Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 6. Người đấy, ta đây

Q2. Chương 6. NGƯỜI ĐẤY, TA ĐÂY

-Em đừng kén ăn. Dở cũng phải ráng nuốt. Vài bữa về, anh tẩm bổ lại cho.

-Em bóp mũi ực đại không đó. Bao nhiêu năm nay, ăn đồ anh nấu quen rồi. Giờ nhai đồ lạ y như nhai rơm, nhai cỏ.

-Trách anh chiều hư em sao?

-Đâu có. Mà bữa nay việc nhiều lắm hả anh? Nghe giọng anh... lạnh quá.

-Cũng... hơi bận chút xíu thôi. Mà Đăng Quang nè.

-Dạ?

-Anh...

-Anh sao?

-...

-Sáng mai em về.

-Gì vậy?! Sao tự nhiên đòi về?

-Ở nhà có chuyện gì rồi đúng không?

-Đâu có.

-Bữa nay còn bày đặt nói dối. Nãy giờ anh cứ ngó đâu đâu.

-Anh... Tại anh nhớ em quá thôi.

-Vậy thì em càng phải về, khỏi học hành gì nữa.

-Đừng có giỡn, không vui gì hết nghen!

-Em không có giỡn!

-Em dám về là anh nghỉ nhìn mặt em luôn đó. Bộ học hành là trò con nít sao?

-Em... Xin lỗi mà. Tại em nhớ anh quá. Nhớ muốn điên luôn rồi.

-Trời ơi. Đêm nào mà không facetime hai, ba tiếng?

-Facetime đâu có ôm được? Em còn muốn hôn cơ!

-Cơ gì mà cơ. Đang nghiêm túc, sao lại có mùi 18+ đâu đây rồi?

-Anh đừng có nhắc 18+ với em. Tới bây giờ em vẫn còn ấm ức!

-Thôi mà.

-Lần đó tưởng đâu anh thả cửa, làm em chuẩn bị quá trời. Rốt cuộc thì sao? Bắt em chờ tới ngày tốt nghiệp. Sao anh ác dữ vậy anh Vũ?

-Thả cửa gì chứ? Bậy bạ quá nghen!

-Anh đó, ỷ có em cưng chiều rồi được nước làm càn. Ráng ở nhà tẩm bổ đi. Thái tử gia về tới là phải lập tức động phòng thị tẩm!

Đăng Quang à, em... Đều là thật đúng không? Chưa từng dối gạt anh đúng không? Đến cả em mà cũng một dạ hai lòng thì làm sao anh sống tiếp? Lúc đó em mới mười lăm, nếu thật sự gây tai nạn thì cũng chưa tới tuổi chịu trách nhiệm hình sự. Hay... ba mẹ mới là người cầm lái? Các người... các người sợ tội nên mới giấu biệt tôi đi? Không... Không phải! Lúc anh tỉnh lại, một vụn ký ức cũng không còn. Em có thể bỏ mặc anh mà cao bay xa chạy. Đâu cần phải nhọc lòng làm giả giấy tờ rồi đóng kịch suốt bảy năm nay? Không phải. Không phải đâu...

-Không phải đâu!

-Ủa, em tưởng nãy giờ anh ngủ?

-Hả? Anh... Đã tưởng anh ngủ, sao còn chưa tắt máy?

-Có đêm nào em tắt đâu? Toàn để tới sáng mà.

-Em... Anh... Anh thương em.

-...

-Không được về đâu nghe!

-Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh! Em thương anh!

-Trời ơi! Điếc tai anh rồi. Anh tắt thiệt đó.

-Không cho! Thôi mà, nói chút nữa đi. Em chưa buồn ngủ. Mấy nay có vụ nào mới không anh?

-Vụ Dinh I xong rồi. Sếp Thắng vừa mới báo. Anh đang cầu được thất nghiệp thiệt lâu. À, homestay dưới đồi mới có người mua lại. Cô Thu nói sửa thành phòng Nha.

-Phòng Nha?

-Ừ. Mua luôn khúc vòng ra cột điện. Bung hai mặt tiền. Chắc hoành tráng dữ lắm. Chờ hoài rốt cuộc cũng có hàng xóm rồi. Buổi tối anh không sợ ma nữa.

-Ngày nào cũng phanh thây xẻ thịt người ta mà hở chút là sợ ma.

-Có giống đâu?

-Vậy anh gặp hàng xóm mới rồi hả?

-Vẫn chưa. Qua nay anh đi ngang thấy thầy thợ thôi hà. Nhưng cô Thu gặp rồi, khen quá trời quá đất. Mới có băm mấy, bốn chục tuổi thôi. Còn độc thân mà đẹp trai dữ lắm.

-...

-Nè. Không được đòi về đâu nghe! Em biết tính cô mà, nói mười thì mình phải trừ hao hết sáu.

-...

-Thôi mà. Có là diễn viên Hàn Quốc cũng không sánh được với thái tử Đăng Quang. Em của anh đẹp trai nhất vũ trụ!

-Nói vậy còn nghe được. Anh đừng tiếp xúc với người ta nhiều quá. Còn chưa biết tốt xấu gì đâu.

-Lỡ đụng mặt cũng phải chào hỏi vài câu chứ.

-Gật đầu thôi. Đừng có tới gần. Không được cười. Cũng không cho nói.

-Anh tắt máy đây.

-Đừng mà! Em... Thôi được rồi. Tối đa ba câu. Không được trả giá nữa!

-Mệt ghê luôn đó. Anh ngủ đây. Em ngắm đã đời cho cận thị luôn đi.

-Anh à!

Tất cả chỉ là mộng ảo. Đúng rồi. Chỉ là mộng mị thôi. Ngủ một giấc sẽ bình thường trở lại. Sẽ bình thường trở lại. Nhưng mà... Má Sáu? Mình vẫn còn mẹ sao? Có em trai nữa. Mẹ ơi...

Đêm nay Trung Vũ lại nằm mơ. Thấy mình đứng lơ ngơ giữa đồi trà lộng xanh mướt mát. Từng búp non lẩy bẩy trùm sương, hớt hơ hớt hải sà vô tay cậu như đang trốn gió địa đàng. Là dịu dàng. Là khoan khoái. Là nhẹ nhõm như mây. Rồi cậu thấy một bóng dáng chật vật trăm bề, quần xắn lên tới gối, nước da bánh ít chân chất mặn mòi, lòng bàn tay sạn chai nhưng mát rượi đang vuốt ve trán cậu coi có nóng sốt không. "Ầu ơ... Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học, mẹ đi trường đời..."

Phải đi thôi. Đi về với má.

--------------------------------------------

Lảm nhảm: Lúc viết mấy chương cuối của quyển 1, tui đã nghĩ tới một lô một lốc những đòn thù để hành xác anh Tư. Nhưng ngồi phân tích một hồi thì thấy: đối với ảnh thì súng đạn, gươm đao hay thậm chí là tù tội cũng không ghê gớm bằng việc cục cưng nhà mình yêu thương người khác. Đó mới là chí mạng, một phát ăn ngay 😅

Nhưng mọi người cứ yên tâm, từ chương sau sẽ chỉ có ngọt ngào. Đời thực quá mệt mỏi rồi, không cần đọc thêm từ truyện nữa. Chuẩn bị book lịch trám răng sâu đi nhé. Tui trực tổng đài Nha khoa Eden nè 😜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com