Bên nhau
>>>>
Một tuần trôi qua, Đăng Dương và Anh Duy tiếp tục tận hưởng những buổi gặp gỡ nhẹ nhàng và những cuộc trò chuyện sâu sắc. Họ thường đi dạo trên những con phố nhộn nhịp của Sài Gòn, thưởng thức cà phê và khám phá những góc phố mới. Mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên gần gũi, nhưng cả hai đều cảm thấy hài lòng với tốc độ hiện tại. Sự kết nối giữa họ đã tạo ra một nền tảng vững chắc, và mỗi cuộc hẹn đều là một niềm vui nhỏ trong cuộc sống thường nhật.
Một buổi tối mùa thu, khi cơn mưa lớn đã tạnh và bầu trời trở nên trong xanh, Đăng Dương và Anh Duy quyết định tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ ở công viên. Dương đã chuẩn bị một giỏ picnic với những món ăn đơn giản và thức uống yêu thích của cả hai. Họ chọn một góc công viên yên tĩnh, nơi có bãi cỏ xanh mướt và những cây cổ thụ râm mát.
Khi họ đang tận hưởng bữa tối ngoài trời, bỗng dưng, tiếng ồn ào từ một nhóm người gần đó thu hút sự chú ý của họ. Nhóm người này có vẻ không hài lòng, và không khí trở nên căng thẳng. Một số người trong nhóm bắt đầu cãi nhau to tiếng. Duy và Dương không thể không lo lắng khi thấy cảnh tượng đó.
Đăng Dương cố gắng giữ bình tĩnh và đề nghị,
"Chúng ta có thể di chuyển đến một chỗ khác không? Không khí ở đây có vẻ không được tốt."
Duy gật đầu, và cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Khi họ chuẩn bị rời đi, một tiếng hét vang lên từ nhóm người kia. Một cuộc ẩu đả bất ngờ bùng nổ. Duy và Dương thấy rõ một số người trong nhóm đang lao vào nhau, trong khi những người khác cố gắng can ngăn nhưng không thành công.
Dương cảm thấy lo lắng và nắm chặt tay Duy.
"Chúng ta nên ra ngoài ngay bây giờ. Em nghĩ tốt nhất là ta không nên dính dáng vào họ."
Họ vội vàng rời khỏi khu vực đó, nhưng giữa lúc hỗn loạn, một trong những người trong nhóm xô đẩy Duy. Duy bị vấp và ngã xuống đất, trán bị va đập nhẹ. Dương ngay lập tức chạy đến, lo lắng kiểm tra cho Duy.
"Anh duy! Anh có sao không? Anh cảm thấy thế nào?"
Dương hỏi với giọng lo lắng, khi Duy cố gắng đứng dậy.
Duy nhăn mặt một chút, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
"Anh không sao. Chỉ bị đau một chút thôi."
Dương nhìn thấy vết xước trên trán Duy và cảm thấy căng thẳng hơn.
"Chúng ta cần phải đến bác sĩ ngay bây giờ. Để em đưa anh đến bệnh viện."
Duy lắc đầu, cố gắng trấn an.
"Thực sự không cần phải lo lắng quá đâu. Anh chỉ bị đau nhẹ thôi. Chúng ta có thể về nhà và anh sẽ tự chăm sóc."
Tuy nhiên, một người cứng đầu như Đăng Dương đây nào sẽ nghe? Dương quyết định đưa Duy đến một phòng khám gần đó để kiểm tra. Trong suốt hành trình, Duy liên tục nói những câu an ủi, cố gắng làm giảm bớt lo lắng của Dương.
Khi đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra và xác nhận rằng Duy chỉ bị va đập nhẹ và không có gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, bác sĩ khuyên Duy nên nghỉ ngơi và theo dõi tình trạng vết thương trong vài ngày tới. Dương cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Duy không bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn không thể gạt bỏ sự lo lắng trong lòng mình.
Khi rời khỏi phòng khám, Duy cảm ơn Dương vì sự quan tâm và chăm sóc.
"Cảm ơn em, Dương. Anh biết em đã lo lắng rất nhiều."
Dương chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
"Không có gì đâu. Anh mà có mệnh hệ gì chắc em cũng sống không nổi mất.."
