Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Tôi vung chân đá mạnh, hòn sỏi bay xuống cống, kêu "tõm" một tiếng, bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã lạc vào một con ngõ nhỏ từ lúc nào. Tường cao chót vót chạy dọc hai bên, nhà ở đây rất cao với kiểu bờ tường quái dị,  tự dưng tôi thấy rợn tóc gáy...
Ngoảnh lại không thấy A Độ đâu,  tôi liền gọi to:
- A Độ
Trong con ngõ vắng chỉ thấy vọng lại tiếng của chính mình. Chưa bao giờ tôi thấy hoang mang như lúc này, mấy năm qua A Độ luôn theo sát tôi như hình với bóng, thậm chí khi tôi đi nhà cầu, muội ấy cũng bám gót theo sau. Lúc tôi ngủ, muội ấy thường nằm canh trước giường, mở mắt là thấy nhau. Xưa nay A Độ chưa từng rời xa tôi quá một trượng mà chẳng nhắn nhủ câu nào, vậy mà giờ chẳng thấy A Độ đâu.
Bỗng dưng tôi thấy kẻ đó, gã đàn ông mặc áo xanh lơ xuất hiện ở đầu ngõ,  đăm đăm nhìn về phía tôi.
Lòng tôi rối bời, bèn quay đầu gọi toáng lên:
- A Độ
Tôi không quen gã này, vậy mà vừa nảy ở trên đường, gã đã nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Đến tận bây giờ, cái kiểu gã nhìn tôi vẫn rất kỳ quái.
Tôi hỏi gã:
- Này! Huynh có thấy A Độ không?
Thay cho câu trả lời, gã lững thững tiến về phía tôi. Gương mặt khôi ngô được ánh nắng chiếu roi của gã nom có vẻ ưa nhìn hơn cả Lý Thừa Ngân. Đôi chân mày hình lưỡi mác, cặp mắt đen láy như bảo thạch, sống mũi cao, làn môi tuy mỏng nhưng viền môi thanh tú... Tóm lại đó là một gã rất đẹp trai. Gã bước một mạch đến trước mặt tôi, bỗng nhiên cười toe, hỏi:
- Xin hỏi tiểu thư tìm A Độ nào?
Lẽ nào trên đời lại có hai A Độ?  Tôi nói:
- Đương nhiên là A Độ của tôi rồi, huynh có thấy muội ấy không?  Muội ấy mặc áo vàng, nhìn giống chim hoàng oanh.
Hắn nói kiểu ỡm ờ:
- Mặc áo vàng, nhìn giống chim hoàng oanh... Ta có gặp một người như thế.
- Đâu?  Người đó ở đâu?
- Thì đang ở trước mặt ta đây.
Gã sán lại gần, sát đến nỗi tôi có thể nhìn thấy quầng hào quang sáng quắc như có thần trong đôi mắt ấy.
- Lẽ nào không phải muội ư?
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ trên người,  tôi vận đồ nam màu vàng nhạt giống hệt A Độ. Gã này cũng gớm thật!
Hắn nói:
- Tiểu Phong, mấy năm không gặp, muội vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả.
Tôi không giấu được sự sửng sốt, Tiểu Phong là tên mụ của tôi, từ ngày tới Thượng Kinh, chưa một ai gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi chớp chớp mắt nhìn gã, tỏ ra bối rối:
- Huynh là ai?
Gã cười nhạt, bảo:
- Ồ, muội không biết ta là ai ư?
- Huynh là người do cha ta cử đến à?
Tôi lại chớp chớp mắt nhìn gã. Trước lúc ra đi, cha từng hứa sẽ cử người mang đặc sản tới cho tôi. Rốt cuộc cha chỉ hứa suông, bao lâu nay có thấy ai đến đâu!
Gã không trả lời, chỉ hỏi:
- Muội có muốn về nhà không?
