Chương 8
Sau khi bắt xe thành công và trở lại khu quân sự thì anh đứng trước cổng bắt gặp một hình bóng đang ngồi trên ghế và ủ rủ, khuôn mặt buồn rõ rệt. Do cổng khóa nên anh dùng cách leo rào vào nhưng lại bị bảo vệ bắt lại và đuổi ra ngoài. Luật ở đây nếu không có đồng phục thì sẽ được coi là người ngoài và không cho vào. Lúc về nhà anh đã trả đồ đồng phục lại cho khu quân sự, bây giờ anh chẳng có cách nào vào trong hết, nơi mọi người ở và ngoài cổng lại là khoảng cách rất xa gọi bằng giọng thường thì chắc chắn sẽ không ai nghe. Anh bất lực đành tìm xe khác trở về nhà.
Bên trong khu quân sự cậu đang ngồi trên ghế cứ nhìn vào ngón tay từng bị đứt và để lại thẹo của mình.
Nhóm Apo đi lại kế bên an ủi cậu.
"Thôi trời ơi! Gì mà buồn hoài vậy? Hai ngày rồi đó! Vui lên coi!".
Cậu gượng cười cho có rồi tắt hẳn nụ cười khuôn mặt chán nản buồn bã như lúc nảy.
"Tao nói thật nhé! Thật ra Bible nó có người yêu rồi!".
P'Tong đứng kế bên vỗ vai cậu rồi nói.
"Em biết mà P'! Chỉ là em cố chấp không tin thôi! Giờ chắc anh ấy cũng đang vui vẻ bên người con gái đó rồi nhỉ!".
"Vui vẻ cái gì? Bồ ổng có chồng rồi!".
Apo nói tiếp lời.
"Ừm! Thì chồng cô ấy là Bible đó!".
Cậu nói nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn châm châm vào ngón tay của mình.
"Không! Cô ta có chồng khác và cô ta lừa Bible khi nó còn trong đây!".
"Ừm! Cũng kệ đi! Không liên quan đến tao!".
Nói rồi cậu đứng dậy đi vào phòng. Mọi người nhìn nhau với ánh mắt bất lực.
Từ ngày anh không còn là đội trưởng khu B thì mọi thứ ở đây hoàn toàn thay đổi chiến binh chẳng ai chịu làm việc, cũng như anh nói nếu đội trưởng không nghiêm khắc thì các chiến binh sẽ lười biếng.
Cậu ngồi trên giường mình ôm hai đầu gối mình nhìn vào ngón tay mình rồi nước mắt lại rơi.
"Em nhớ anh quá! Khi em hết nhiệm kỳ anh có còn độc thân không nhỉ?".
Cậu nói nước mắt đã rơi lại còn rơi nhiều thêm.
Cậu thi thoảng lại nhìn lên giường anh, đôi khi cậu lại tưởng tượng ra rằng anh đang bên cạnh mình, nhớ lại những hành động ngọt ngào mà anh đã dành cho cậu. Và đương nhiên mỗi lần nhớ lại nước mắt cậu rơi lúc nào cũng chẳng hay.
Hôm sau, khu B được bầu đội trưởng mới và không hiểu sao ai cũng bầu cho cậu làm đội trưởng.
Và sau khi cậu đảm nhận chức đội trưởng thì cậu lại bất ngờ và khó hiểu hơn khi cậu không nghiêm khắc mà các chiến binh lại chủ động làm việc và còn siêng năng hơn mọi ngày như thế. Cậu cũng vui khi thấy các chiến binh siêng năng như thế. Và cứ thế ngày qua ngày cậu đều phân việc đều đều cho mọi người. Và từ khi cậu làm đội trưởng thì tháng nào khu B cũng được khen thưởng vì làm việc rất siêng năng. Nhưng anh đội trưởng mới này lâu lâu lại nhớ đến anh đội trưởng cũ rồi lại tự khóc, chuyện cậu giờ trong khu B ai cũng biết và mọi người cũng hiểu cho cậu và an ủi mỗi khi cậu nhớ anh, và khóc một mình.
2 năm sau,
Suốt 2 năm qua mọi thứ đã thay đổi rất nhiều cậu giờ đây đã trưởng thành hơn không còn trẻ con như trước nữa và dường như đôi khi câu lạnh lùng hơn trước nhiều và đặc biệt một chuyện là cậu vẫn còn vương vấn người xưa...
