Q2. Chương 12. Bông hồng cài áo
Q2. Chương 12. BÔNG HỒNG CÀI ÁO
"Ai còn Mẹ, xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn vương mắt Mẹ, nghe không?"
(Thơ Khuyết danh)
-Tôi...
-Tao với mày thì tôi cái gì mà tôi?
-Ừm... tao...
-Vậy mới được chớ! Thiệt tình, cuộc đời mày mà dựng thành phim chắc đoạt giải Lục Lạc Vàng đó Quân.
-Tui lạy ông. Lục Lạc Vàng là về quê trao tặng bò cho bà con cô bác. Đã không biết mà còn rống họng la làng.
-Hì.
-Thấy chưa? Nó cười rồi kìa. Dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, trải bao nhiêu sao dời vật đổi, cả thiên hạ này chỉ có mình ên Tony Đạt cạy được miệng của hoàng tử Tri Quân.
-Được mỹ nhân cười cho một cái mà còn tự hào hơn lúc lên nhận giải quán quân Bolero nữa đó trời.
-Chớ sao? Cục vàng cục bạc của tui mà. He Quân?
-Ừa.
-Thấy thương ghê. Cưng mày quá!
Siết.
-Ui...
-Buông ra coi. Ổng tắt thở bây giờ!
-Tao nhớ mày quá Quân ơi! Là thiệt rồi. Mày là người chớ hổng phải hồn ma bóng quế, hu hu hu!
-Tôi... tao xin lỗi. Tao không nhớ ra mày. Nhưng tao thấy vui lắm! Có bạn bè thiệt là tốt quá đi.
-Vui vẻ là được rồi, đòi hỏi gì nữa chớ? Ký ức cũ hổng còn thì từ từ tạo thêm ký ức mới, có khi còn hoành tráng gấp mấy ngàn lần. Còn người thì còn của. Sao cứ ép mình phải nhớ lại rồi suốt ngày nơm nớp phập phồng?
-Thiệt, tội phạm mà nghĩ được như ông chắc tui với Tri Quân thất nghiệp luôn quá.
-Bộ tui nói hổng đúng sao? Cứ nhập nhằng, bấu víu vô quá khứ làm gì? Sao không trân trọng tháng ngày sắp tới? Tu mấy kiếp mới được gặp nhau.
-Dạ, anh Út nói gì cũng đúng hết. Anh Út không chịu học tiếp, thật là tổn thất to lớn cho ngành Triết học nước nhà.
-Bữa nay chịu kêu anh rồi hả? Cưới tới nơi mà suốt ngày tui với ông, chán em dữ dằn.
-Ai thèm cưới anh? Ngủ tới mốt nằm mơ cũng không thấy!
-Vậy ở giá luôn đi nghe! Khỏi yêu đương gì nữa hết!
-Tui nói câu đó mới đúng! Dẹp hết luôn đi!
-Thôi! Hai người càng cãi, tui càng thấy đáng yêu quá chừng. Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.
-Ai thèm thương ổng?
-Em! Con gái con lứa gì mà hung hăng hết có biết. Mày ở vậy luôn đi Quân. Cái ông Quốc đó...
-Tụi tao chia tay rồi.
-Hả? Sao... sao tự nhiên...
-Làm gì có chuyện tự nhiên? Chỉ là... Tóm lại lần này tao hạ quyết tâm, thấy nhẹ nhõm đầu óc lắm. Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ngủ một giấc không mộng mị gì luôn. Chắc ảnh cũng vậy. Tao sẽ về ở với má thời gian rồi học tiếp lên Thạc sĩ. Sau này má muốn an dưỡng ở đâu, tao sẽ thu xếp công việc rồi đóng đô luôn ở đó. Được dịp nào rảnh rỗi thì ba đứa mình tụ tập hàn huyên. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi. Yên tâm đi, tao không có lẽo đẽo sau lưng làm kỳ đà cản mũi hai người đâu.
-Vậy cũng tốt.
-Tốt cái gì mà tốt? Duyên phận của ổng với anh Quốc...
-Em đừng có nhắc cha nội đó nữa! Chỉ toàn làm khổ thằng Quân. Mày nghĩ thông suốt như vậy, tao mừng dữ lắm. Tao cũng nể ổng mấy năm nay chăm lo cho má Sáu, nhưng nếu tính kỹ chuyện tai nạn của mày...