"nói vớ vẩn gì đó thằng nhóc này?"
Anh Duy phì cười rồi cốc vào đầu người con trai cao lớn kia.
Họ trở về nhà và quyết định hủy bỏ các kế hoạch tiếp theo, dành thời gian ở bên nhau, trò chuyện và nghỉ ngơi. Biến cố này đã khiến Dương nhận ra rằng tình cảm của mình với Duy ngày càng sâu đậm, và cậu không thể không lo lắng cho người mình quan tâm.
Sau sự cố ở công viên, Đăng Dương quyết định rằng việc chăm sóc Duy tại nhà của anh là cách tốt nhất để đảm bảo anh được nghỉ ngơi và hồi phục. Dù Duy đã cố gắng trấn an Dương rằng không có gì nghiêm trọng, nhưng Dương không thể gạt bỏ sự lo lắng trong lòng mình. Cậu cảm thấy rằng việc ở bên cạnh Duy trong thời điểm này là điều cần thiết hoặc đây chỉ là một cái cớ để cậu được ở bên anh.
Khi về đến nhà Duy, Dương giúp anh vào trong và nhanh chóng quan sát căn hộ của Duy. Mặc dù không quá lớn, nhưng căn hộ của Duy được bài trí ấm cúng và gọn gàng. Căn phòng khách có một chiếc sofa rộng, nơi Duy có thể nghỉ ngơi thoải mái. Dương nhẹ nhàng đưa Duy ngồi xuống sofa, rồi đi vào bếp để chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ và nước uống.
"Anh có cần gì không?"
Dương hỏi, khi quay trở lại với khay đồ ăn.
"Có muốn uống nước hay ăn gì không?"
Duy mỉm cười nhẹ, cảm động trước sự quan tâm của Dương.
"Cảm ơn em, nhưng anh không đói lắm. Chỉ cần em ở đây là đủ rồi."
Dương nở một nụ cười, nhưng vẫn không thể gạt bỏ sự lo lắng.
"Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh cảm thấy thoải mái. Anh có muốn em làm gì khác không?"
"Không, vậy là đủ rồi. Cảm ơn em vì đã ở lại chăm sóc anh."
Dương ngồi xuống cạnh Duy, quan sát anh với sự chăm sóc và yêu thương. Cậu biết rằng Duy cần nghỉ ngơi, nhưng cũng muốn chắc chắn rằng anh không cảm thấy cô đơn. Họ trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt và những câu chuyện vui nhộn để làm dịu không khí. Dương kể cho Duy nghe về những kỷ niệm vui trong chuyến lưu diễn gần đây, và Duy cũng chia sẻ những câu chuyện hài hước từ công việc của mình tại quán cà phê.
Khi đêm đến, Dương giúp Duy chuẩn bị cho giấc ngủ. Duy đã mệt mỏi sau vụ ẩu đả, nên rất cần nghỉ ngơi. Dương chọn một bộ đồ ngủ thoải mái cho Duy và giúp anh thay đồ. Trong khi Duy đi vào phòng tắm để rửa mặt, Dương chuẩn bị một chiếc giường ấm cúng với những chiếc gối mềm mại và một chiếc chăn nhẹ.
Khi Duy quay lại, thấy căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh cảm thấy rất ấm áp và an lòng.
"Em đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo... Cảm ơn em rất nhiều."
Dương mỉm cười, xoa dịu không khí bằng cách nói.
"Không có gì đâu. Anh đã làm nhiều điều cho em rồi. Đây là cách em có thể đền đáp."
Khi Duy nằm xuống giường, Dương quyết định không ra về ngay lập tức mà ngồi bên cạnh anh một lúc. Cậu giữ một khoảng cách tôn trọng, nhưng vẫn để Duy cảm nhận được sự hiện diện của mình. Những câu chuyện nhỏ và những câu hỏi về cảm giác của Duy giúp không khí trở nên thoải mái hơn.
Duy cảm thấy thư giãn hơn khi Dương ở bên cạnh.
"Em thật sự biết cách làm cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh cảm thấy rất yên tâm khi có em ở đây."
Dương nhẹ nhàng vỗ về tay Duy.
