Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gã trai thô kệch và 'cô vợ' nhỏ bé đáng yêu của hắn

"Ưm..."

Bóng tối buông xuống, một làn gió đêm thổi qua, trong rừng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. Tiếng dế và ve hòa cùng âm thanh ấy tạo thành một bản hòa ca, thi thoảng xen lẫn tiếng "gù gù" vọng ra.

Trong những ngôi làng thưa thớt, ánh đèn rực sáng, người dân đang trò chuyện về công việc ngày mai và vụ mùa hôm nay. Chỉ riêng một căn nhà tre nằm sâu trong rừng, nơi ánh đèn không thể chạm tới, lại vang lên những âm thanh làm người nghe đỏ mặt tía tai, bất giác liên tưởng xa xôi.

Bên trong căn phòng tối mờ mịt, tựa như bước vào một thế giới dễ khiến người ta lạc lối. Ánh trăng chiếu vào chỉ đủ để thấy mơ hồ vài bóng dáng lay động. Trên chiếc giường gỗ, bóng hai người quấn quýt in trên rèm, và những âm thanh khiến người ta thẹn thùng chính là từ đây truyền ra.

Trác Dực Thần thở gấp... Trong lòng vô cùng xấu hổ, không biết phải nói gì, chỉ đành ngây ngốc hỏi: Sao lại thế này!!!

...

Trời mùa hè nóng nực, ngay cả trong Tập Yêu Ty, mọi người cũng vẫn đang làm việc theo từng bước như thường lệ, dù phải đội nắng.

"Ah, nóng quá! Sao mùa hè năm nay lại nóng thế này!?"

Bạch Cửu nằm bẹp trên bàn đá, miệng ngậm cục đá lạnh, chán nản nhìn về phía trước. Lúc này, Anh Lỗi bưng hai bát đá bào làm từ đá lạnh đi tới. Người còn chưa đến, giọng đã vang lên.

"Đây rồi, đây rồi, mau nếm thử nào. Đây là đá bào làm từ băng của Tiểu Trác đại nhân dùng yêu thuật tạo ra, thêm vào kỹ năng nấu nướng siêu đỉnh của ta mà thành. Món này mát lạnh, giải nhiệt, đúng là không thể thiếu trong mùa hè."

Bạch Cửu nghe vậy lập tức bật dậy, đưa tay ra.

"Mau mau, đưa cho ta! Nóng chết mất thôi!"

Anh Lỗi vội đưa một bát đá bào qua, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Cửu, cả hai cùng thưởng thức.

"Ah, mát quá!"

Bạch Cửu vừa nhận bát đã ăn một miếng lớn. Cảm giác mát lạnh lan xuống dạ dày, xua tan mọi mệt mỏi vì cái nóng mùa hè.

"Các ngươi đang ăn gì thế?"

Văn Tiêu vốn đang đứng trong bóng râm không xa, khoác tay Bùi Tư Tịnh, một tay cầm quạt tròn vừa quạt vừa trò chuyện. Khi nhìn thấy Bạch Cửu và Anh Lỗi đang ăn gì đó, nàng tò mò kéo Tư Tịnh lại gần.

"Các ngươi đang ăn gì mà vui vậy?" Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đến bàn đá, nhìn vào bát của họ và hỏi: "Đây là gì? Trông cũng khá hấp dẫn đấy."

"Hì hì hì, Văn tỷ tỷ, Bùi tỷ tỷ, bọn ta đang ăn đá bào, hai người có muốn ăn không?" Bạch Cửu gãi đầu, cười ngượng.

"Đúng rồi, đúng rồi, các ngươi có muốn nếm thử không? Đây là đá bào làm từ băng của Tiểu Trác đại nhân và kỹ năng nấu ăn của ta, rất ngon và mát, rất hợp ăn trong mùa hè để giải nhiệt." Anh Lỗi vội vàng bổ sung.

"Ồ? Là băng Tiểu Trác đại nhân dùng yêu thuật làm ra sao?" Bùi Tư Tịnh ngạc nhiên hỏi.

"Đúng rồi, tất cả đá bào này đều làm từ băng của Tiểu Trác đại nhân."

