Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Đêm Đông Dài Đằng Đẳng

Minh Hằng mơ hồ mở mắt, một mùi hương mộc trà quen thuộc xông thẳng vào mũi nàng, sự ấm áp từ cơ thể người kia truyền đến thật đúng là dễ chịu, cái ôm ôn nhu này, nhưng mà...



Nàng bậc ngồi dậy, đúng là Ánh Quỳnh



"Chị..."



"Chịu dậy rồi sao?"



Minh Hằng nhớ lại mới ban nãy nàng còn đang ở quán bar gì gì đó cùng Quỳnh Anhvà Thy Ngọc mà sao bây giờ...



"Em không nhớ tôi đã dặn gì sao? Không được quá thân mật với người khác giới cũng như đồng giới nhất là tên "Thy" kia."



Minh Hằng nhớ lại nguyên nhân vì sao mà nàng phải tới đó, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng đau thương. Không nói một lời, nàng đứng dậy quay lưng bỏ đi.



"Em làm cái gì vậy? Muốn đi đâu?"




Ánh Quỳnh hơi lo lắng nắm lấy tay nàng giữ chặt lại nhưng lại bị cái hất tay lạnh lùng của nàng làm cho đen mặt, Minh Hằng lạnh nhạt đáp.



"Đi đâu mà không phải nhìn thấy chị. Tôi đau lòng là vì ai chứ? Là ai đã không tin tôi để lại cho tôi vô vàn ủy khuất. Là ai đã bỏ mặt tôi không thèm nghe tôi giải thích khiến tôi phải chịu đau thương. Chị có thể đánh tôi hay hành hạ tôi nhưng đừng bao giờ sỉ nhục nhân cách của tôi như vậy. Thử hỏi... giữa hai người đã không có sự tin tưởng dành cho nhau thì tôi còn ở đây làm gì."



Minh Hằng ủy khuất hét lên khiến Ánh Quỳnh sững sờ. Lần đầu tiên cô thấy nàng phản ứng gay gắt đến vậy, Ánh Quỳnh đau lòng nhớ lại khuôn mặt ngày hôm qua của nàng, đau thương cùng tuyệt vọng không cách nào ngăn lại được vậy mà cô lại nhẫn tâm bỏ đi nguyên đêm không quay về. Nàng nói đúng cô có thể đánh nàng, mắng nàng nhưng lựa chọn không tin tưởng lẫn nhau khiến nàng thật sự bị tổn thương.



Ngẩng đầu tính nói gì đó đã thấy Minh Hằng soạn đầy cả một vali đồ, trái tim cô nhảy cẩng lên, hốt hoảng lao nhanh đến giữ chặt tay nàng. Khoảnh khắc nàng muốn bỏ đi, muốn rời xa cô khiến tim cô đau đớn dữ dội. khoảnh khắc ấy đến cả hít thở còn không xong.... cô ghì chặt bã vai nàng, ánh mắt hiện đầy tơ máu.




"Em muốn đi đâu? Muốn rời xa tôi? Tôi đã nói rồi em mãi mãi cũng không được rời khỏi tôi vì em chính là..."



"Đồ chơi của chị chứ gì? Phải...Tôi chỉ là đồ chơi của chị thôi, thích thì sài không thì quăng...Đồng Ánh Quỳnh chị là đồ khốn nạn. Cho dù bây giờ chị có giết chết tôi, tôi cũng sẽ không ở lại, mà tôi có bị chị giam ở nơi chết tiệt này, tôi cũng sẽ cắn lưỡi mà chết."



Ánh Quỳnh đau lòng, trái tim như vỡ nát, nàng giận cô đến vậy sao? Cô thật sự sợ, rất sợ....sợ một ngày nàng không còn ở bên cô nữa, hỏi cô phải làm sao đây? Nàng đã như một cơn thuốc phiện thấm sâu vào tim gan cô, giờ lại nói không muốn ở bên cô. Không...không thể được, cô không muốn cái giấc mơ khiến nàng hóa thành cánh bướm bay ra khỏi Đồng gia này thành hiện thực. Thật sự không muốn.



"Ưm...buông. Ư..."



Minh Hằng bị Ánh Quỳnh hôn đến hít thở không xong.



Chát___

Một cái tát thật mạnh nhưng lần này lại đổi vai cho nhau. Người tát là Minh Hằng và Ánh Quỳnh là kẻ phải chịu trận, Ánh Quỳnh vẫn không để tâm đến, tiếp tục ôm lấy nàng mà hôn, lần này lại điên cuồng hơn như một con dã thú đã bị tổn thương.



Chát___


Lại thêm một cái tát, lại thêm một nụ hôn.



Chát___



Lại tát rồi lại hôn...



Cứ thế liên tiếp đến cái thứ năm thì Ánh Quỳnh đã không còn chịu nổi mà áp sát Minh Hằng vào tủ áo, vì là tủ âm tường rất to nên cả hai đều lọt gọn vào trong. Ánh Quỳnh điên cuồng xé bỏ quần áo trên người Minh Hằng khiến nàng la hét dữ dội.



"Buông tôi ra. Tôi không muốn cùng chị...buông tôi ra."



"Em không muốn cùng tôi thì muốn cùng tên Thy Ngọc kia chắc?"



Minh Hằng tức giận tính đưa tay tặng thêm một cái tát lại bị Ánh Quỳnh nắm giữ lại, cô cười như điên dại nói tiếp.



"Lê Ngọc Minh Hằng, em hôm nay đã đi hơi xa rồi. Muốn từ bỏ tôi ra đi, tát tôi lại còn không chiều tôi. Em là lâu ngày không ăn đòn hay là vì tôi lâu nay đã quá cưng chiều em?"



