Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XIII

Tối hôm đó, chương trình tổ chức một buổi phát sóng đặc biệt:

"Livestream Q&A với người chơi – phát trực tiếp không cắt."

Lần đầu tiên trong lịch sử chương trình, các nhân vật không bị giới hạn câu trả lời.
Các bình luận chạy trực tiếp trên màn hình.
Người thật. Cảm xúc thật.
Nhưng vẫn là một... sân khấu.

Hùng ngồi bên trái khung hình. Dương bên phải.
Giữa họ là bàn gỗ, một bình hoa tường vi đã héo.
Máy quay lia gần.

Câu hỏi đầu tiên được đưa lên màn hình:

"Hùng – bạn có nghĩ Dương thật lòng?"

Không phải câu hỏi cho Dương.
Là cho Hùng.

Cậu mím môi. Không trả lời ngay.
Tay đặt lên đùi, khẽ siết. Cả ê-kíp nín thở.

Nhưng rồi – Dương lên tiếng trước.

"Xin lỗi. Câu đó... nên để tôi trả lời."

Máy quay chuyển sang anh. Đạo diễn bối rối. Hậu trường ngập tín hiệu. Nhưng anh vẫn tiếp tục – giọng đều, mắt không rời Hùng:

"Nếu định hỏi có thật lòng không – thì phải hỏi tôi.
Vì tôi là người khiến em ấy phải chịu trận khi nói ra trước.
Là người đã không nói lại ngay – dù rất muốn."

"Là người từng tin chỉ cần im và nhìn, thì người kia sẽ hiểu.
Nhưng tôi quên mất:
Yêu mà không nói – khác gì để người mình thương đứng một mình giữa đám đông?"

Mọi người trong trường quay chết lặng.

Dương quay sang nhìn thẳng vào ống kính – rồi lại nhìn về phía Hùng.

"Nên nếu đang có cả triệu người xem, thì tốt.
Vì tôi cần họ làm chứng.

Tôi yêu Hùng.

Không phải vì chương trình, không phải vì kịch bản.
Mà vì trong một thế giới đầy dối trá, em ấy là người dám thật – trước cả tôi."

🟥 Mạng xã hội nổ tung.
Comment dội về từng giây.
Trend #DươngNóiRồi vượt 1 triệu lượt nhắc chỉ trong 2 giờ.

Trong khung hình, Hùng không cười.
Cậu không khóc.

Cậu chỉ khẽ gật đầu – một cái gật nhẹ đến mức gần như không thấy.

Nhưng Dương thấy.
Và đó là đủ.

Buổi livestream kết thúc bằng một dòng chữ chạy ngang màn hình:

"Có những khoảnh khắc không phải để chia sẻ.
Mà để chứng minh:
Tình yêu thật – không cần thêm lần thử vai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com