Văn Tiêu nhìn Bùi Tư Tịnh, rồi nhìn vào bát đá bào của Anh Lỗi và Bạch Cửu, trêu chọc.

"Tiểu Trác từ khi nào lại có nhã hứng này thế?"

"Hì hì hì, chủ yếu là ý tưởng của Đại Yêu. Dù gì Tiểu Trác đại nhân cũng đang luyện yêu thuật, Đại Yêu liền bảo Tiểu Trác thử xem độ chính xác thế nào."

Anh Lỗi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần khi nãy.

"Tiểu Trác đại nhân dù sao cũng cần luyện yêu thuật, chi bằng làm chút đá băng đi."

"Đá băng?"

"Đúng vậy, hôm nay trời nóng quá, làm chút đá băng để Anh Lỗi chế biến vài món mát lạnh."

"Ngươi! Xem ta là gì!"

"Này này, Tiểu Trác đại nhân đừng giận mà, coi như luyện độ chính xác thôi. Thế nào?"

"..."

"Aiya, chẳng lẽ Tiểu Trác đại nhân không đủ năng lực? Ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được?"

"Triệu Viễn Chu! Làm thì làm!"

"Phì ha ha ha, quả nhiên, tính cách của Tiểu Trác đại nhân không bao giờ chịu thua." Văn Tiêu che miệng cười lớn sau khi nghe Anh Lỗi kể lại. "Phải rồi, Tiểu Trác và đại yêu đâu rồi? Sao không thấy?"

"Ồ, vừa nãy có người báo rằng thôn Đào Hoa có yêu quái làm loạn, Tiểu Trác đại nhân đã dẫn Đại Yêu đi rồi. Trước khi đi còn dặn không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi thoải mái." Anh Lỗi đáp.

"Thì ra là vậy. Có Đại Yêu ở đó thì quả thật không cần phải lo," Văn Tiêu vừa nói vừa kéo Bùi Tư Tịnh ngồi xuống. "Này! Anh Lỗi, món đá bào này còn không? Lấy cho ta và Bùi tỷ tỷ mỗi người một bát đi."

"Còn, còn nhiều lắm! Để ta đi lấy."

Anh Lỗi nói xong chạy ngay vào bếp, mang ra hai bát đá bào. Bốn người ngồi dưới hiên nhà, vừa thưởng thức phong cảnh mùa hè, vừa ăn đá bào mát lạnh, thật vô cùng thư thái.

...

Trong khi đó, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đã đến thôn Đào Hoa. Triệu Viễn Chu khoanh tay, liếc nhìn Trác Dực Thần tay cầm kiếm Vân Quang, khóe môi khẽ nhếch.

"Ể? Tiểu Trác đại nhân, ngươi dẫn ta ra ngoài thực sự là để bắt yêu, hay là để..." Hắn ghé sát tai Trác Dực Thần, thì thầm tiếp: "...để hẹn riêng với ta đây?"

Trác Dực Thần lập tức đỏ mặt, tai cũng nhuộm đỏ, lớn tiếng quát.

"Triệu Viễn Chu! Ngươi!"

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi và ta vốn đã ở bên nhau rồi, không cần phải xấu hổ. Hơn nữa, ngoài bắt yêu thì chúng ta đâu có dịp nào đi chơi riêng? Nếu Tiểu Trác đại nhân dùng danh nghĩa bắt yêu để hẹn ta, ta cũng không phản đối."

Triệu Viễn Chu nói như thể đang thuật lại sự thật, nhìn thẳng vào Trác Dực Thần với vẻ mặt bình thản. Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, Trác Dực Thần mất hết cả sức để nổi giận, chỉ biết lớn tiếng phản bác.

"Triệu Viễn Chu! Ngươi nghiêm túc một chút! Ta không phải hẹn riêng ngươi! Đây đơn thuần là việc bắt yêu! Nếu không phải Văn Tiêu thân thể yếu, Bùi Tư Tịnh bận công vụ, Bạch Cửu và Anh Lỗi võ lực không đủ, thì ta đâu cần tìm ngươi! Hơn nữa, người khác đều bận rộn, chỉ có ngươi rảnh rỗi, không tìm ngươi thì tìm ai?"

"... Được rồi, được rồi," Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ đáp.