"Em rất vui khi anh cảm thấy như vậy. Nếu cần gì, đừng ngần ngại gọi em nhé."
"vì anh, cái gì em cũng sẵn sàng hết!"
Duy mỉm cười, nhắm mắt lại, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dương vẫn ngồi bên cạnh, lặng lẽ theo dõi sự bình yên của Duy, cảm thấy trái tim mình ấm áp với sự quan tâm và tình cảm dành cho anh.
Khi Đăng Dương thấy Duy đã ngủ say, cậu không vội rời khỏi căn hộ. Cảm giác ấm áp và sự kết nối giữa họ khiến Dương muốn ở lại thêm một chút, tận hưởng khoảng thời gian này bên cạnh Duy và đảm bảo rằng anh không có gì cần đến mình khi tỉnh dậy.
Dương quyết định dọn dẹp phòng một chút để làm không gian xung quanh Duy trở nên gọn gàng và thoải mái hơn. Cậu nhẹ nhàng dọn những món đồ nhỏ, sắp xếp lại những chiếc gối và chăn, và đảm bảo rằng căn phòng không có bất kỳ vật cản nào có thể làm Duy khó chịu khi tỉnh dậy.
Khi đã xong việc, Dương ngồi xuống ghế bành gần giường và lấy ra cuốn sổ tay nhỏ mà cậu thường mang theo để ghi chép những ý tưởng về âm nhạc. Cậu viết vài dòng về cảm xúc của mình trong đêm nay, những suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Duy, và những điều cậu đã cảm nhận được khi ở bên anh.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ tạo ra một không khí yên bình, và ánh sáng yếu ớt từ đèn đường chiếu vào phòng, tạo nên một không gian lãng mạn và ấm áp. Dương cảm thấy thư giãn và hài lòng khi nhìn thấy Duy đang ngủ yên bình. Cảm giác này là một phần trong cuộc hành trình mới của cậu, và cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong giai đoạn đặc biệt này.
Thỉnh thoảng, Dương ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay của mình để kiểm tra xem Duy có còn ngủ ngon không. Cậu có thể nghe thấy những tiếng thở đều đặn của Duy, điều đó làm cho Dương cảm thấy an lòng hơn.
Một giờ trôi qua, và khi cảm thấy đã đến lúc, Dương nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi căn hộ. Cậu không muốn đánh thức Duy, nên cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng. Trước khi ra ngoài, Dương đặt một tấm chăn nhẹ lên chân Duy để giữ ấm cho anh.
Khi đứng bên cửa ra vào, Dương quay lại nhìn Duy một lần nữa. Cảm giác luyến tiếc và yêu thương làm cho trái tim cậu cảm thấy ấm áp. Cậu thì thầm,
"Chúc anh ngủ ngon, Anh Duy. Hãy nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt."
Dương đóng cửa nhẹ nhàng và bước ra ngoài.
Đêm về, khi không khí trở nên yên tĩnh và thành phố đã lắng xuống, Phạm Anh Duy cảm thấy cơ thể mình đã phục hồi hơn nhiều so với trước đó. Vết thương đã bớt đau và tinh thần của anh cũng đã trở nên khá hơn. Duy nằm trên giường, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc chăn và những cơn gió nhẹ nhàng từ bên ngoài cửa sổ. Anh cảm thấy sự mệt mỏi đã lùi xa, và sự bình yên đang bao trùm lấy anh.
Duy nhớ về Đăng Dương – người đã ở bên anh suốt buổi tối hôm qua, chăm sóc anh tận tình và thể hiện sự quan tâm không ngừng. Duy biết rằng Dương có thể đang cảm thấy lo lắng, và anh cảm thấy muốn làm gì đó để làm cho Dương cảm thấy yên tâm hơn. Một ý tưởng nảy ra trong đầu Duy – anh quyết định gọi điện cho Dương để trò chuyện và cảm ơn cậu một lần nữa.
Duy mở điện thoại và tìm số điện thoại của Dương. Anh nhấn nút gọi và chờ đợi, lòng cảm thấy hào hứng và một chút hồi hộp. Những giây đầu tiên dường như kéo dài vô tận, nhưng sau đó, màn hình điện thoại sáng lên và hình ảnh của Đăng Dương xuất hiện.
