Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - Thành công

Buổi chiều hôm đó, nắng như đổ lửa.
Sau khi kiểm tra lại dữ liệu địa chấn, Aten chỉ tay lên bản đồ, giọng chắc nịch:

"Chúng ta di dời giàn khoan thêm 5 cây số về phía đông bắc. Ở đó có dao động từ thấp, có thể là chỗ mạch nước bị chặn."

Minh gật đầu, Trường ra hiệu cho đội xe bắt đầu tháo dỡ, di chuyển.
Hai tiếng sau, giàn khoan được lắp lại trên một gò cát thấp, nơi cát có màu sẫm hơn bình thường.

Đêm xuống, máy khoan khởi động, tiếng rít kim loại hòa cùng tiếng gió.
Cả nhóm im lặng theo dõi màn hình áp suất.
Đến gần nửa đêm — kim áp nhích mạnh, đèn báo nhấp nháy liên tục.

"Khoan trúng rồi!" Aten hét lên.

Từ lòng đất, chất lỏng sền sệt màu nâu hổ phách bắt đầu trồi lên, đặc quánh và nặng mùi khoáng.
Trường cúi xuống, múc thử vào lọ thủy tinh, lắc nhẹ — thứ chất đặc sệt ấy từ từ loãng ra thành nước trong ngần.

Minh reo:
"Đây là nó! Nước thật — nước sống!"

Cả đội vỡ òa. Aten và Trường đánh dấu vị trí trên bản đồ, khoanh đỏ to tướng:
"Mạch 01 – Koutouma Prime".

Tối đó, trại lều dựng giữa sa mạc sáng rực ánh đèn.
Samir và Leen vừa đáp trực thăng xuống, mang theo đồ ăn, thịt nướng, trái cây và vài thùng nước lạnh.

Leen cười rạng rỡ khi nghe tin:
"Vậy là các anh làm được thật sao?"

Trường nháy mắt:
"Có em tới là nước cũng chịu trồi lên đó."

Minh cười lớn, giơ ly nhựa:
"Cạn ly! Cho mạch nước Sahara đầu tiên của nhân loại!"

Samir bật nhạc bằng loa mini, Aten ngồi bên đống lửa, tay vẫn cầm cuốn sổ ghi chép nhưng môi mỉm cười.
Gió đêm Sahara thổi qua, mát rượi, mang theo hương khoáng mới trồi từ lòng đất.

Giữa sa mạc mênh mông, năm con người cười vang suốt đêm trong lều —
vui như thể họ vừa đánh thức được trái tim thật sự của Sahara.

Sáng hôm sau, Aten họp nhanh với đội kỹ sư.
Trên bản đồ trải giữa bàn, anh chỉ vào vị trí đánh dấu đỏ:

"Chúng ta sẽ mở rộng lỗ khoan thành giếng chính, đường kính thêm ba mươi mét, gia cố bằng bê tông composite chịu nhiệt.
Tại đây, tôi muốn dựng một trạm xử lý sơ cấp – lọc, tách khoáng, rồi mới bơm nước lên Aïr Plateau.
Mất khoảng ba tháng để hoàn thiện toàn bộ hệ thống."

Minh gật đầu, Trường thêm vào:
"Anh lo kỹ thuật, tôi lo nhân lực và vận chuyển. Sáu tháng — Sahara sẽ có trái tim đập thật."

Leen lặng nghe, ánh mắt dịu nhưng thoáng xa xăm.
Sau cuộc họp, cô đến gặp Trường.

"Anh... đi dạo với em một chút được không?"

Chiều hôm đó, hai người bước dọc triền núi Aïr Plateau.
Gió thổi từ thung lũng dưới chân lên mang theo hơi nước mát mẻ — thứ mùi mới lạ mà trước kia sa mạc chưa từng có.
Mặt trời đang lặn, nhuộm bầu trời thành dải vàng cam pha tím.

Leen khẽ nói, giọng mềm nhưng rõ từng chữ:

"Em phải về Doha để chuẩn bị cho giai đoạn tài chính.
Sáu tháng này, em muốn anh và mọi người giữ an toàn.
Em chưa từng nghĩ mình sẽ thấy Sahara có nước thật."

Trường nhìn cô, khẽ cười:
"Anh cũng chưa từng nghĩ... có người khiến anh quên cả nắng gió sa mạc."

Leen quay sang, tựa đầu vào vai anh, mái tóc bị gió thổi bay nhẹ qua má.
Hai người đứng lặng, nhìn mặt trời rơi dần xuống mép cát, ánh sáng đỏ loang như lửa.

Trường nắm tay cô, bàn tay anh chai sần vì công trường, bàn tay cô mềm và ấm.
Không ai nói gì thêm — chỉ có tiếng gió, tiếng cát, và hơi thở chậm rãi hoà vào nhau.

Khi ánh hoàng hôn cuối cùng tắt hẳn, Leen ngẩng lên, khẽ mỉm cười:

"Sahara sẽ có nước... và em sẽ trở lại, khi nó bắt đầu chảy."

Trường gật nhẹ, nắm tay cô chặt hơn một chút.
Trên cao nguyên Aïr, giữa sa mạc đang đổi màu, họ đứng bên nhau — như hai kẻ vừa cùng đánh thức một phép màu giữa thế giới khô cạn.

