Chương 22. Địa đàng mở lối (H)
Chương 22. ĐỊA ĐÀNG MỞ LỐI (H)
️🎵 Một lần, ta trọn vẹn ái ân
Với anh, em mãi là người tình trăm năm...️🎵
(Người tình trăm năm - Đức Huy)
----------------------------------------
-Mười một giờ mấy rồi, có kêu cũng không ai xuống mở cửa cho đâu.
-Em... Em xin lỗi. Biết vậy nghe lời má, để sáng mai hãy lên.
-Lỗi phải cái gì? Đêm nay còn ở dưới, chắc tôi cũng thức trắng. Bốn bề toàn là ao hồ kênh rạch, lỡ nửa đêm em nghĩ quẩn kiếm chỗ nào nhảy xuống thì tôi biết đi đâu mà tìm?
-Anh Tư quá đáng dữ rồi đó. Về Eden lẹ đi. Em qua phòng Út Đẹt ngủ đỡ.
-Lợi dụng tôi chán chê, giờ tính vứt bỏ hay sao? Mà thằng nhóc đó tối mai mới lên, em vô ngủ kiểu gì?
-Ai lợi dụng ai chớ? Suốt dọc đường từ dưới đó lên đây, anh... anh...
-Anh sao?
-Tóm lại là hồi chiều Út Đẹt giúi chùm chìa khóa nhờ em giữ. Để em gọi hỏi lại địa chỉ, giờ này chắc nó chưa ngủ đâu. Á, hết pin rồi. Cho em mượn điện thoại đi.
-Thằng nhóc này, được lắm. Còn dám xài chiêu với em.
-Cái gì đây? Ai cho anh Tư để mặt em làm hình nền vậy hả? Anh chụp hồi nào?
-Điện thoại của tôi, tôi thích để hình ai thì để. Em đó, còn chưa cưới hỏi gì hết mà đã muốn làm tay hòm chìa khóa rồi sao?
-Anh! Tui phải qua bên Út Đẹt liền. Nhưng mà... Cái này... Khoan...
-Sao vậy? Hết tiền?
-Hông... hông nhớ số.
-Ha ha ha!
-Anh im coi!
-Không im em cắn nữa hay gì? Còn tưởng cùng cởi truồng tắm mưa là phải thân thiết ghê gớm lắm. Ngoan. Ý trời rồi, đừng cãi. Về Eden với tôi.
Sài Gòn nửa đêm không cần gồng mình để sinh nhai kiếm sống nên dòm thoáng đãng, nhã nhặn hẳn ra. Ngồi trên đây mà gió sông dám mon men thổi tới, vuốt ve thịt da bóng loáng vừa mới được kỹ lưỡng tẩy trần. Nhấp nhổm trên tấm ga nệm màu xanh hải quân, cậu bắt đầu thấy nao nao hối hận. Biết vậy vô nhà nghỉ ngủ đỡ một đêm. Lạy trời cho ảnh tắm xong là ngủ liền, hổng có cà rỡn, chọc ghẹo gì mình nữa.
Yêu của anh đang ngồi đó. Trên giường của anh. Giữa Địa đàng. Ngơ ngác. Tóc đen lộng gió lất phất lơ phơ. Mấy ngón tay búp măng trắng muốt thỉnh thoảng lại túm chặt ga giường. Là em hãi hùng? Hay đang trông ngóng? Tấm lưng đơn sơ nhưng không yếu ớt vẫn cứ dựng thẳng tắp chứ không khom. Càng không quỵ lụy. Yêu của anh, là để anh yêu.
*Siết.
-Hơ? Anh... Anh Tư tắm xong rồi hở?
-Em có chán ghét không?
-Dạ?
-Có chán ghét tôi ôm ấp em như vầy không?
-Em...
-Không được trốn tránh. Con nít nói dối sẽ bị đày xuống Diêm Vương cắt lưỡi.
-Em hông phải con nít!
-Tôi biết. Em đủ tuổi yêu đương rồi. Lâm Tri Quân, em có chán ghét anh già này không?
-Em... Sao tự nhiên nghiêm túc dữ vậy? Làm cho mình... mình...