Đương nhiên muốn chứ,  trong mơ tôi cũng thấy mình được về nhà.
Tôi hỏi:
- Hay ca ca ta phái huynh tới à?
Gã mỉm cười, hỏi tôi:
- Muội còn có ca ca à?
Đương nhiên, chẳng những vậy mà tôi còn có tới năm ca ca. Người thương tôi nhất là ngũ ca của tôi. Khi tôi sắp phải xa nhà, huynh ấy khóc một trận rõ to, còn dùng roi da quất tung tóe cát trên sa mạc. Tôi biết huynh ấy không nỡ rời xa tôi, không nỡ để tôi đến một nơi xa xôi, cách trở như thế này.
Đến ca ca của tôi mà gã cũng không biết, xem ra không phải người mà nhà tôi phái đến rồi. Tôi thoáng thất vọng hỏi:
- Sao huynh biết tên tôi?
Gã nói:
- Chính muội từng nói với ta mà.
Chính tôi nói á? Lẽ nào tôi quen hắn ta?
Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào thế nhỉ?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại có cảm giác gã không phải kẻ lừa đảo. Chắc bởi trên đời này không có kẻ lừa đảo nào quái gỡ như gã, trong khi bọn lừa đảo thường cố sắm vai người bình thường, bọn chúng không bao giờ tỏ ra khác người,  bởi lẽ càng khác người càng dễ lộ tẩy.
Tôi nghiêng đầu nhìn gã chằm chằm rồi hỏi:
- Nói tóm lại, huynh là ai?
Gã đáp:
- Ta là Cố Kiếm.
Gã không nói gì thêm, dường như bốn từ ấy đã nói lên tất cả.
Cái tên lạ hoắc, xưa nay tôi chưa nghe, bèn nói:
- Ta phải đi tìm A Độ đã.
Gã nói:
- Ba năm qua, ta chỉ đi tìm muội, muội không thể nói thêm với ta mấy câu sao?
Ta thấy khó hiểu quá đi mất!
- Huynh tìm ta làm gì? Sao lại tìm những ba năm? Ba năm trước chúng ta quen nhau à?
Gã cười nhạt, nói:
- Ba năm trước muội giận ta rồi bỏ đi, ta đi tìm muội suốt, hôm nay mới gặp lại. Nhưng muội đã quên ta mất rồi.
Gã này rõ bịp bợm. Đừng nói là chuyện ba năm trước, cho dù là chuyện của hai mươi năm trước tôi vẫn nhớ rõ rành rành. Trí nhớ của tôi rất tốt đấy. Năm ba tuổi, tôi mới bắt đầu biết nhận thức, nhưng từ đó tới giờ, tôi đã nhớ được rất nhiều chuyện rồi. Ví dụ mẹ đừng đút cho tôi ăn một thứ quả nghiền chua ngoét mà tôi ghét cay ghét đắng, hoặc lúc tôi nằm trong vòng tay mẹ, ngóng nhìn cha phi ngựa trở về, nắng ban mai mạ vàng cơ thể người, dường như người đang mặc bộ khôi giáp lấp lánh kim, oai phong lẫm liệt...
Tôi quyết định không thèm nói chuyện với gã nữa. Tôi quay người bỏ đi, con bé A Độ này trốn đằng nào không biết. Vừa nghĩ, tôi vừa ngoái đầu nhìn lại, gã Cố Kiếm nọ vẫn đứng đó dõi theo tôi, không chớp mắt. Thấy tôi quay đầu lại, gã nhoẻn miệng cười. Lần thứ mấy gã cười với mình rồi? Đột nhiên tôi có cảm giác nụ cười ấy tựa như lớp băng vụn phiêu du trên mặt nước, như thể chuyện khiến gã buồn nhất không gì khác là cười với tôi.
Đồ dở hơi, còn già mồm bảo tôi quen gã, chẳng lẽ tôi lại quen loại điên như gã ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nhi0503