Sẽ không ai ngờ rằng — Leen, cô tiểu thư từng lớn lên giữa những tòa nhà kính và mùi dầu thô, người chỉ cần ra lệnh là hàng chục giàn khoan chuyển động — lại có ngày đứng giữa sa mạc, tay dính bụi cát, mắt dõi theo một mạch nước vừa trỗi dậy từ lòng đất.

Không ai nghĩ rằng cô gái từng quen với những con số hàng triệu đô, với yến tiệc và phi đội riêng, lại dám thách thức cả sa mạc, dấn thân vào vùng đất nơi con người từ ngàn năm đã sống bằng niềm tin thay vì nước.

Nhưng chính cô — Leen Khalida Al-Marsi, tiểu thư của ngành dầu mỏ — lại là người góp tay khơi nguồn cho dòng sông nhân tạo đầu tiên của Sahara.
Cô không đến đây để tìm danh tiếng, mà để chứng minh rằng:

"Nếu con người từng lấy được lửa từ lòng đất, thì cũng có thể gọi nước từ lòng đá."

Giữa bầu trời vàng cam của hoàng hôn Aïr Plateau, Leen lặng nhìn xa, nơi cát và gió hòa làm một.

Chỉ chưa đầy một tháng sau khi khoan trúng mạch, một con sông cạn dài hàng trăm cây số đã hình thành, nối liền Aïr Plateau với điểm khai thác chính ở gần Koutouma.
Chính phủ Niger huy động hàng ngàn nhân công, máy móc làm việc suốt ngày đêm. Từng đoạn kênh mới đào loang loáng ánh nắng, những bờ cát hai bên được gia cố bằng tấm composite và lưới địa kỹ thuật.

Từ trên cao nhìn xuống, dòng kênh khổng lồ ấy trông như một vết khâu sáng bạc xuyên ngang lòng Sahara — chuẩn bị đón dòng nước đầu tiên chảy ngược lên vùng cao.

Ở phía nam, khu nhà máy lọc và xử lý trung tâm cũng đang được dựng gấp.
Trên diện tích mười hecta, hàng chục khung thép, bồn chứa, trạm năng lượng mặt trời và ống dẫn đang dần hiện lên giữa cát vàng.

Aten phụ trách kỹ thuật, Trường điều phối nhân lực, còn Minh giám sát hệ thống điều khiển trung tâm.
Ngày nào cũng vậy, họ đứng giữa công trường bụi mù, nhìn về hướng Aïr Plateau — nơi Leen từng dạo bước hôm nào — và biết rằng từng mét đất, từng cánh quạt bơm đang chuẩn bị cho 5 tháng quan trọng nhất trong lịch sử của Sahara.

* * *

Sáu tháng sau.
Nắng Sahara vẫn rực cháy, nhưng giữa lòng cát, khu nhà máy lọc Koutouma giờ đã hoàn chỉnh — những bồn thép sáng lóa, hàng cánh turbine mặt trời xếp như cánh đồng kim loại vô tận.

Buổi sáng hôm ấy, một nghìn mét khối nước đầu tiên được bơm lên từ độ sâu năm trăm mét.
Ống dẫn rung lên, hơi nóng tỏa ra, rồi dòng nước đục màu khoáng tràn vào bể lọc sơ cấp.
Chỉ sau vài giờ, nước dần trong lại, phản chiếu ánh trời xanh như gương.

Minh đứng cùng Trường trên lan can nhà máy, nhìn xuống bể xử lý, mồ hôi lăn dài trên trán.
Trường khẽ gật đầu:
"Ổn rồi. Lọc tốt hơn mong đợi."

Minh đáp, nụ cười nhẹ:
"Đúng, và nếu lưu lượng này ổn định, chúng ta có thể cấp cho cả thị trấn."

Một tuần sau, công đoạn tiếp theo bắt đầu.
Hai hệ thống bơm cực lớn được lắp đặt đồng thời:

Một hệ thống rút sâu từ tầng 500 mét, đưa nước trực tiếp lên trạm lọc trung tâm.

Một hệ thống khác từ đỉnh Aïr Plateau, hoạt động theo cơ chế hút ngược, kéo nước từ con sông nhân tạo lên vùng cao.

Các giàn bơm nặng hàng chục tấn gầm lên dưới nắng, cả sa mạc rung nhẹ theo nhịp máy.
Aten cùng đội kỹ sư kiểm tra áp lực, đường van, và độ rung suốt nhiều giờ liền.

Đến chiều, khi mọi người chuẩn bị nhấn nút "xả dòng" đầu tiên, Aten giơ tay ra hiệu dừng.
Anh cau mày nhìn màn hình đo, giọng trầm lại:

"Không được. Van số 4 dao động áp suất — nếu xả bây giờ, toàn bộ hệ thống trên đỉnh sẽ quá tải."

Trường hỏi:
"Chắc chắn chứ? Dân ở Aïr Plateau đang chờ dòng nước đầu tiên."

Aten nhìn ra xa, nơi dãy turbine phản chiếu ánh nắng như dao:

"Chỉ cần một sai lệch nhỏ, cả giếng sẽ sụp. Ta chờ. Khi nó thật sự sẵn sàng, nước sẽ tự biết đường đi."

Minh lặng im, rồi gật đầu.
Gió sa mạc thổi qua, mang theo hơi ẩm mỏng manh — dấu hiệu rằng mạch nước đang sống, chỉ chờ được khai sinh đúng lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com