-Có hay không?
-Em... hông có. Em hông có chán ghét anh Tư! Trời đất ơi, mày nói cái gì đó hả?
-Ngoan. Dũng cảm vậy sao? Phải thưởng cho em mới được.
Mềm và ngọt quá. Còn nóng rẫy hơn hai nụ hôn đầu. Vành vạnh như trăng. Thơm hơn quỳnh hương nở muộn. Anh yêu chết hai phiến bông căng mướt đang run lẩy bẩy này. Em là đang thỏ thẻ níu lấy người em thương? Vậy mà chỉ dám vụng trộm hổn hển, hé xiu xíu hai mảnh xốp hồng. Để anh cứ phải loay hoay, trúc trắc.
-Ngoan. Há chút nữa. Tôi thương.
-Ha... Ưng... Mình hông thở nổi. Sao ghì chặt vậy chớ? Môi ảnh... nóng quá. Sắp phỏng luôn rồi. Còn vói lưỡi vô thật sâu, thật sâu. Mình hông biết đáp lại sao hết. Đừng... Đừng cắn nữa.
Giọng anh bắt đầu khàn đi. Đôi con ngươi khép hờ mộng mị. Bé cưng ngọt lịm này là của anh. Dịu dàng, non nớt này là của anh. Ngấp nghé, chờ mong này là của anh. Mơ hồ, nũng nịu này cũng là của anh. Đều là của anh hết. Từng chút, từng chút một. Không muốn thu môi.
-Em có chán ghét không cục cưng? Có ghét tôi dày vò môi em như vầy không?
-Em... Em hông chán ghét.
-Thành thật quá ha. Tối nay ai nhập em rồi?
-Hông... hông muốn nói dối, sẽ bị Diêm Vương cắt lưỡi. Hức.
-Em đó. Trái tim già cỗi của tôi chịu sao nổi ngọt ngào này đây? Tôi mà chết là tại cục cưng em hết.
-Hông được nói gở!
-Ừ. Xin lỗi. Còn chưa ái ân tròn vẹn, làm sao tôi nỡ chết đây?
-Ái... ái ân tròn vẹn?
-Bất cứ lúc nào em khó chịu, không muốn tiếp tục nữa, tôi sẽ dừng. Tôi không ép uổng.
-Dạ? Là... là sao chớ? Anh tính làm gì? Hông phải chỉ hôn thôi hở? Hai người con trai sao mà... Ah hưm...
Anh vùi môi vào hai vành tai đỏ au đang hăng say ngọ nguậy, trông hệt như hai con tôm chín gói trong vỏ bánh bột lọc vừa mềm, vừa dai. Thật muốn nuốt luôn vô bụng cho thỏa cơn đói khát.
-Nhột! Ha ha, thả ra. Nhột em. Ưm... Mình... mình khó chịu quá. Tim đập bụp bụp luôn rồi. Hông... hông thở nổi. Lỗ chân lông muốn nở hết ra. Tê cứng xương sống. Tay chân mềm oặt hổng nhúc nhích được luôn. Phải đẩy ảnh ra. Phải đẩy...
Yêu của anh đã loạn nhịp rồi. Hai con ngươi ngày thường sáng bóng như sao sa giờ đã phủ một tầng sương mờ khổ sở. Muốn đẩy anh ra nhưng không gom đủ lực tay, rốt cuộc lại thành vuốt ve, bấu víu. Anh khom lưng nhặt nhạnh từng nhịp rung của động mạch cảnh, vờn quanh hai hàng xương đòn thẳng tắp mấp mô rồi mân mê quả táo Adam treo lủng lẳng trên vòm cổ cậu.
-Cục cưng à, em giấu trầm hương vô đâu mà làm đầu óc tôi mụ mị quá. Phải chỗ này không?
-Đừng... Đừng cởi...
-Hừm... Hay chỗ này?
-Anh ơi... anh ơi... Ha... Ưng... Hông được rồi. Muốn... muốn chết. Khó chịu quá. Lồng ngực... Ngứa muốn điên. Như một ngàn con kiến lửa đang bò nhộn nhạo. Á! Sao cắn ti em? Bên kia... bên kia cũng hông cho nhéo.
