Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 7. Thương trào nước mắt

Q2. Chương 7. THƯƠNG TRÀO NƯỚC MẮT

Đà Lạt đang vào độ sắt se tê tái. Cửa đóng then cài kín mít mà sương mù dám len lỏi vô tận góc giường, quấn quýt chân tay như tình nhân lâu ngày chưa gặp, phả lên môi mắt từng thớ lụa sóng sánh đong đưa. Cứ đúng năm giờ là nhà thờ Domaine lại gióng trầm vang ba hồi chuông thánh, gọi hồn xứ đạo hân hoan thức tỉnh sau một giấc ngoi ngóp sâu dài. Cần gì phải cài báo thức cho tốn công phí sức? 

Đà Lạt. Nơi chuông nhà thờ lồng quyện với tiếng gõ mõ tụng kinh. Là mảnh đất hồi hương của biết bao nhiêu con chiên, Phật tử. Là xứ yêu, xứ nhớ, xứ mộng, xứ mơ. Nơi để tha thứ. Nơi để tìm quên. Nơi rộng lượng đón chào những tâm hồn cút côi, lầm lạc. Nơi hôm trước còn bỏ nhau héo hắt, hôm sau lại rón rén níu tình về tim. Không ngóc ngách nào là bằng, là phẳng. Không tấc đất nào thiếu lá, thiếu hoa. Cả một khung trời lộng gió thênh thang bày riêng cho ta thảnh thơi dạo bước.

-Em gì đó ơi.

-Dạ? Anh là... Hình như hơi giống người choàng vai mình trong ảnh.

-Tôi vừa chuyển tới. Ở dưới chân đồi.

-Ra là hàng xóm mới. Chào anh. Tôi tên Trung Vũ. Nhà tôi ở tít trên kia. 

-Ừ.

-...

-...

-Chừng... chừng nào khai trương phòng khám vậy anh?

-Em còn dễ cưng hơn hồi trước. Chắc tôi sống không thọ rồi.

-Dạ?

-Tôi mời em vô nhà uống miếng nước được không?

-Chuyện đó... 

-Đi mà. Vô ngồi chút thôi. Cho có hơi người. Trên đây lạnh lẽo quá. Em ấm nóng như vậy, tháng ngày sắp tới chắc không cần lò sưởi rồi. 

-Tôi... Cái người này, mới gặp mà nói năng mập mờ dễ sợ. Xin lỗi anh, giờ tôi phải đi làm. 

-Một chút cũng không được sao? 

-Sắp trễ rồi. Lỡ chuyến là phải đợi thêm mười lăm phút nữa.

-Để tôi chở em đi. Xe buýt nhồi nhét lắm. Sáng nay em lên trường hay qua trung tâm?

-Dạ? Sao... Sao anh biết?

-Cô Thu kể.

-Thiệt tình. Đã nói bao nhiêu lần rồi. Chuyện người ta mà cô cứ đi cùng làng cuối xóm kể oang oang hết. Ghét ghê. Anh phải cẩn thận đó, coi chừng...

-Cưng quá. Coi bộ em hợp khí hậu trên đây. 

-Dạ?

-Cao thêm ba phân. Tay chân, da dẻ như kem dâu phết sữa. Môi mắt đa tình, lúng la lúng liếng. Bé thỏ ngây thơ của tôi đã đắc đạo thành hồ ly bông bưởi rồi. 

-Hồ... hồ ly bông bưởi? Là cái thể loại gì đây? Sao anh nói năng kỳ cục vậy? Anh có quen ai làm công an tên Thảo Hiền không?

-Cưng à. Nếu em đúng là Tri Quân, thì anh là chồng em đó.

-...

-Tri Quân?!

Trung Vũ không nhớ mình đã trả lời ra sao. Chỉ biết sóng não và điện tim gần như đứt phựt ngay giây phút đó. Trước mắt là một mảng đen thui tối mịt. Cậu còn không kịp cảm nhận đớn đau. Sống bao nhiêu năm ngay lưng thẳng gối, bỗng chốc đổ gục như một gốc thông già. Không thấy đớn đau. Chỉ còn êm ái.

-Ưm...

-Tỉnh rồi? Không sốt. Người hơi ấm chút thôi. Như cái lò sưởi nhỏ.

-Anh... Chỗ này là đâu vậy? Anh làm gì đó hả? Buông ra!

-Anh còn lạ gì em nữa? Giờ mà buông là lại dỗi lại hờn, càm ràm anh không biết nâng niu. Nên càng phải siết.

-Đau! Anh nhầm người rồi. Tôi không phải Tri Quân. Tôi là Trung Vũ. Tôi đã có người yêu. Tụi tôi... Ứm... Hưm...