-Không thể đổ hết cho ảnh được. Ảnh có phải người tông trúng tao đâu? Tao không nhớ chi tiết nhưng nếu đúng như Thảo Hiền từng kể, lỗi là ở tao. Người ta mới chì chiết vài ba câu đã chịu không nổi rồi tự lao ra đường. Trách ai cho được? Hai người đừng càm ràm nữa, tội ảnh lắm. Chuyện ảnh chăm sóc má là cái tình cái nghĩa nhưng bây giờ tao chỉ có thể hoàn lại bằng tiền. Mong là ảnh sớm tìm được người tâm đầu ý hợp. Ảnh có yên bề gia thất, tao mới mong trả hết nợ lòng.
-Nghe tui nói nè Quân. Anh Quốc ảnh...
Quý khách đi xe Phương Trang tuyến Sài Gòn - Cà Mau xuất bến lúc 8 giờ, vui lòng di chuyển ra xe. Xe mang biển số 69A-611112 đang đậu ở làn số 18. Chúc quý khách thượng lộ bình an.
Đất miền Tây phù sa lóng lánh. Nước miền Tây tôm, cá tung tăng. Tri Quân vói tay mơn trớn những luồng nắng vàng ươm ngả dài trên những rặng bần, rặng đước. Cậu rốt cuộc cũng có quê hương. Có nơi cha sanh mẹ đẻ. Có một mái nhà lấp ló sau mấy hàng trúc, bụi tre. Có mẹ già, có em nhỏ. Và một tương lai bỏ ngỏ - chưa biết có viên mãn không nhưng chắc chắn sẽ nhẹ tựa lông hồng. Nơi cậu được sống cho mình và sống gần những người mình yêu thương. Nơi không còn giày vò, nhiếc móc. Cậu sẽ tự cưng chiều bản thân, tự đối đãi thật tốt với mình. Sẽ không làm khổ ai. Cũng sẽ không vì ai mà đớn đau, khổ sở.
-Qu... Quân... Quân ơi. Con ơi! Con của má! Con trai má! Con... hu hu hu!
-Má Sáu! Đỡ má lên phản coi Tùng! Còn đứng thù lù đó nữa? Đem cây quạt lên đây. Hiền ra sau lấy chai dầu đi em.
-Dạ. Quân à, ông...
-...
-Tri Quân?
-...
-Từ từ, để thằng Quân bình tĩnh đã. Giờ mình...
-Má ơi!!
Bông hồng này con xin cài ngực trái
Má còn đây, lai láng xót xa đầy
Này là tóc - tang hoang hai màu tóc
Này là tay - khô nẻ dấu chai tay.
Con lạy tạ nửa đời bên chân má
Một - lạy lộng ngôn, dám vật vã cãi lời
Hai - lạy tả tơi, dám biệt tung biệt tích
Ba - lạy nghịch kiếp, rớt nước mắt xuống đời.
-Thôi... thôi mà. Ngày vui của em Tùng, hic. Đừng... đừng có khóc nữa. Tui... A hu hu hu!
-Ông khóc lớn nhất chứ ai?
-Là con... hức... Là con bất hiếu, dám bỏ mặc má vò võ mấy năm trời. Má hông được mềm lòng, phải phạt con thiệt nặng nghe má.
-Hức... Về nhà là được rồi. Quân ơi... Về nhà là được rồi. Má thề sẽ hổng bao giờ rầy la, đánh đập gì con nữa. Con thương ai cũng được, cưới ai má cũng tác thành. Đừng có bỏ má đi đâu nữa hết, nghe Quân?
-Hông có... ư... Con hông bỏ má nữa đâu. Con về đây ăn dầm nằm dề, má nuôi con suốt đời nghe má?
-Ừ. Về đây má nuôi. Má nuôi suốt đời. Con trai tui, ông trời có mắt...
-Anh... anh Hai ra sau rửa mặt đi. Sáng sớm em quăng lưới được mớ cá rô đồng, chút nữa... hức... chút nữa em đem vô kho tộ... Anh Hai!!!
-Tùng ơi, anh xin lỗi. Anh hông lo được cho em ăn học tới nơi tới chốn, còn để em gánh vác cả gia đình. Anh...
-Em đâu có thích mấy chuyện học hành? Có theo nữa cũng tốn tiền tốn bạc. May có chú Tám với anh Tư cho ít vốn làm ăn. Giờ em của anh là chủ kho lận đó. Dư sức nuôi anh suốt đời. Anh về ở với má, với em nghe anh Hai.
-Anh xin lỗi. Anh xin lỗi... Hức.
-Thôi, nín dứt rồi ra sau rửa mặt mũi chân tay. Để em dâu thấy là mất mặt lắm đó. Mà anh Tư tắm nãy giờ lâu quá vậy? Anh Tư ơi! Anh Hai em về rồi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com