Và hôm nay mọi người trong khu B chính thức hết nhiệm kỳ và trở về với gia đình mình. Mọi người ai cũng háo hức khi sắp được trở về với gia đình mình, cậu cũng thế cũng háo hức vui mừng vì chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ được trở về với ba mẹ mình.
Nhóm Apo ngồi sau cậu cứ ngóng gì ở ngoài xe.
Mile thì thầm.
"Sao giờ này nó chưa tới nữa, còn 1 phút nữa là xe chạy rồi!".
"Tao cũng không biết, thằng này lúc nào cũng chậm chạp!".
Khi mọi người dứt câu thì xe cũng lăn bánh khỏi khu quân sự đưa các chiến binh về với nhà của mình...
Cậu trên xe chán quá chẳng biết làm gì nên cậu đã đeo tai nghe bật cho mình một bản tình ca, rồi không biết cậu chìm vào giấc ngủ khi nào.
Khi cậu tỉnh dậy thì cũng đã đến nhà mình.
Cậu bước xuống xe, không khí quên hương quen thuộc, cậu nhìn ngắm lại phong cảnh quê hương mình một lúc rồi đi bộ về nhà.
Sau một lúc đi bộ thì cậu cũng đã về đến nhà.
Cậu liền chạy tới ôm ba mẹ mình.
"Dạo này ba mẹ sao rồi? Bệnh cũ có bị tái phát không ạ? Ba mẹ có uống thuốc rồi đi tái khám đúng hẹn không đấy?".
"Ông cụ non ơi là ông cụ non! Chúng tôi là ba mẹ anh, chúng tôi lớn hơn anh! Chúng tôi biết tự chăm sóc mình! Còn con dạo này ở trong đó có ổn không! Có ăn uống đầy đủ không!".
Mẹ cậu cóc đầu cậu một cái rồi lên tiếng.
"Con vẫn ổn! Ăn uống đầy đủ! Ba mẹ không cần lo cho con đâu!".
"Mà nè! Con có quen cậu con trai tên là Bible không?".
"Có ạ! Sao thế ba!".
"Thì ngày nào cậu ấy cũng đến đây, mua đủ đồ cho ba mẹ! Rồi đến ngày tái khám, cậu ấy cũng đưa ba mẹ đi đấy!".
Cậu nghe mẹ mình kể thì thấy rất hoang mang và không hiểu anh đang tính làm gì.
"Anh ấy là bạn con trong khu quân sự! Anh ấy là đội trưởng của con! Anh ấy lớn hơn con 1 tuổi!".
"Thì ra là vậy! Mà nhìn cậu ấy cũng sáng láng, đẹp trai, tốt bụng, rồi còn tính thương người nữa! Hay là...!".
Ba cậu nói xong thì cả ba lẫn mẹ đều nhìn thẳng mắt cậu.
Cậu ngại ngùng đáp lại.
"Ba mẹ nói gì kỳ vậy! Hai đứa tụi con đều là con trai cả!".
"Ngốc này! Tình yêu đâu phân biệt giới tính đâu con!".
"Ba mẹ chấp nhận nếu con như thế ạ?".
Cậu nghe mẹ mình nói thế thì liền nói.
"Đúng vậy! Chỉ cần còn được hạnh phúc, vui vẻ, và đặc biệt người ấy phải yêu con thật lòng!".
Ba cậu xoa đầu cậu rồi bảo.
"Cảm ơn ba mẹ đã chấp nhận con!".
Cậu nói rồi ôm ba mẹ mình.
"Thôi! Về nảy giờ rồi! Ôm nhiêu đủ rồi, mau lên tắm đi ông tướng!".
"Vâng ạ!".
Nói rồi cậu lấy bị đồ của mình rồi lên phòng mình tắm.
Một lúc sau, cậu tắm xong và bước xuống nhà, đồ ăn đã được mẹ cậu dọn sẵn trên bàn. Cậu vui vẻ, hí hửng chạy lại ngồi vào bàn và ăn nhưng món trên bàn.
Mẹ cậu thấy cậu ăn thế thì chỉ biết mỉm cười nhìn cậu ăn.