Tôi ngậm tình tôi trong phiến môi

Sắt cầm hòa hợp, mộng chung đôi

Lối nào vụng dại, run lẩy bẩy

Lối nào phe phẩy, vuốt ve đầy?


Tôi ướm tình tôi trên ngón tay

Này là khe áo, này là tim

Này là thềm ngực, như nhung gấm

Này là trầm nụ, nhú lên chồi.


Tôi cởi tình tôi...


Bốp

-Cục cưng à, anh xin lỗi!

Bịch!

-Anh xin lỗi mà.

Ầm!

-Anh xin lỗi.

-Còn chưa chịu buông ra?!

-Không buông. Chết cũng không buông! Ah... Hừm...

Nếu Thảo Hiền mà ở đây, kiểu gì cũng nhào tới đấm anh Tư một quyền cho nứt mũi. Làm gì có ai mặt dày mày dạn, được voi mà dám đòi tới Thi Sách như ổng không? Miệng thì nói chỉ cần Tri Quân còn sống, không về Địa Đàng nữa cũng không sao. Vậy mà người ta vừa lấp ló trên màn hình, ổng đã gom hết tiền vàng tậu nguyên lô đất kế bên cho thỏa lòng nhung nhớ. Cái gì mà chỉ lén nhìn em ấy từ xa? Toàn là lừa đảo. Chưa đầy ba bữa đã nhịn hết nổi mà xông tới chặn đường. Nói nhăng nói cuội thì thôi đi, còn dám lợi dụng lúc con người ta nửa tỉnh nửa mê mà làm ba cái chuyện bất nhơn thất đức. 

-Tôi không biết anh. Cũng không muốn biết! Đừng có tới gần tôi! Tôi báo công an đó!

-Không cho tới gần mà sà vô lòng anh vùi hôn ngấu nghiến. Em đó, giờ còn biết dùng mỹ nam kế để quân tử chùn chân. Anh thua. Giờ em nói gì cũng là thánh chỉ. Trừ chuyện không được tới gần.

-Tôi không còn nhớ anh nữa. Tôi không muốn nhớ. Đau đầu...

-Tri Quân à.

-Tôi yêu Đăng Quang. Tụi tôi thật sự rất hạnh phúc. Nếu đúng như lời chị Hiền kể, chắc anh là Tư Quốc rồi. Dù trước đây tôi và anh có thực sự... yêu nhau, thì bây giờ duyên đã tàn, đã tận. Anh làm ơn từ bỏ giùm đi. Tôi không muốn dây dưa, Đăng Quang sẽ khổ. Tôi... sẽ xét nghiệm DNA. Nếu tôi thực sự là Tri Quân, công tình lâu nay anh chăm sóc má, tôi sẽ bù đắp đủ. Đương nhiên không thể quy hết ra thành tiền, nhưng tôi... Tôi... Tôi thương Đăng Quang. Tôi không muốn quay đầu lại nữa. Quá khứ đã tắt ngóm bảy năm trước rồi. Xin anh đừng nặng lòng để tôi mang tội. Làm ơn...

Siết.

-Buông ra! Tôi cắn anh thiệt đó!

-Cắn chết luôn đi. Em không thương nữa thì anh sống làm gì?

Ngoạm.

-Hưm... Hức... Ư...

-Anh đau muốn le lưỡi mà còn chưa khóc, em ở đó hức hức là sao? Xót chồng? Lớn rồi mà mít ướt quá. 

-Tôi có khóc đâu! Hức. Ai mít ướt chứ? 

-Đừng nhõng nhẽo nữa. Anh nhịn hết nổi rồi, tội nghiệp anh.

-Đau đầu quá... Sao lại... Sao lại không nỡ đẩy ảnh ra? Còn... Hồi nãy còn phát điên nhào tới hôn người ta nữa.

-Làm sao vậy? Mặt em tái mét luôn kìa.

-Đau đầu... Tỉnh lại đi Trung Vũ! Không lẽ do nghiệp quật? Suốt ngày làm bạn với tử thi nên bị ám thiệt rồi?

-Sao nóng dữ vầy nè? Em đi nổi không? Ngoan, để anh bồng em vô bệnh viện!

-Buông ra! Đau... Đau đầu quá! Ưm... Vũ ơi mày điên rồi! Sao lại thấy quen thuộc? Sao lại thấy ấm áp? Đừng buông mà. Anh ơi...

-Em như vậy rồi kêu anh từ bỏ là bỏ kiểu gì đây vợ? Cưng à? Tri Quân?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com