Trên màn hình, Đăng Dương mỉm cười khi thấy Duy, ánh sáng nhẹ nhàng từ điện thoại làm nổi bật khuôn mặt tươi sáng của cậu.
"anh Duy! Anh cảm thấy thế nào rồi?"
Dương hỏi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm và ấm áp.
Duy mỉm cười, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng khi thấy Dương.
"Chào Dương. Anh cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh và chăm sóc anh hôm qua. Thực sự anh rất biết ơn."
Dương lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh với sự chân thành.
"Đó là điều em muốn làm. Em rất vui khi thấy anh cảm thấy tốt hơn. Anh đã ngủ ngon không?"
"Ừ, anh đã ngủ rất ngon. Cảm giác như mọi thứ đều ổn hơn. Em đã làm rất tốt, và anh rất cảm kích."
Duy nói, ánh mắt anh lấp lánh sự chân thành và biết ơn.
Đăng Dương cảm thấy trái tim mình ấm áp khi nghe những lời nói của Duy. Cậu không thể không mỉm cười khi thấy Duy đã cảm thấy tốt hơn.
"Thế thì, em vui vì nghe thấy điều đó. Anh có cần gì thêm không? Hay là có điều gì anh muốn trò chuyện không?"
"Thực ra, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút. Hôm qua em đã làm rất nhiều việc cho anh, và anh cảm thấy mình nợ em một lời cảm ơn. Anh muốn nghe về những gì em đã làm trong chuyến lưu diễn, và những gì em cảm thấy khi ở bên cạnh anh."
Dương cười nhẹ, cảm nhận được sự ấm áp từ cuộc trò chuyện này.
"Chuyến lưu diễn vừa qua rất tuyệt. Có rất nhiều khán giả tuyệt vời và những trải nghiệm mới mẻ. Nhưng có lẽ điều khiến em cảm thấy đặc biệt nhất là khi ở bên cạnh anh. Em cảm thấy mình đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và không khí khi trò chuyện với anh cũng thật sự rất thoải mái."
Duy nghe thấy những lời nói của Dương và cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn.
"Em biết không, khi em đến chăm sóc anh, anh cảm thấy mình không chỉ là một người bệnh, mà là một người bạn có thể tin tưởng và chia sẻ. Cảm giác này thật sự rất quý giá."
Dương cảm thấy một cảm xúc sâu lắng trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Duy đối với mình đã làm cho cảm xúc của cậu thêm phong phú. "Cảm ơn anh vì những lời nói đó. Em cũng cảm thấy như vậy. Mối quan hệ giữa chúng ta đang phát triển và em cảm thấy thật sự vui vì được chia sẻ những khoảnh khắc này cùng anh."
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện và cảm xúc của mình. Duy kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của mình, và Dương cũng chia sẻ về những kỷ niệm đáng nhớ trong chuyến lưu diễn. Họ cười đùa và trò chuyện, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh khi ở bên nhau.
Khi cuộc trò chuyện dần đến hồi kết, Duy cảm thấy một cảm giác hài lòng và bình yên.
"Cảm ơn em vì đã gọi điện và trò chuyện với anh. Anh cảm thấy rất vui và nhẹ nhõm khi biết rằng em luôn ở bên anh."
Dương mỉm cười, nhìn vào màn hình với sự ấm áp trong ánh mắt.
"Em cũng cảm thấy vui khi biết anh đang cảm thấy tốt hơn. Chúng ta hãy tiếp tục giữ liên lạc và chăm sóc nhau, dù là trong những lúc khó khăn hay hạnh phúc."
Duy gật đầu, ánh mắt anh đầy sự chân thành. "Đúng vậy, chúng ta sẽ làm vậy. Chúc em ngủ ngon và có một ngày tuyệt vời."
Dương đáp lại với một nụ cười nhẹ. "Chúc anh ngủ ngon và tiếp tục hồi phục tốt. Hẹn gặp lại anh sớm."
Khi cuộc gọi kết thúc. Cảm giác được trò chuyện và chia sẻ với Đăng Dương đã mang lại cho anh sự an ủi và cảm giác ấm áp. Duy nằm xuống giường, nhắm mắt lại với một nụ cười nhẹ trên môi, cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com