Q2. Chương 14. Mình cưới nhau đi
Q2. Chương 14. MÌNH CƯỚI NHAU ĐI
-Ưm... Ư...
-Hừm... Ngoan. Dậy ra mắt ba mẹ chồng kìa. Tối về tha hồ ngủ.
-Hở?
-Lại ngơ ngác nữa rồi. Em muốn động phòng bây giờ luôn sao?
-Anh! Mà chú dì xuống hồi nào, sao anh hông kêu em sớm?
-Tới lúc bốn rưỡi. Em ngủ ngon quá trời, úp sấp trên mình anh ghì ôm cứng ngắc. Nỡ lòng nào mà kêu?
-Chán anh dữ dằn.
-Còn chu mỏ phồng má nữa là lớn chuyện đó nghe.
-Ai chu mỏ phồng má? Em có phải con nít đâu? Ưm... Ha...
-Tri Quân dậy đi con. Anh chị sui đợi... Trời đất ơi! Hai cái đứa này! Mới sáng sớm! Thiệt là tình.
-Á, má ơi! Anh còn dám cười nữa hả? Đồ... cái đồ...
-Ha ha ha! Nhột quá. Ngoan, tối về cho em quậy đã đời luôn. Tắm rửa lẹ lên, anh ủi sẵn đồ rồi.
🎵 Em, em ơi
Người tình tôi ơi
Em, em ơi
Ra mà xem họ cưới nhau rồi.
Anh, anh ơi
Người tình tôi ơi
Anh, anh ơi
Chuyện chúng mình cũng tính đi thôi 🎵
(Đám cưới trên đường quê - Hoàng Thi Thơ)
-Bữa nay mười sáu tháng Chạp, tui thắp nén nhang xin phép anh sui cho Tư Quốc nhà tui rước Tri Quân về bầu bạn. Anh ở trên trển linh thiêng, nhớ phù hộ cho hai đứa nhỏ sống tới răng long đầu bạc nghen anh Sáu.
-Hu hu hu... Em mừng quá chị sui ơi. Hai đứa nó rốt cuộc cũng ấm yên rồi.
-Cũng tại chị hồi đó làm trần làm sở, không thì tụi nhỏ đâu có phải đợi tới bây giờ.
-Thôi, qua hết rồi. Bữa nay song hỉ lâm môn, không ai được khóc nữa. Mà có khi nhờ bảy năm xa cách, tụi nó mới biết quý trọng mà quyến luyến nhau hơn. Đời mà, trải hoạn nạn mới thấm chân tình. Chứ thuận buồm xuôi gió quá lại dễ tan, dễ vỡ.
-Chú Tám nói phải. Hai đứa ráng mà đùm bọc, ở đời ở kiếp với nhau nghe. Ba má lớn tuổi hết rồi, ngày tháng cuối đời chỉ trông cho tụi bây thuận hòa, hạnh phúc. Mỗi đứa phải nhịn một chút, bớt một phần sĩ diện, thêm một phần lo xa. Tri Quân mà nhõng nhẽo đòi bỏ về là má hổng có chứa đâu đó.
-Dạ. Mà con có nhõng nhẽo hồi nào đâu?
-Lúng la lúng liếng cỡ đó mà dám kêu không nhõng nhẽo? Người ngoài nhìn vô, kiểu gì cũng tưởng mày là em thằng Tùng đó Quân.
-Vậy nên bé Tư mới chết mê chết mệt. Mà em lo tút tát lại coi Tư? Tri Quân bao nhiêu năm vẫn mơn mởn như sinh viên mới nhập học. Hai đứa đứng kế nhau, coi chừng người ta quở là hai chú cháu đó nghe. Về tới là phải hớt tóc liền cho chị.
-Bây giờ không biết sao chứ hồi đó, mỗi lần... E hèm, Tri Quân phải nắm tóc em mới nín khóc. Hớt ngắn lên lấy gì dỗ nữa đây?
-Nín liền! Trước mặt người lớn anh nói gì kỳ cục vậy?!
-Ủa chứ hồi gặp tới giờ chưa động phòng lại hả? Kém cỏi dữ vậy anh Tư?