-Còn mọng hơn mứt chùm ruột ngào đường. Ngoan, nhúc nhích nữa là tôi nhai luôn đó. Hừ... ừm...
Bé thỏ trắng nguầy nguậy lắc đầu nhưng không dám hé kẽ môi, cứ nén dồn thành một tràn ưm a rên rỉ. Làm tim anh dập nảy lớp lớp sóng tình. Đúng là rù quến trời sinh. Anh ghì siết thịt da trắng ngần như cẩm thạch, hớt hải nuốt lấy từng giọt mồ hôi bỏng rực rớt rơi. Cục cưng nức nở. Cục cưng nhuộm hồng. Còn cục cưng nhỏ nãy giờ trốn biệt dưới hai lớp quần cũng chậm rãi ngóc đầu gào khóc.
-Anh ơi em khó chịu... Anh ơi... Phải dừng, đừng ngậm...
-Hưm... Mở chân chút nữa. Ngoan. Ừm... Bắn đi. Ngọc ngà của em, cứ giao cho tôi hết.
-Đừng... Em... Hức... Anh nhả ra đi, lạy anh đó. Nhịn lại. Tri Quân, mau ghìm lại! Hông được trào ra. Làm ơn mà, đừng mút nữa. Em sắp hông được rồi. Em... Á! Ah! Ha... hư...
Mộng của anh, đã thành chân thực. Yêu của anh, đã hé lối địa đàng.
-Hở? Anh... anh ơi?
-Nhìn anh.
-Hông... hông được... Hông được! Chỗ đó... làm sao mà...
-Đừng sợ. Nhìn anh. Gọi Đồng Quốc.
-Á! Anh ơi! Anh ơi!
-Mau gọi Đồng Quốc.
-Đau.. Ưm... Đồng Quốc! Đồng Quốc! Em đau... Em đau quá! Mau rút ra. Rút ra đi... Anh ơi! Á! Hơ... Đồ tồi... Còn nói... hức... hông ép uổng. Tui... tui cắn chết anh luôn!
-Đau! Em... là đang chê tôi không biết chiều chuộng... hừ.. hay sao mà còn... hừm... dám châm xăng vô lửa? Là em... ah... dụ dỗ tôi trước. Chịu chết đi.
Anh dồn hết tương tư sầu khổ, dồn hết những ân tình giấu giếm trong từng lát bánh sô cô la, dồn hết rạo rực già nua lúc nào cũng nhảy chồm chồm trong lồng ngực, dồn cả những lời trái khuấy em từng ác ý chối từ - vào từng nhịp đẩy. Cuồng điên. Bóng dáng anh nhấp nhô lên xuống. Thịt da anh nổi bắp, nổi gân. Mắt môi anh dại tình đờ đẫn. Yêu ơi, anh có em rồi!
-Đồng Quốc! Đồng Quốc! Em... á... hah!
-Đợi anh... hừ... ngoan... yêu của anh... Tri Quân... Tri Quân! Argggggh!
️🎵 Một lần, em trọn vẹn hiến dâng
Với anh, em mãi là người tình trăm năm ️🎵
-Anh... anh ơi... Em... chắc em thương anh rồi. Hức...
-Lâm Tri Quân... Anh... Lý Đồng Quốc... chính thức sắc phong em làm Hoàng tử bé của Địa đàng. Cho anh cưng chiều tới hết đời hết kiếp. Nghe em?
-----------------------------------------
Chắc có bạn sẽ thắc mắc tốc độ phát triển tình cảm của hai bợn này sao mà chóng vánh vậy. Yên tâm, có đầu dây mối nhợ hết á. Tính ra cũng không có nhanh đâu, còn chậm nữa là 😅 Để chuẩn bị cho phần giải trình "hết sức thuyết phục", mình sẽ ngưng viết khoảng một tuần. Tối thứ Bảy tuần sau sẽ đăng tiếp chương mới. Xin đừng quên mình và couple Quân-Quốc nha 😍
P.S. Cám ơn cục cưng _HuaiYan đã tặng Chị quả cover siêu xinh. Thương em nhiều 😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com