Chương 21. Ngồi khóc vu quy
Chương 21. NGỒI KHÓC VU QUY
-Ủa, đồ đạc gì mà để tùm lum ngoài này đây mấy đứa?
-Trên nhà có chút chuyện, giờ con phải về gấp. Cám ơn dì Sáu qua nay chạy lui chạy tới tiếp đãi con.
-Chèn ơi, gì mà cập rập dữ vậy? Dì mới mua được kí thịt bò ngon quá nè. Còn tính trưa nay nướng lá lốt đãi bây.
-Có chuyện phát sinh. Con cũng không nỡ.
-Thôi thì vậy chớ biết sao giờ. Lần tới có xuống, ráng thu xếp ở năm, bảy ngày chơi cho đã nghen con. Mà Tri Quân đâu rồi? Để nó phụ con xách đồ ra trạm xe buýt.
-Em qua thăm cô Lài rồi dì. Con tự đi được, con nhớ đường mà.
-Cái gì? Nó... nó qua nhà Hai Lài? Thôi chết rồi Quốc ơi! Lẹ, đi cản lại liền.
-Là sao dì?
-Bữa nay thằng Thiên Bồng Nguyên Soái qua bỏ mối con Lài, thằng Quân mà biết là chết chắc.
-Bỏ mối là sao? Con không hiểu.
-Là dạm ngõ làm quen, ra mắt bà con hai họ, chính thức cho hai đứa nó qua lại với nhau. Dì còn tính giấu cho hết bữa nay rồi khuyên lơn nó từ từ. Ý trời thiệt chớ.
-Ủa? Không phải cô Lài với Tri Quân...
-Xa mặt cách lòng, nước xa dập sao nổi lửa gần hả con? Dì không trách con Lài. Hai đứa nó tính ra cũng hổng phải sâu nặng, thắm thiết gì hết trọi. Trong cái xã nghèo này, quanh đi quẩn lại chỉ có bao nhiêu con người đó. Anh em chung xóm, từ nhỏ quen mặt quen tên, nên chắc tụi nó ngộ nhận là yêu đương. Hai bên gia đình thấy tánh tình coi được thì cứ đốc vô chớ hổng nghĩ ngợi chi nhiều. Kiểu như thuận nước đẩy thuyền vậy đó. Giờ lớn hết rồi, biết nghĩ xa trông rộng rồi. Lại thêm thằng Trường An mặt dày mày dạn, đeo đuổi nhiệt tình chớ không hời hợt như Tri Quân.
-Trường An? Là cậu Thiên Bồng Nguyên Soái gì đó hả dì?
-Nó đó con. Còn lanh hơn Út Đẹt. Tri Quân coi vậy chớ khờ khạo lắm. Ai tốt với nó chút xíu là nó đeo người ta cứng ngắc hà. Nhưng khổ là miệng mồm hổng được đãi bôi. Chỉ có viết xuống là giỏi chớ hả họng ra là y như rằng ậm ạch ậm à. Cũng tại cha nó vắn số, ông chồng sau của dì thì lạnh nhạt, dửng dưng. Dì cũng cố gắng bù đắp nhưng trong lòng nó vẫn lủng một lỗ chà bá bự. Nói chứ mẹ với con trai, thân thiết cỡ nào cũng đâu thể tâm sự hết mấy chuyện riêng tư như đờn ông đờn ang với nhau? Mong sao có người đàng hoàng thương chiều, bầu bạn với nó.
-Má Sáu! Thằng Quân đâu?
-Ủa Út Đẹt? Bây chạy dọc đường hổng gặp nó hả?
-Con mới ngủ dậy. Vừa nghe má con nói bữa nay thằng Thiên Bồng Nguyên Soái xuống mối với Hai Lài là con chạy cái ào qua đây. Gọi điện nãy giờ mà thằng Quân không bắt máy.
-Điện thoại đang sạc một cục kia kìa. Vậy chớ nó đi đâu được? Bây chở má Sáu xuống nhà con Lài thử coi.
-Có khi nào nó nhào vô quậy nát bét không má?
-Nó hổng dám đâu. Cùng lắm thì chui vô bụi chuối hay gốc dừa khóc một trận thôi hà.
-Má Sáu đừng có ỷ y. Mấy nay nó mệt trong người, con thấy nó cứ ngơ ngơ ngáo ngáo kiểu gì á. Coi chừng nó lớ quớ trượt dò, cắm đầu xuống ao là mệt đó nghen.
-Cái miệng ăn mắm ăn muối! Lẹ lẹ đi! Tư Quốc ở nhà canh chừng giùm dì, em về thì gọi cho dì liền nghen!