-Anh Út! Bò Bía bịt lỗ tai lại đi con!
-Giờ này mà anh Út anh iếc gì nữa? Kêu Út Nam được rồi.
-Dạ chú. Con... còn chưa quen. Để con tập từ từ.
-Chú? Ba giận thiệt nghe Quân!
-Dạ... ba.
-A ha ha ha ha!
-Chị sui coi cái nết ổng kìa. Hồi em sanh Tư Quốc, ổng còn chưa mừng cỡ đó. Quân à, đáng lý mẹ phải mở tiệc rình rang để rước con về. Đời người chỉ có một dịp mà tổ chức đơn sơ như vầy, mẹ thấy thiệt thòi cho con quá.
-Dì... À, mẹ... Hông sao đâu mẹ. Được cả nhà chúc phúc là quý lắm rồi. Con... xin lỗi. Con hông sanh được cháu báo hiếu cho ba mẹ. Con...
-Thằng Quốc mới là đứa không biết đẻ. Mẹ xin lỗi gia đình con mới đúng. Chị sui à, em...
-Con cái là duyên phận trời ban. Coi như hai đứa nó hổng có phước phần này. Càng phải thương yêu, bù đắp cho nhau nghen.
-Má yên tâm. Con sẽ coi em vừa là vợ, vừa là con đầu lòng mà cưng chiều, chăm bẵm.
-Vậy em kêu anh bằng ba hén?
-Hén cái gì mà hén? Cắn em bây giờ. Có gan thì bữa nào đeo tai thỏ kêu Daddy thử coi. Khỏi xuống giường luôn cho biết.
-Trời đất ơi!
-Thiệt tình!
-Bữa nay tui mới là chú rể đó!
-Bò Bía mau bịt lỗ tai lại!
-Mà Bò Bía nãy giờ nín thinh vậy con? Buồn ngủ hả?
-Con không khoái! Con không chịu! Cậu Quân Quân phải cưới con chứ! Sao ông bà ngoại bắt cậu Quân Quân cưới cậu Tư?!
-Cậu Quân Quân nào? Từ bây giờ phải kêu bằng cậu Tư nhỏ.
-Không khoái!
-Cậu đếm tới ba. Kêu không? Một... Hai...
-Cậu... Cậu Tư nhỏ.
-Ngoan. Chuẩn bị chăm em đi kìa, ở đó mà tơ tưởng vợ người ta.
-Thiệt luôn á. Có ai nói chuyện với cháu như em không?
-Chừng nào chị sanh vậy chị Hai?
-Chắc cuối tháng Ba. Xin lỗi em nghe, anh Thành thu xếp về không kịp. Cũng tại ông tướng này! Nghỉ sao bữa nay hỏi vợ mà sáng hôm qua mới báo? Ảnh mới chuẩn bị quà cưới cho Thanh Tùng thôi. Cuối tuần ảnh về, sẽ bù vô hoành tráng. Còn đây là quà của chị.
-Chuyện... chuyện này... Hông được đâu chị. Sao có thể...
-Đất đai chỉ bao la. Cho có căn biệt thự là còn ít đó. Giấy tờ đứng tên em. Hai đứa mà ly dị, cứ nói anh Ba...
Bốp!
-Bệnh nghề nghiệp mà mẹ! Anh Ba tặng em một chiếc bảy chỗ nhưng thằng Tư không cho em lái, anh sang tên cho nó rồi. Chừng nào muốn bán...
-Ba Sơn!
-Con nín liền nè! Quà đâu chú Út?
-Thiệt tình, báo gấp quá không kịp chuẩn bị gì luôn. Hai người tính đi tuần trăng mật ở đâu?
-Em chọn đi vợ.
-Em...
-Chừng nào chốt thì hú anh... em, em tài trợ từ A tới Á.
-Ba mẹ không có gì nhiều, tặng lại cho vợ chồng con ít cổ phần thôi. Con muốn tiếp tục theo nghề thì ba vẫn ủng hộ, không cần áp lực phải vô công ty làm.
