Chap 32: Hiểu lầm tai hại
Vài ngày sau đó, Đăng Dương nhận được một cuộc hẹn của Isabella đến một quán bar. Theo như lời ả ta nói thì sẽ bàn về chuyện kinh doanh, nhưng Đăng Dương vẫn lo lắng một điều gì đó. Có điều, vì phép lịch sự, hắn vẫn đồng ý đi.
Ánh đèn vàng nhạt của quán bar len lỏi qua các tấm kính, phản chiếu những vệt sáng lung linh trên mặt bàn gỗ bóng. Đăng Dương ngồi thẳng lưng, nụ cười lịch thiệp, miệng lẩm bẩm công thức và số liệu mở chuỗi nhà hàng mới. Isabella Laurent đối diện, vẻ ngoài tươi tắn, ánh mắt tinh quái, giọng nói mềm mại như lụa nhưng ẩn chứa mưu mô:
“Dương à, anh nghĩ sao nếu chúng ta thử một vài địa điểm mới trước khi quyết định?”
Dương nghiêm túc gật đầu, chưa hề hay biết đồ uống của mình đã được cô ta pha một loại thuốc mê tinh vi. Khi nhấp ngụm cocktail thứ hai, cơ thể hắn dần cảm thấy bồng bềnh, mắt hoa, đầu óc quay cuồng. Dương cố gắng cười, cố gắng duy trì vẻ chuyên nghiệp, nhưng thuốc đã bắt đầu thấm sâu.
Isabella mỉm cười, ánh mắt tinh quái ánh lên: “Thật may, mọi chuyện diễn ra thuận lợi quá.”
Dương không kịp phản ứng gì thêm, cơ thể trở nên nặng trĩu. Hắn không nhận ra khi Isabella dìu mình ra khỏi quán bar, đẩy vào một căn phòng khách sạn được chuẩn bị sẵn, tất cả đều chỉnh tề, yên ắng, và Dương chìm vào giấc ngủ mê man, không chút phòng bị.
Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy. Ánh sáng dịu dàng len qua rèm cửa, lùa vào căn phòng tinh tươm. Hắn mở mắt, thấy mình nằm trên giường, chỉnh tề, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm kỳ lạ. Đôi mắt Dương chạm vào Isabella, đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt giả bộ quan tâm:
“Anh… ổn chứ?”
Dương hơi ngạc nhiên, nhưng vô thức cảm thấy biết ơn: “Cảm ơn cô… đã để tôi nghỉ ngơi ở đây.”
Isabella mỉm cười, nụ cười đầy thủ đoạn. Cô ta biết rằng, trong đầu Dương, mọi thứ chỉ là sự tiện nghi và chăm sóc, hoàn toàn không hề nhận ra âm mưu đằng sau.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Quang Hùng nhận được tin nhắn từ Isabella, kèm những bức ảnh dàn dựng: Dương trong trạng thái mơ màng, bên cạnh Isabella, trên người không có một mảnh vải, còn Isabella bên cạnh thì cũng không khác, chẳng cần nói anh cũng biết vừa xảy ra chuyện gì. Hùng đọc đi đọc lại, tim đập mạnh, cảm giác bị phản bội xé nát từng thớ thịt.
Anh nhìn màn hình, đôi tay siết chặt, mắt đỏ hoe: “Không… không thể nào…”
Không hỏi Dương một lời, không tra xét, không chờ giải thích, Hùng cảm nhận sự phản bội và nhẫn tâm. Anh bừng bừng phẫn uất, tim rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Cơn giận dữ trào lên, nuốt chửng lý trí.
Dương, trong khi đó, vẫn nghĩ Hùng chỉ bận rộn lịch trình nặng, gọi điện mà không thấy người nghe máy là chuyện bình thường. Hắn chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề, cười nhẹ, tưởng rằng mọi việc chỉ là trục trặc lịch trình. Ánh mắt Dương dường như vẫn trong sáng, không hề nhận ra Hùng đang giận dữ đến mức nào.
Hắn cúi xuống, chuẩn bị rời phòng, nhắn lại vài lời cho Hùng, nhưng không nhận được hồi âm. Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Dương, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi, vẫn nghĩ Hùng đang bận, mọi thứ sẽ ổn.
Trong khi đó, Hùng đi lang thang ngoài phố, tim bừng bừng phẫn uất, từng bước chân nặng nề. Anh không muốn đối mặt, không muốn nghe giải thích. Mọi lý trí bị cơn giận nuốt chửng. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc, từng nụ cười, từng lời nói của Dương, nhưng tất cả bị Isabella thao túng, bóp méo, biến thành một bức tranh phản bội trong mắt anh.
Anh dừng lại, đôi tay run rẩy, mắt nhòa lệ. Nhưng ngay cả nước mắt cũng không thể trọn vẹn rơi, chỉ là cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. Một nỗi đau không tên, trộn lẫn phẫn uất, thất vọng và tuyệt vọng.
Dương gọi điện lần nữa, giọng yếu ớt, cố nhịn nỗi lo lắng:
“Hùng… anh có nghe máy không?”
Hùng chỉ lặng im, không trả lời. Anh không muốn giải thích, không muốn bày tỏ. Cơn giận dâng lên tột độ, khiến mọi cảm xúc khác tan biến.
Dương nhìn điện thoại, đôi mắt trũng sâu vì lo lắng. Hắn không hiểu tại sao Hùng lại bỏ mặc mình như vậy. Dương thầm cầu nguyện, mong một phút giây nào đó Hùng sẽ liên lạc, sẽ hiểu. Nhưng thời gian trôi đi, không có hồi âm, chỉ còn lại sự bồn chồn, bất lực và nỗi cô đơn khôn tả.
Cả ba người, trong cùng một khoảng thời gian, nhưng ở hai thế giới cảm xúc đối lập. Isabella mỉm cười thầm, biết rằng kế hoạch của cô ta đã thành công. Dương vô tình, trong sáng, cảm ơn cô ta vì sự “chăm sóc”, hoàn toàn không biết mình bị thao túng. Hùng, trong cơn giận dữ, cảm giác tim bị nghiền nát, lòng đầy phẫn uất, không hề hay biết rằng người mình yêu vẫn hoàn toàn vô tội.
Ánh sáng của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, soi rọi lên gương mặt Dương tươi tắn, trong khi bóng tối căng thẳng vẫn bao phủ Hùng. Hai người, chỉ cách nhau một cuộc gọi, một lời giải thích, nhưng lại bị Isabella khéo léo chia cắt, khiến trái tim họ đập rộn ràng trong hiểu lầm, đau khổ và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com