Hai người vừa đi vừa cãi cọ, cho đến khi đến nơi yêu khí dày đặc nhất, cả hai mới dừng lại. Đột nhiên, sương mù bốc lên khắp nơi. Triệu Viễn Chu lập tức nắm lấy tay Trác Dực Thần, tránh lặp lại chuyện trước kia. Hai người đứng tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh. Trác Dực Thần lớn tiếng hỏi.

"Kẻ nào dám giở trò quỷ ở đây? Còn không mau ra mặt!"

Tiếng nói vừa dứt, lá cây từ trong sương mù bắn ra.

"Cẩn thận!"

Triệu Viễn Chu dùng yêu pháp dựng lên một kết giới, bao quanh cả hai người.

"Hừ! Đường đường là đại yêu của Đại Hoang, mà lại đi cùng với phàm nhân! Thật đáng khinh!" Một giọng nói không phân biệt nam nữ vang lên từ tứ phía.

"Ồ? Lời này của ngươi không đúng rồi. Ta chỉ đi cùng phu nhân của ta mà thôi. Hơn nữa, đại yêu thì sao? Đại yêu không thể đến nhân giới à?"

Triệu Viễn Chu nhún vai, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Trác Dực Thần. Chỉ khi thấy biểu cảm bối rối của Trác Dực Thần, hắn mới hài lòng thu lại ánh nhìn.

"Đáng ghét! Các ngươi lại còn dám ân ái trước mặt ta! Tìm chết! Ta ghét nhất loại người như các ngươi! Cái gì mà tình sâu nghĩa nặng! Tất cả đều giả dối! Các ngươi mau chết đi!"

Lời vừa dứt, một bóng dáng xuất hiện trước mặt họ, lá đào xung quanh bay lơ lửng, nhắm thẳng vào cả hai mà tấn công. Trác Dực Thần bước lên trước, rút kiếm Vân Quang ra phản kích, trong khi Triệu Viễn Chu hỗ trợ bằng yêu pháp che chắn.

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng kêu cứu. Trác Dực Thần nhíu mày, nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt cả hai giao nhau. Triệu Viễn Chu nhìn ra suy nghĩ của Trác Dực Thần, chỉ đành bất đắc dĩ nói.

"Mọi chuyện phải cẩn thận, chú ý an toàn."

Trác Dực Thần khẽ gật đầu với Triệu Viễn Chu, sau đó lùi lại, bước ra sau lưng hắn rồi quay người chạy về phía tiếng kêu cứu.

"Thật phiền phức, nếu không phải vì ngươi, Tiểu Trác đại nhân đáng lẽ giờ này đang ở bên ta hẹn hò rồi." Triệu Viễn Chu nhìn bóng dáng trước mặt, mặt đầy vẻ không hài lòng. "Thôi nào, mau chóng xử lý xong việc, ta còn phải quay lại tìm Tiểu Trác đại nhân."

Nói xong, Triệu Viễn Chu bắt đầu thi triển pháp thuật.

Bóng dáng kia nhìn ánh mắt khinh miệt của Triệu Viễn Chu, cảm thấy vô cùng tức giận. Trong khoảnh khắc, sương mù tan biến, để lộ ra khuôn mặt thật của kẻ đó – một yêu đào xinh đẹp tuyệt trần, với bộ trang phục mang phong cách rất đặc biệt. Triệu Viễn Chu quét mắt qua một lượt, tỏ vẻ chê bai.

"Tại sao y phục của ngươi lại khó coi đến vậy?"

"Ngươi có ý gì?!" Yêu đào lập tức nổi giận, lớn tiếng chất vấn.

"Ý trên mặt chữ."

"Hừ," yêu đào tức đến bật cười, liếc nhìn Triệu Viễn Chu. "Ngươi có tư cách gì mà nói ta?"

Nói xong, yêu đào phát động tấn công, lá đào xung quanh cuồn cuộn lao tới, mang theo hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ. Triệu Viễn Chu ngửi thấy mùi hương đó liền ngay lập tức nín thở.

"Ta thấy vị công tử kia của ngươi quả thực là một người rất đẹp," yêu đào cúi đầu chơi đùa với ngón tay, chậm rãi ngẩng lên nhìn Triệu Viễn Chu bị lá đào giam cầm. "Hay là, cho ta vui vẻ một chút được không? Ha ha ha, trong sương mù này có thứ đó, thật muốn thử xem vị của tiểu công tử kia thế nào."

