Chap 35: Tuyệt vọng
Mưa rơi không ngớt trên thành phố, từng hạt nặng nề, thấm vào mặt đất và hòa vào dòng nước chảy xiết, như trút xuống cả nỗi đau trong lòng Quang Hùng. Anh đứng bên cửa sổ căn hộ, nhìn ra những con đường ướt sũng, nhìn những dòng xe lướt đi trong mưa, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Hai năm vừa qua, Dương đã trở thành hơi thở, là một phần trái tim anh, và giờ đây, người anh yêu nhất đã ra đi, để lại khoảng trống không gì lấp đầy được.
Lễ tang của Đăng Dương diễn ra trong một buổi chiều u ám, trong nhà thờ nhỏ bị bao phủ bởi màn mưa phùn như kéo dài không gian, tạo cảm giác tĩnh lặng, ảm đạm đến mức từng tiếng bước chân đều vang vọng đau xé. Mùi hương trầm thoang thoảng, lẫn với hương hoa tươi đặt trên quan tài, như nhắc nhở rằng tình yêu và sự sống đều mong manh, dễ vỡ. Hùng đứng lặng bên quan tài, tay nắm chặt chiếc nhẫn bạc Dương trao trong khoảnh khắc sinh tử, đôi mắt vô hồn dõi theo nụ cười dịu dàng trên tấm ảnh. Tim anh như bị bóp nghẹt từng nhịp, từng nhịp, mỗi hơi thở đều đau nhói.
Trong lễ tang, mọi người khóc lặng lẽ, những giọt nước mắt hòa với tiếng cầu kinh trầm buồn, tiếng nhạc tang âm ỉ, tạo thành một âm thanh trĩu nặng, nhấn chìm tâm hồn Hùng vào biển đau. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn Dương như đang mỉm cười với anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ánh mắt mà anh đã từng nhìn mỗi ngày. Anh muốn lao tới, ôm lấy Dương, van xin số phận đừng cướp đi người anh yêu, nhưng tất cả đều quá muộn.
Sau lễ tang, Hùng trở về căn hộ trống trải, mùi hoa tang còn sót lại, nhấn mạnh nỗi trống rỗng bao trùm tâm hồn anh. Anh ngồi trên ghế, tay ôm chặt nhẫn bạc, nước mắt trào ra, tim đau nhói. Mọi ký ức về Dương ùa về: những buổi tối họ cùng nhau nấu ăn, cười đùa, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, những ánh mắt không lời nhưng hiểu hết trái tim nhau. Tất cả giờ chỉ còn là bóng ma, vừa đẹp vừa đau, vừa quý giá vừa tàn nhẫn.
Hùng gọi điện thoại cho bố mẹ, giọng run rẩy, nghẹn ngào:
“Bố mẹ… chuyện… chuyện Dương… con… con…”
Anh cố kể hết, từ lời cầu hôn, từ lời từ chối, đến cú tai nạn đã cướp đi Dương. Bố mẹ anh nghe xong, giọng tràn đầy lo lắng, quyết định lập tức bay bằng máy bay riêng để đến bên con trai. Giọng họ kiên quyết và tràn đầy tình yêu thương:
“Con đừng sợ, bố mẹ sẽ đến bên con. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Hùng gật đầu, nước mắt rơi, lòng tràn đầy niềm hi vọng mỏng manh. Anh tưởng tượng cảnh được ôm bố mẹ, được an ủi, được dựa vào trong nỗi đau tuyệt vọng này. Nhưng số phận đã quá tàn nhẫn.
Máy bay riêng của bố mẹ Hùng gặp phải bão lớn trên hành trình, mây đen kéo đến, gió thét dữ dội, sấm chớp xé trời. Tin dữ ập đến, như sét đánh vào tim Hùng: máy bay gặp nạn, rơi xuống biển cả mênh mông, bố mẹ anh đã mất mạng. Anh gục người xuống, ôm chặt nhẫn bạc trong tay, tim như bị bóp nghẹt, nước mắt trào ra nhưng anh không còn sức để khóc. Tất cả những gì anh từng bấu víu – Dương, bố mẹ, gia đình – đã biến mất, để lại anh một mình giữa thế giới trống rỗng, lạnh lẽo, không một bến bờ.
Hùng ngồi im, nhìn ra biển qua cửa sổ, tưởng tượng từng đám mây cuộn trào, từng tia sét xé bầu trời, như tâm hồn anh bị xé nát, từng cơn sóng dâng lên, nhấn chìm anh vào tuyệt vọng. Từng ký ức về Dương, về bố mẹ, về những buổi tối ấm áp, nụ cười trìu mến, tất cả giờ chỉ còn là bóng ma, vừa đẹp vừa đau, vừa quý giá vừa tàn nhẫn.
Anh cúi đầu, tay siết chặt nhẫn bạc, tự nhủ:
“Anh đã mất tất cả… Dương, bố mẹ… mọi thứ… chỉ còn lại nỗi đau… nhưng hình ảnh của em và bố mẹ sẽ mãi sống trong tim anh… dù cuộc đời này có tàn nhẫn đến đâu… anh vẫn sẽ nhớ… vẫn sẽ yêu…”
Mưa rơi ngoài trời, hòa với nước mắt, nhấn chìm Hùng vào bóng tối tuyệt vọng. Anh biết rằng từ khoảnh khắc này, trái tim anh hoàn toàn trống rỗng, mọi hi vọng đã bị cướp đi, chỉ còn lại ký ức và nỗi đau vô tận.
Anh đứng dậy, bước đi trên con đường ướt sũng, từng bước nặng trĩu như muốn kéo anh xuống mặt đất. Mọi thứ xung quanh đều mờ đi, chỉ còn lại nỗi cô đơn tột cùng. Anh cảm nhận nỗi tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộ tâm hồn, từng hơi thở, từng nhịp tim, nhắc anh rằng tất cả những người anh yêu đã rời bỏ, và không gì có thể thay đổi được.
Hùng ngồi bên bờ sông, nơi họ từng đi dạo, từng cùng nhau cười đùa. Anh ôm chặt nhẫn bạc, mắt nhìn ra dòng nước đen ngòm, tưởng tượng Dương và bố mẹ ở đó, mỉm cười với anh, nhưng khoảng cách sống và chết quá lớn. Anh cảm nhận nỗi đau dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể, từng hơi thở, từng nhịp tim, như nhắc nhở rằng anh đã mất tất cả, và không một bến bờ nào có thể cứu anh khỏi biển sâu của tuyệt vọng.
Anh ngồi đó, giữa tiếng mưa rơi ào ạt, gió thổi mạnh, nước mắt hòa với mưa, như muốn xóa nhòa mọi thứ ngoài hình ảnh Dương và bố mẹ trong tâm trí. Hùng biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi, trái tim anh đã tan vỡ hoàn toàn, và nỗi đau này sẽ theo anh suốt đời.
Trong im lặng tuyệt vọng, anh thì thầm với Dương và bố mẹ, giọng run rẩy:
“Anh đã mất tất cả… nhưng hình ảnh của em và bố mẹ sẽ mãi sống trong tim anh… dù đời này tàn nhẫn, anh vẫn sẽ giữ em và bố mẹ trong tim… mãi mãi…”
Từng nhịp tim, từng hơi thở đều là nỗi tuyệt vọng vô tận, nhấn chìm Hùng trong bóng tối, giữa mưa rơi, gió thổi, và nỗi cô đơn tột cùng. Anh biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc đời mình hoàn toàn khác, không còn bến bờ nào, chỉ còn lại ký ức và nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com