-Con... Mọi người... Con ngại lắm. Con đâu có làm được gì mà dám nhận quà lớn như vầy.
-Khờ quá, con chịu thương Tư Quốc là lập được đại công rồi. Còn làm lụng gì nữa? Đúng không anh chị sui?
-Chú thím làm vậy, vợ chồng tui ngại thiệt đó. Tui hổng cho tụi nó được đồng nào, còn báo hại thằng Tư tốn bao nhiêu tiền bạc chạy chữa cho bả mấy năm nay.
-Báo hại gì đâu dượng? Con thay vợ con báo hiếu cho má là chuyện đương nhiên. Má nuôi nấng Tri Quân nên hình nên vóc, em ấy chưa kịp trả ơn ngày nào đã phải về chăm sóc cho con. Cục cưng này là quà hồi môn đặc biệt nhất. Má tặng đứt cho con nghe má?
-Nói gì nói, cũng phải cho nó chút đỉnh phòng thân. Má với dượng dành dụm được hai công đất. Nếu sau này Tư Quốc thay lòng, con cứ...
-Má!
- Chị sui!
-Má hổng có ý đó, chỉ là...
-Thôi má cho thì em cứ giữ, từ chối má buồn. Nhưng anh đảm bảo sẽ không bao giờ em cần dùng tới.
-Con cám ơn mọi người. Con... cả đời này, con sẽ yêu thương ảnh. Anh... anh Quốc làm chồng em nghe? Em sẽ thay ba mẹ chăm sóc anh cả đời. Em... e... Ưm...
-Á! Thiệt tình! Bò Bía mau nhắm mắt lại!
-Quá đáng dữ rồi nha! Tui mới là chú rể đó!
-Tụi trẻ bây giờ dữ dội thiệt. Dám ở trước mặt bao nhiêu người... Hầy.
-Rồi nhẫn đâu Tư? Trao nhẫn mới xong lễ chứ.
-Hừm... Nhẫn? Nhẫn gì chị Hai?
-Lẹ còn đi rước dâu. Thanh Tùng sốt ruột dữ rồi kìa. Muốn giỡn thì tối về đóng cửa tắt đèn rồi tha hồ mà giỡn.
-Em...
-Nè, đừng có nói...
-Trời đất ơi! Nghĩ sao vậy anh Tư? Nói muốn khô nước miếng mà thứ quan trọng nhất lại không có. Anh cầu hôn kiểu gì vậy hả?
-Anh... Vợ à, anh... Anh...
-Nhục mặt chưa con! Giờ này mấy tiệm vàng ngoài chợ mở cửa chưa chị Sáu?
-Sao được ba? Nhẫn cưới chứ có phải bánh chưng, bánh tét đâu mà mua ngoài chợ? Phải chọn cỡ, đặt kiểu rồi khắc tên tùm lum hết. Chị tưởng em đặt sẵn rồi?
-Vậy mà hở ra là chê tui sến súa. Vừa tìm được Tri Quân là tụi tui sắm sẵn cặp lắc tay cho hai người rồi. Hô một cái là tặng thôi. Bà Hiền còn sợ ít, sáng giờ cứ ngại ngùng hoài. Tưởng anh tặng hột xoàn châu báu gì ghê gớm lắm. Nghĩ sao nửa phân vàng cũng hổng có hả anh Tư? Hay ra bẻ đại nhánh bông lau làm nhẫn cỏ cho có mùi hương đồng gió nội?
-Thôi mà Tony.
-Quân à, anh...
-Nhà lầu xe hơi em hông sắm nổi nhưng cặp nhẫn thì em lo được. Để đó em chuẩn bị. Nghe anh?
-Anh... Vợ à, anh xin lỗi.
-Lỗi gì mà phải xin? Để em lo một lần này thôi. Nha? Chồng?
-...
-Quyết định vậy đi. Tới giờ xuất phát rồi. Anh chị sui với mẹ con Bò Bía xuống xuồng cẩn thận nghen. Tròng trành lắm đó. Mâm quả đủ hết chưa Tùng?
-Đủ rồi má ơi. Xuất phát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com