phần 10: H
Chương H nên sẽ kể theo góc nhìn thứ 3 nha. Để Tiểu Phong dẫn chuyện thì sai quá sai.
--------
Hôm nay thái tử sau khi đi chơi cùng thái tử phi trở về liền biến thành một người hoàn toàn khác.
Đám nô * cẩu độc thân* tài ai oán nhìn hai người trong định mát ba hoa tay chân, sử dụng đống võ mèo cào vờn nhau xung quanh. Bọn họ không hẹn mà đồng lòng nhìn về một phía, tương lai tràn ngập trong cẩu lương... ôi sao đau lòng.
- Lý Thừa Ngân, chàng còn dám nói tiếp.
Tiểu Phong hừ lạnh, tay giương cao đánh về phía Lý Thừa Ngân.
- Dám gọi tên thái tử, nàng có biết tội rất nặng hay không?
Lý Thừa Ngân cười cười, nhẹ nhàng tóm được cổ tay của nàng, điểm thêm lực đạo, kéo toàn bộ thân hình nhỏ nhắn vào trong lồng ngực.
- Được trở về với thân xác thật nàng có vẻ rất vui nhỉ.
- Đương nhiên rồi. Thân thể chim sa cá lặn của ta dùng đương nhiên tốt hơn của chàng.
- Vậy nàng có nên chuẩn bị tâm lý cho tối nay luôn không?
- Tối nay, tối nay có gì? Hình như không có yên tiệc gì mà.
- Nàng giả ngốc, còn rất khá đó.
Lý Thừa Ngân điểm lên môi nàng một cái. Nụ cười càng thêm tươi tắn.
Mặt Tiểu Phong phút chốc đỏ au. Ngại ngùng nhảy xuống khỏi người y. Lắp bắp.
- Ta... ta đi chơi.
- Nàng đừng có hòng trốn.
- Ai, ai mà thèm trốn chứ.
Tiểu Phong dậm chân, đi nhanh hơn chạy, biến mất khỏi tầm mắt của y.
Nàng dùng cả buổi chiều để dạo chợ, chơi hoa, tám chuyện cùng mấy lão nương bán cá. Chớp mắt mặt trời đã ngả về Tây.
- Thôi, bọn ta dọn tiệm đây, cô nương cũng nên trở về nhà đi thôi.
" Về nhà"
Tiểu Phong thoáng đỏ mặt, nói lời tạm biệt liền chạy đi.
Lang thang trên đường phố, Tiểu Phong quyết định thuê nhà trọ. Đêm nay sẽ không trở về.
Mặc dù biết sẽ không trốn được bao lâu nhưng đến lúc nào quý trọng lúc ấy. Nàng tự cho mình là đúng, cầm chặt túi tiền hướng quán trọ mà đi tới.
" Chết." Tiểu Phong ngừng chân, thu mình vào một góc nhỏ của đường phố.
Lý Thừa Ngân thoáng nhìn thấy tà váy quen thuộc lộ ra, haha cười thầm, chậm rãi tiến tới.
- Tiểu Phong, nàng cũng thật giỏi. Không muốn trở về bên ta đến vậy sao? Lấy được lại thân xác liền muốn ném ta ở lại một mình sao?
- Ta... ta.. không có.
Tiểu Phong lắp bắp, nhìn người trước mặt. Tim đập liên hoàn. Run sợ thu lại tầm mắt, chuyển hướng xuống tà váy.
- Nàng nhìn ta. Có phải nàng lại muốn bỏ ta đi không? Nàng lại muốn trở về Tây Lương sao? Trở về mà không có ta?
- Không.. không phải
Tiểu Phong muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. "Lý Thừa Ngân này, chàng suy nghĩ xa như thế làm gì?"
- Tiểu Phong, tin ta. Đợi ta sắp xếp công việc, sẽ cùng nàng trở về Tây Lương. Đến lúc đó, nàng muốn ở đâu ta liền đó. Chỉ cần có nàng.
- Vậy còn ngôi vị thái tử.
- Ta không cần, chỉ cần nàng.
"Trước đây, ta chọn ngôi vị cứ tưởng có ngôi vị rồi sẽ có tất cả, có giang sơn. Làm sao mà biết, kể từ lúc nàng tránh khỏi ta, rơi xuống từ tường thành, giang sơn của ta cũng đã sụp đổ mất rồi."
Tự nhiên được nghe lời ngọt, Tiểu Phong hé mắt nhìn lên.
- Vậy... vậy... ư..
Nàng còn chưa nói được hoàn chỉnh, miệng đã bị phong kín. Mắt ngây ngốc mở lớn, nhìn gương mặt tinh tế phóng đại phía trước.