Ăn xong thì cậu dọn dẹp rồi lên phòng mình ngủ. Do lúc nảy cậu về trời cũng đã tối, sau khi cậu ăn xong thì cũng đã khuya.
Ngày hôm sau, cậu thức dậy vui vẻ đón một ngày mới, cậu dậy lại tủ lựa cho mình một bộ đồ thật xinh và đi thay đồ.
Sau khi thay đồ xong thì cậu xuống nhà, nhưng không thấy ba mẹ mình dưới nhà, cậu ra sau vườn tìm cũng không thấy, cậu quay vào nhà ngồi chán trên sofa. Đột nhiên cậu có điện thoại.
"Alo!".
"Alo! Đi ăn không bạn hiền!".
"Đi!".
Nói rồi cậu tắt máy và đi tìm giày mang vào, cậu ra ngoài chờ Apo đến rước mình đi ăn sáng.
Cậu ngồi chờ mòn mỏi thì cuối cùng Apo cũng chịu đên và rước cậu đi ăn sáng.
Hai người đi ân sáng xong thì lại kéo nhau đi chơi, đi hết chỗ này đến chỗ kia, mua những thứ mình thích. Hai người đi chơi đến tối cũng chưa chịu về. Đột nhiên Apo đưa cậu lại công viên, Apo dẫn cậu lại một ghế đá và để cậu ngồi đấy, rồi Apo đi mất, đèn trong công viên lúc này cũng đã tắt hết, cậu hốt hoảng gọi Apo.
"Apo! Mày đi đâu rồi! Apo! Mày đừng bỏ tao chứ! Ap...!".
Khi cậu định gọi Apo lần thứ 3 thì đèn trong công viên sáng lên nơi cậu đứng lúc này là một vòng trái tim còn có tên cậu trong đấy, cậu hoang mang tiếp tục, cậu nhìn xung quanh thì thấy anh trên tay đang bế một đóa hoa to và tiến lại gần cậu, anh bước vào vòng trái tim đứng trước mặt cậu.
Anh đưa đóa hoa cho cậu. Cậu theo phản xạ nhận lấy rồi anh quỳ xuống, anh tìm hộp gì đấy hình chữ nhật, anh mở ra thì bên trong là một cặp nhẫn.
"Xin lỗi! Vì năm ấy đã từ chối em! Xin lỗi vì đã khiến em buồn! Càng xin lỗi vì đã trở về mà chẳng nói em lời nào! Xin lỗi em!".
Cậu nhìn anh đôi môi cậu mấp máy chẳng nói nên lời anh lại nói tiếp.
"Em đồng ý làm người yêu anh nhé! Đồng ý để anh chăm sóc, bù đắp lại nhưng ngày anh đã làm em buồn và khóc nhé!".
Cậu nhìn anh nước mắt xậu rưng rưng, cậu nở nụ cười rồi gật đầu với anh.
Anh đeo nhẫn vào tay cậu và đứng dậy ôm cậu vào lòng.
Cậu ôm lại anh nói.
"Anh có biết em đã chờ ngày này lâu lắm rồi không!".
"Xin lỗi vì đã để em chịu thiệt! xin lỗi em!".
Cậu khóc vì hạnh phúc, cậu không nghĩ anh sẽ tỏ tình mình, không nghĩ anh có tỉnh cảm với mình, cậu cứ nghĩ anh đã có gia đình.
"Rồi ở đây có hoa hồng không nhỉ?".
Apo bước ra cùng những người bạn phía sau.
"Có, nhưng mà để sau! Giờ không phải là lúc để chia hoa hồng!".
Nói rồi anh hôn cậu trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Cậu ngại ngùng đẩy anh ra nói.
"Anh làm gì kỳ quá vậy!".
"Bình thường mà! Có gì đâu mà kỳ! Người yêu tôi, tôi có quyền!".
Nói rồi anh nhìn cậu, cậu nhìn anh hai người trao nhau nụ cười hạnh phúc.
... Và tiếp những ngày tháng sau đó, anh chính thức là người đàn ông của gia đình, với tiêu chí "vợ là nhất" vợ mà cấm thì đố có cải lại.
Đồng thời Mile cũng đã cua được Apo, mọi người hạnh phúc bên nhau. Nhưng vẫn có người còn độc thân.
Anh từ đó về sau cũng chẳng dám cải hay hó hé gì với cậu.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com