Sắc mặt Triệu Viễn Chu lập tức tối sầm lại, khí thế nguy hiểm tỏa ra xung quanh. Nhưng yêu đào kia vẫn không nhận ra, tiếp tục nói những lời đầy dục vọng. Trong nháy mắt, yêu đào bị Triệu Viễn Chu bóp chặt cổ họng. Nhìn ánh mắt đỏ rực đầy sát khí của Triệu Viễn Chu, yêu đào ngạc nhiên không nói thành lời. Chưa kịp thốt lên câu nào, cổ đã bị Triệu Viễn Chu vặn gãy.

"Ai cho ngươi dám động đến y."

Nói xong, hắn biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một vũng máu.

...

Trác Dực Thần lần theo tiếng kêu cứu, đến một căn nhà tre. Bên ngoài vô cùng tĩnh lặng, tựa như tiếng kêu cứu vừa rồi chưa từng tồn tại. Trác Dực Thần cẩn thận bước vào bên trong, tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Thấy khó hiểu nhưng cũng không muốn ở lại lâu, y định quay người rời đi thì bất ngờ bị làn khói tím nhạt bao phủ, ngất đi.

Dường như một thời gian dài đã trôi qua, Trác Dực Thần từ từ mở mắt, đập vào mắt là một trần nhà lạ lẫm. Y quay đầu, phát hiện Triệu Viễn Chu đang đứng không xa. Trác Dực Thần muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, khiến y bối rối. Y nhìn Triệu Viễn Chu ở phía xa, khẽ gọi tên hắn.

Khi Triệu Viễn Chu tiến lại gần, Trác Dực Thần mới nhận ra tay áo của hắn dính đầy máu, còn đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ, giống như bị lệ khí chi phối.

"Triệu Viễn Chu!"

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần nằm trên giường, khóe miệng nhếch lên.

"Tiểu Trác đại nhân có biết, nếu ta đến muộn một chút, ngươi đã mất hết trong sạch rồi không."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, sát khí của Triệu Viễn Chu lại bùng lên, hận không thể giết yêu đào kia thêm mấy lần nữa. Nghe những lời của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần sững người, không biết phải nói gì.

"Ta... cảm ơn."

"Ta đã nói rồi, Tiểu Trác đại nhân phải chú ý an toàn cơ mà?" Triệu Viễn Chu cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Trác Dực Thần, thì thầm.

"Là lỗi của ta. Ta vốn định quay lại tìm ngươi, nhưng không ngờ bị làn khói đó đánh lén. Ta đã sơ suất." Trác Dực Thần tự trách bản thân.

"Vậy Tiểu Trác đại nhân đã biết sai rồi, có phải nên chịu phạt không?"

Triệu Viễn Chu quyết định lần này phải để Trác Dực Thần chịu chút trừng phạt.

"Ngươi muốn thế nào?" Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đầy nghi hoặc, nhưng tự biết mình đuối lý, lại thấy Triệu Viễn Chu vì mình mà tức giận đến phát ra sát khí, không khỏi mềm lòng: "Tùy ngươi xử trí."

"Tùy ta xử trí sao?"

Giọng nói của Triệu Viễn Chu có chút cao lên, nhưng không rõ ràng. Hắn nhìn Trác Dực Thần, khẽ gật đầu, làm bộ suy nghĩ. Ánh mắt hắn lướt qua lướt lại trên người Trác Dực Thần, rồi nở một nụ cười như thể âm mưu đã thành công, chậm rãi lên tiếng.

"Ta muốn..."

...

"Ngươi... ngươi thật sự! Đủ rồi đấy!"

Trác Dực Thần không hài lòng, đẩy nhẹ Triệu Viễn Chu. Y đã ngất đi, tỉnh lại, rồi lại ngất đi, không biết đã qua bao lâu, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn dồi dào sức lực, chăm chú làm việc.

"Hừ, không phải Tiểu Trác đại nhân nói tùy ta xử trí sao? Mới thế đã chịu không nổi à?" Triệu Viễn Chu nói, giọng điệu đầy trêu chọc.

