ngón tay phủ gel vào hậu huyệt Hùng, chất trơn mát lạnh làm cậu giật mình, "Ư... anh... lạnh mà thích..." Hùng rên nhỏ, cơ thể cong lên như cánh cung, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, hai núm ngực hồng nhạt căng cứng dưới ánh đèn. Dương xoay ngón tay, móc nhẹ và mở rộng cậu từ từ, động tác chậm rãi như một vũ điệu, chạm đúng điểm nhạy làm Hùng cong người mạnh, "A... anh... sướng... chỗ đó... đừng dừng..." cậu rên cao vút, âm thanh trong trẻo như giai điệu, vang khắp phòng, tay giật ga giường, để lại nếp nhàu nhĩ, nước mắt sinh lý lăn xuống gò má, lấp lánh như pha lê.

Dương thêm một ngón nữa, móc sâu hơn, ngón tay lướt qua điểm nhạy liên tục, mỗi lần chạm là một lần Hùng rên lớn, "Ư... anh... em chịu không nổi... sướng quá..." Cơ thể cậu rung lên dữ dội, làn da trắng ửng hồng như hoa đào, tóc đen bết lại vì mồ hôi, vài sợi dính vào môi mọng hồng hé mở, hơi thở gấp gáp như sóng vỗ. "Bé giận anh mà sướng thế, hết giận chưa nè?" Dương trêu, giọng khàn đục, tay kia vuốt đùi trong của Hùng, ngón cái lướt qua phần da mịn gần háng, làm cậu cong người mạnh hơn, "Ư... anh... em... vẫn giận chút xíu... nhưng sướng muốn chết..." Hùng lí nhí, mắt nhòe nước, môi cong lên trong nụ cười mơ màng, vừa bướng bỉnh vừa quyến rũ.

Dương rút tay ra, lau gel còn sót lên ga, rồi cởi áo phông và quần short, để lộ cơ ngực săn chắc, cơ bụng phẳng lì với vài đường gân mờ, lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn. Dương vật cương cứng đỏ ửng, mạch máu nổi rõ, anh bôi gel lên đó, chất lỏng chảy dọc thân, lấp lánh như dòng suối bạc, làm mọi thứ trơn tru và sẵn sàng. Anh nâng chân Hùng đặt lên vai, đầu gối cậu chạm ngực anh, để lộ làn da trắng mịn màng, hậu huyệt hồng hào lấp lánh gel, nom như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. "Bé còn giận, anh làm bé sướng đến quên giận luôn," anh thì thầm, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt long lanh của Hùng, lấp lánh chút bướng bỉnh xen khoái cảm.

Hùng hừ nhẹ, "Hừ... thử xem anh làm được không..." giọng vẫn bướng, nhưng tay bấu vai anh, móng tay cào nhẹ, để lại những vết đỏ nhạt, lộ rõ cậu chỉ giả vờ giận. Dương tiến vào chậm rãi, gel trơn giúp lướt vào mượt mà, nhưng vẫn làm Hùng căng nhẹ, "A... anh... căng quá... nhưng sướng..." Hùng rên lớn, âm thanh cao vút vang khắp phòng, tay bấu ga giường đến nhàu nhĩ, cơ thể cong lên như cầu vồng, mồ hôi thấm đẫm tóc đen, vài sợi dính vào gò má hồng hào lấp lánh. Dương nhún nhẹ, từng nhịp đều như nhịp tim, cơ ngực căng lên, mồ hôi lăn từ trán xuống cằm, nhỏ xuống bụng Hùng, hòa lẫn mồ hôi của cậu thành những vệt lấp lánh như ngọc trai.

"Bé ngon quá, anh xin lỗi kiểu này đủ chưa?" anh thì thầm, hơi thở phả lên cổ Hùng, tay vuốt eo cậu, cảm nhận làn da mịn màng run rẩy như cánh hoa dưới mưa. Hùng rên khẽ, "Ư... anh... sướng lắm... nhưng em vẫn... hừ..." khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cậu cố giữ chút bướng bỉnh, mắt long lanh nhìn anh, môi mọng cong lên trong nụ cười mơ màng. "Anh... mạnh lên tí... làm em quên giận đi..." giọng cậu lạc đi, nước mắt sinh lý lăn dài xuống má, lấp lánh như pha lê. Dương cười, tăng tốc, lúc nhẹ lúc bazo, nhịp di chuyển như sóng vỗ, lúc dịu dàng như gió thoảng, lúc mạnh mẽ như bão, mỗi lần đẩy vào đều chạm đúng điểm nhạy, làm Hùng rên lớn, "A... anh... sâu quá... sướng..."

Anh đổi tư thế, kéo Hùng nằm nghiêng, một chân cậu gác lên hông anh, tay anh giữ chặt eo cậu, tiếp tục nhún mạnh, cơ bụng co lại mỗi lần di chuyển, mồ hôi lăn từ ngực xuống rốn, nhỏ lên da Hùng, tạo thành những đường lấp lánh. "Bé bướng thế, anh phải làm bé tan chảy," anh nói, giọng khàn đục, tay bấu hông Hùng, để lại vết hằn đỏ nhạt trên da trắng, như những dấu hoa văn tình tứ. Hùng rên lớn, "A... anh... em chịu không nổi... sướng quá..." cơ thể rung lên dữ dội, tóc dính bết vào trán, tay giật ga giường mạnh đến nỗi vài sợi chỉ bung ra, đôi chân run run, đầu gối ép sát hông anh, làm đường cong cơ thể cậu càng thêm mê hoặc.