Nụ hôn đầy dịu dàng, trân trọng. Tiểu Phong vươn tay choảng qua cổ y, kéo dài nụ hôn đó.
- Trở về với ta nhé.
- Vâng.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, giấu khuôn mặt đỏ au vào khuôn ngực to lớn.
Rất nhanh, Lý Thừa Ngân chạm chân xuống nền gạch hoa nơi Đông Cung. Nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường lớn, dùng toàn thân phủ lên. Không một lời nói dư thừa, từng nụ hôn nhẹ tới tấp rơi xuống, y phục cũng lần lượt chút bỏ.
Lý Thừa Ngân cố nhìn lửa nóng, dịu dàng hoàn thành khúc dạo đầu. Trái tim nhỏ bé của nàng đập liên hồi, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt mờ sướng nhẹ nhàng đặt lên người bên trên, miệng ngọt ngào bật ra âm thanh.
- Ngân.
Lý Thừa Ngân hung hăng càn quấy động tác liền cứng đờ. Y thở hắt ra dục vọng, cúi đầu vào hõm vai nàng.
- Tiểu Phong, cho ta. Được không?
Nàng đỏ mặt ngượng ngùng chậm rãi gật đầu, đến bước này rồi còn hỏi làm gì chứ...
Lý Thừa Ngân đặt nơi tiểu huyệt, chậm rãi từng tấc tiến vào, xé rách rào cản.
- A.. a... a dừng dừng dừng... chàng muốn giết người... giết phi tử của mình sao.
- ngoan, một lát sẽ hết đau.
- Hết cái đầu... a... mau mau cút ra ngoài. Đừng đừng vào ... hức...nữa...
Tiểu Phong nước mắt tuôn rơi, thân thể co rụt muốn chạy.
Lý Thừa Ngân cố định nàng, trực tiếp đâm mạnh tiến thẳng vào.
Tiểu Phong đau đớn hét to, tay tay vô lực đấm mạnh lên lồng ngực y.
- Ngoan, thả lỏng, thả lỏng.
- Thả lỏng cái đầu chàng, mau cút ra ngoài.
- A, chàng còn dám động. Đau... đau...
- Hức... chàng không yêu ta... chàng ám sát ta.
- Hức... ưm...
- Ngân... chàng chậm lại, chậm lại...
- Chậm lại đi mà... hức... đừng như vậy.
Lý Thừa Ngân nhìn tiểu yêu tinh dưới thân, thương xót muốn chậm.. nhưng nàng còn không biết điều, luôn miệng câu dẫn y. Lý Thừa Ngân cúi đầu, hôn xuống, ngăn chặn lời nói kia.
- Ngân, chậm... chậm... ư...
- Tiểu Phong... sinh hài tử cho ta nhé.
Lý Thừa Ngân gục đầu vào hõm vai nàng, phần thân dưới lại không ngừng tăng tốc chạy nước rút. Dòng nước ấm nóng điên cuồng chảy tới, nàng run rẩy hít thở gấp gáp.
Nàng mệt mỏi, mắt đóng chặt.
Phần thân bên trong nàng bỗng chốc lại lớn lên. Tiểu Phong run rẩy, muốn trốn.
- Lý Thừa Ngân, chàng mau cút ra ngoài. Mẹ.. đừng có làm bừa... ưm...
- Tiểu Phong, một lần cuối.
--------
- Tiểu Phong, một lần nữa thôi.
Nàng run rẩy, da đầu tê dại. Dùng hết sức bình sinh, cong chân đạp mạnh. Ai ngờ đạp chưa tới đã bị tóm được, chân nhỏ bị vắt lên vai. Một lần nữa bị người phía trên tiến vào. Nàng thật muốn ngất đi. Từng đợt sóng dưới thân trào đến. Lý Thừa Ngân đổi tư thế, kéo cô ngồi dậy. Bên dưới bị đâm thật sâu, Tiểu Phong liền run rẩy từng hồi.
"Tư thế này... phát điên mất. Lý Thừa Ngân, chàng chờ xem ta xử chàng thế nào."
- Lý Thừa Ngân, ngày mai,..... ta xử chết.... chàng.....
- Ngày mai phải chết sao, vậy cho ta làm lần cuối trước khi chết nhé.
- Lý Thừa Ngân, chàng mau.... cút đi cho ta.
Tiểu Phong điên đầu. Tức giận hét lớn.
Lý Thừa Ngân cười nhẹ, ôm chặt người trong lòng, kéo chăn đắp lên.
- Tiểu Phong, ta yêu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com