"Nhưng... cũng... không nói là... đến mức này..." Trác Dực Thần mắt đỏ hoe, vừa thở dốc vừa phản bác.

"Ngoan nào~ Tiểu Trác đại nhân, chịu đựng chút nữa thôi." Nói rồi, Triệu Viễn Chu lại tiếp tục bắt đầu một vòng mới.

...

Triệu Viễn Chu cảm nhận được cơn đau nhói từ lưng, liếc nhìn người đang thất thần dưới thân mình. Hắn cúi xuống, hôn lên khóe môi đang khẽ mở của người kia, rồi ghé sát tai Trác Dực Thần, hơi thở khàn khàn.

"Ngươi chắc chứ, Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần run rẩy trước luồng hơi thở của đại yêu. Triệu Viễn Chu ngẩng lên, nhìn dáng vẻ ngây ngẩn, để mặc mình thao túng của Trác Dực Thần, rồi càng tỏ ra táo tợn hơn...

"A!..." Trác Dực Thần bị một cú bất ngờ, giọng nói lộ ra chút uất ức: "Ngươi... ngươi bắt nạt ta!"

"Hừ, ai bắt nạt ai chứ? Tiểu Trác đại nhân?"

Triệu Viễn Chu bật cười, đáp lại lời trách móc của Trác Dực Thần, mặc dù đúng là hắn đang bắt nạt, nhưng tất cả đều nằm trong sự đồng ý của đối phương, vậy nên chẳng tính là bắt nạt.

"Lưng ta bị ngươi cào đến đau đấy, Tiểu Trác đại nhân." Triệu Viễn Chu giả vờ uất ức nói với Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần chưa kịp phản ứng, đã bị đại yêu "đổ vấy", không khỏi giảm nhẹ lực cào trên lưng hắn. Triệu Viễn Chu nhận ra hành động của Trác Dực Thần, ánh mắt đầy dịu dàng yêu thương. Trong lòng không khỏi cảm thán.

"Tiểu Trác đại nhân thật quá dễ mềm lòng."

"Tiểu Trác đại nhân làm ta đau, không phải nên bồi thường cho ta chút gì sao?"

Triệu Viễn Chu nhìn vào đôi môi hơi hé mở, bóng bẩy của Trác Dực Thần, ánh mắt dần tối lại. Không chờ lời đáp, hắn đã cúi xuống hôn lên môi người kia. Chỉ đến khi Trác Dực Thần gần như không thở nổi, Triệu Viễn Chu mới chịu buông ra.

"Hừm..."

Triệu Viễn Chu chạm trán với Trác Dực Thần, cười khẽ. Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trác Dực Thần chịu thua, hơi quay đầu đi, không muốn nhìn hắn nữa.

"Tiểu Trác đại nhân"

Triệu Viễn Chu không bận tâm đến việc Trác Dực Thần có nhìn mình hay không. Hắn như một chú chó nhỏ, vừa dụi đầu vào người Trác Dực Thần vừa gọi.

"Tiểu Trác, Trác Dực Thần, A Thần, Dực Thần... phu nhân~"

Hàng loạt cách gọi vang lên bên tai, cho đến khi từ cuối cùng được thốt ra, tai của Trác Dực Thần đỏ ửng như táo chín. Trác Dực Thần đỏ bừng mặt quay đầu lại, trừng mắt nhìn Triệu Viễn Chu. Nhưng Triệu Viễn Chu vẫn không để tâm, tiếp tục làm theo ý mình.

"Phu nhân, ta muốn ngươi..."

Dưới ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu tiếp tục nói với vẻ khát khao.

"Phu nhân, cho ta ngươi... được không?"

Trác Dực Thần tự biết con khỉ chết tiệt này thật sự rất mặt dày, bản thân cũng không đấu lại được hắn, chỉ đành lườm một cái rồi quay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa.

"Nếu phu nhân không nói gì, vậy ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé."

Vậy là, Triệu Viễn Chu không chán nản, kéo Trác Dực Thần vào một tầng "trò chuyện" sâu hơn.

END.

Nguồn: https://xiaoqingye93077.lofter.com/post/74d65825_2bd475d82?incantation=rz88DjzuTfyI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com