Dương cúi xuống, hôn lên môi Hùng, nuốt lấy tiếng rên, lưỡi quấn chặt trong nụ hôn ướt át, sâu đậm, như muốn hòa quyện cả tâm hồn. "Thích không, bé yêu? Hết giận anh chưa?" anh thì thầm giữa nụ hôn, hơi thở nóng rực phả vào môi cậu, mùi xà bông và mồ hôi của anh hòa quyện, kích thích mọi giác quan. Hùng gật đầu, "Ư... thích... anh làm em sướng muốn bay..." nhưng rồi cậu hừ nhẹ, "Nhưng... vẫn còn giận chút xíu..." giọng bướng bỉnh xen chút tinh nghịch, mắt long lanh nhìn anh qua khóe mắt, môi mọng cong lên như thách thức. Tiếng da thịt va chạm "bạch bạch" trơn ướt nhờ gel vang lên đều đặn, hòa lẫn tiếng rên cao vút của Hùng, như một bản giao hưởng tình ái trong căn phòng nhỏ.

Dương đổi tư thế lần nữa, kéo Hùng ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt, tay anh giữ eo cậu, giúp cậu nhún xuống theo nhịp. Mỗi lần Hùng hạ xuống, dương vật anh chạm sâu vào điểm nhạy, làm cậu cong người, "A... anh... sâu quá... em chịu không nổi..." Hùng rên lớn, tay bấu vai anh, móng tay cào sâu, để lại những vết đỏ rực, nước mắt sinh lý lăn dài, lấp lánh trên gò má hồng hào. Dương hôn lên ngực cậu, lưỡi lướt qua núm ngực, mút mạnh, "Bé bướng mà sướng thế, anh mê quá," anh thì thầm, tay siết eo Hùng, cảm nhận cơ thể cậu run rẩy, mồ hôi chảy dọc lưng, lấp lánh như dòng suối nhỏ.

Cả hai chìm trong khoái cảm, không gian như thu nhỏ lại chỉ còn hai cơ thể quấn quýt, mồ hôi hòa quyện, hơi thở hòa nhịp. Dương siết hông Hùng, nhún mạnh vài lần cuối, cơ bụng căng cứng như đá, rồi bắn vào trong, "Nhận hết nha, bé bướng." Hùng rên lớn, "Aaa... anh... nóng quá..." cơ thể giật lên dữ dội, cảm nhận dòng ấm nóng lan tỏa, chất lỏng tràn ra khi anh rút chậm, chảy xuống ga thành vệt trắng nhờn, lấp lánh dưới ánh đèn. Hùng đạt đỉnh cùng lúc, chất lỏng của cậu bắn lên bụng anh, lấp lánh trên làn da trắng, như thêm một lớp trang sức cho cơ thể mịn màng.

Hùng thở hổn hển, ngực phập phồng như sóng, cơ thể mệt mỏi nhưng thư giãn, nước mắt sinh lý đọng đầy trên mi, làn da trắng bóng mồ hôi như phủ một lớp ngọc trai, đôi môi mọng hồng hé mở để hít không khí, vài sợi tóc đen dính vào má, nom vừa mong manh vừa quyến rũ. Dương lấy khăn giấy trên bàn, lau mồ hôi và những vệt lấp lánh trên người Hùng, động tác dịu dàng như chăm sóc một món đồ quý. Anh nằm xuống cạnh, ôm Hùng từ phía sau, tay vuốt tóc ướt của cậu, ngón tay luồn qua từng sợi mềm mại, "Hết giận anh chưa, bé yêu? Anh xin lỗi thiệt mà," anh thì thầm, hôn nhẹ lên gáy Hùng, hơi thở ấm áp phả vào da cậu, mang theo sự chân thành.

Hùng mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh, nhưng vẫn hừ nhẹ, "Hừ... hết giận 80% thôi, lần sau anh mà trêu em trước mặt người khác nữa, em giận thiệt đó!" Giọng cậu ngọt ngào nhưng bướng bỉnh, mắt long lanh nhìn anh qua khóe mắt, tay khẽ véo nhẹ cánh tay anh, làm Dương bật cười. "Ừ, anh hứa, không trêu bé yêu trước mặt ai nữa, chỉ trêu trong phòng thôi," anh nói, kéo Hùng sát hơn, hôn lên trán cậu, môi anh mềm mại chạm vào làn da mịn, để lại một chút ấm nóng. Cả hai nằm yên trên giường, ánh hoàng hôn tắt dần ngoài cửa sổ, tiếng quạt máy kêu vo vo hòa lẫn tiếng thở đều đều, mang theo dư âm của một buổi làm lành đầy rạo rực, với chút giận dỗi dễ thương của Hùng vẫn lấp ló như một nét duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com