-Để con chở. Dì Sáu chỉ đường. Út Đẹt ở lại canh nhà. Tri Quân có về, gọi liền cho tôi.
-Cái gì vậy chớ? Em là thổ địa dưới này, em mới phải... Dạ? Anh... Anh Tư chở má Sáu đi. Em coi chừng nhà cho. Cha nội này mà Nha sĩ cái nỗi gì? Sát nhân mới đúng! Coi cặp mắt thằng chả kìa, muốn băm vằm mình thành thịt vụn luôn đó. Đáng sợ quá đi!
Cục cưng à. Tôi còn đang tính vừa đấm vừa xoa cho em mủi lòng, chột dạ. Giờ thì ông trời cũng cùng phe với tôi rồi. Cô Lài muốn quà cưới là biệt thự hay xe hơi?
-Kia kìa Quốc! Ôm khư khư cái gốc dừa thiệt luôn đó.
-Hay là dì về trước, để con dỗ em cho.
-Được không con? Dì sợ Tri Quân nó...
-Hồi nãy dì cũng nói mà. Có những chuyện riêng tư, đàn ông với nhau mới dễ tâm sự. Dì đừng lo, em hiểu chuyện lắm, sẽ không làm gì khờ dại đâu.
-Ừa. Ráng khuyên nó giùm dì nghen. Thiệt, khổ hết có biết. Dì còn tính giấu tới ngày nó đi, rồi kêu con Lài lựa lời an ủi. Ủa, còn công chuyện của con trên Sài Gòn? Giờ ra bến xe kịp hôn?
-Còn công chuyện nào quan trọng hơn em ấy? Con nhờ ba xử lý giùm cũng được. Con ở đây chờ về trên đó với em.
-Hổng biết kiếp trước thằng Quân hộ giá cứu vua hay gì mà kiếp này ông trời xui khiến cho nó gặp được con. Dì cám ơn con nghe Quốc!
-Dạ. Hộ giá cứu vua sao? Đúng mà. Duyên phận của em và tôi, sao có thể đứt đoạn dễ dàng vậy được? Nè, em gì đó ơi?
-Dạ? Hở? Thiệt... thiệt tình luôn á! Sao anh còn ở đây nữa? Lo mà về tìm người sanh cháu cho chú Tám ẵm bồng kìa.
-Vậy là sợ tôi đi lấy vợ, không thương em nữa nên mới ngồi ngoài đây nước mắt lưng tròng sao? Tôi còn tưởng em đang tiếc nuối cô hoa khôi kia chứ.
-Anh nín đi!
-Đúng là khẩu xà tâm Phật. Tôi mà nín thiệt là lại hờn dỗi cho coi. Ngoan, cho tôi ôm chút xíu.
-Buông ra! Tui cắn anh nữa đó nghe!
-Cắn đi, mạnh vô.
-Ưng... Ứm... Hức...
-Có ai như em không? Cắn người ta cho sướng miệng rồi tự mình đỏ hoe con mắt. Tôi không khóc thì thôi, em khóc cái gì? Thôi lỡ rồi, khóc cho đã đời đi.
-Em thương Hai Lài, hức!
-Ừm.
-Hai Lài là mối tình đầu của em, hức!
-Ừm.
-Em... Hu hu hu...
-Có ai khổ như tôi không? Đi bốn trăm cây số để ngồi dỗ người thương khóc người yêu lấy chồng. Số con rệp chớ đâu phải con ông chủ Lý Đồng - Tự Do? Nghe cho kĩ đây. Em không thương cô bé đó.
-Ưm...
-Cô bé đó không phải mối tình đầu của em.
-Hửm? Hức... Anh nói điên khùng gì nữa vậy?
-Em được người ta theo đuổi trước, dùng mấy lời ngon ngọt dỗ dành. Lại bị cái tư tưởng tìm hiểu là yêu, yêu là phải cưới tẩy não cho mộng mị chút thôi. Chứ yêu thương gì ba cái mớ cảm xúc hời hợt đó?
-Vậy làm sao mới là yêu thương?
-Là như tôi thương em, như mình thương nhau chứ sao trăng gì nữa?
------------------------------------------
Chương sau H nhé. Hơn 1500 chữ. Ba tầng cảm xúc - ba ngôi kể - ba góc nhìn đan xen. Viết xong là muốn tâm thần phân liệt luôn đó 😢 Tui không muốn spoil phá game nhưng phải cảnh báo trước vì hình như... tui xuống tay hơi nặng rồi. Cứ viết một câu là phải rì rầm niệm chú: Tình nhưng không tục - Gợi cảm chứ không gợi dục - Phải đẹp và thơ. Nên set 21+ hay 25+ đây? Cô nào còn trẻ người non dạ, pờ-li cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com