"Cưng chiều tôi? Ngày hôm qua là ai không liếc mắt đến tôi lấy một cái đã bỏ tôi ra đi? Lúc đó chị có biết tôi tuyệt vọng đến mức nào không? Phải...chúng ta chỉ là tình nhân ở trên giường thật ra tôi với chị chẳng có mối quan hệ gì cả. Vì vậy...dừng lại đi, tôi quá mệt để chơi với chị."



Ánh Quỳnh tim cứ nhói đau từng hồi, thì ra cô cho nàng cảm giác thiếu an toàn đến vậy sao? Đúng là hôm qua cô đã sai nhưng cô cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặt nàng, chỉ muốn trốn một mình ở một nơi để bình tĩnh mà suy nghĩ thôi. Có lẽ vì cô đã quá sợ, sợ một ngày nàng lại phản bội cô như Nguyễn Minh Tú. Nguyễn Minh Tú, cô còn có thể buông bỏ vì thật ra cô không hề yêu, nhưng mất đi nàng, cô sẽ không sống nổi "Lê Ngọc Minh Hằng em không biết từ lâu, em đã như một phần thân thể của tôi không thể tách rời nên cho dù tôi có chết cũng sẽ mãi mãi giam cầm trái tim em ở lại bên tôi".




Cô ôm chặt lấy thân hình vẫn còn đang vùng vẫy kia, đứng trong tủ đã nóng bức mà lại còn phải dùng sức nữa thật là làm cô phát điên. Ánh Quỳnh đành dịu dàng dỗ dành bên tai nàng.



"Là tôi sai. Là tôi không đúng. Tôi để em ủy khuất, là tôi đáng chết nhưng tôi bây giờ đã không còn xem em là đồ chơi hay đơn giản chỉ là người làm ấm giường mà bây giờ em đối với tôi như một người thân, một người thân không thể tách rời. Phải...Em là lão bà của tôi, sau này và mãi mãi vẫn là lão bà của Đồng Ánh Quỳnh này." (Lão bà là vợ đó nha chứ không phải bà cố bà ngoại đâu à)



"Tôi không tin chị, không còn tin chị nữa. Lúc nào ham muốn nổi lên, chị cũng dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ tôi, sau đó thì sao chứ, ngựa quen đường cũ ức hiếp tôi. Buông tôi ra."



"Tôi muốn em mà phải cần dụ dỗ em sao? Cưỡng bức cũng được vậy. Em không tin tôi chứ gì, không tha thứ cho tôi chứ gì...? Được rồi."



Ánh Quỳnh buông Minh Hằng ra, chuyện tiếp theo sau đó nhanh đến mức khiến Minh Hằng hoảng loạn cô cùng.



Xoẹt____




Máu, khắp nơi đều là máu, không biết từ đâu Ánh Quỳnh lại có dao và cũng không biết từ khi nào một đường cắt sâu đã hiện diện trên cổ tay trái của cô.


"Không...không...Quỳnh, chị...chị điên rồi."



Minh Hằng khóc to hoảng sợ lao đến dùng mảnh áo đã bị xé của mình bao bọc lại tay của Ánh Quỳnh



"Haha...Điên? Nếu em còn dám bỏ tôi đi, tôi sẽ còn điên hơn thế này."



Ánh Quỳnh rút ra cây súng bạc vẫn luôn theo bên cạnh cô, chĩa thẳng vào đầu mình.



"Em đi đi, đi cho tôi xem."



"Đừng, đừng mà Quỳnh"




Minh Hằng biết Ánh Quỳnh lại sắp phát điên vì mùi máu, nàng hoảng sợ giữ lại tay cô vì sợ cô sẽ làm bậy nhưng lại bị cô một cái hất tay ra. Sức nàng thì làm sao bì được với người đã tập võ từ nhỏ như Ánh Quỳnh




Máu...máu ra quá nhiều, nàng sợ Ánh Quỳnh thật sự sẽ chết vì mất máu thôi. Không nghĩ ngợi gì nữa, mọi giận hờn cũng trôi tuột đi đâu hết. Nàng ôm chặt lấy Ánh Quỳnh vào lòng, khóc càng lúc càng lợi hại.




"Bắn đi. Bắn đi chúng ta cùng nhau chết, mất đi chị em còn sống nổi sao...? Quỳnh, chúng ta cùng nhau đi có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn. Em chỉ là giận hờn nên mới vậy. Chẳng phải cũng vì quá Yêu Quỳnh nên mới để ý thái độ của Quỳnh đối với em sao? Em không giận Quỳnh nữa, là em sai... Em sai rồi đừng bỏ em có được không? Em sẽ không đi không bao giờ rời xa Quỳnh đâu. Làm ơn..."



Nàng hôn lên môi Ánh Quỳnh khiến tay cầm súng của cô từ từ buông xuống. Cô cũng ôm lại nàng điên cuồng hôn mút cho đến khi đôi môi ngự trị trên đỉnh ngực nàng, lại bị nàng đẩy ra.



"Trước tiên đi xử lý vết thương đã, sau đó...Quỳnh muốn xử em sao em cũng chịu, có được không?"



Ánh Quỳnh nghe xử sao cũng được thì ánh mắt sáng lên, cô đâu còn điên tiết gì, ngoan ngoãn gật đầu. Minh Hằng cầm đại lấy một chiếc váy ngủ mặc vào, nàng nhanh chóng gọi điện cho Hoài, ba giờ sáng bị dựng đầu dậy, Hoài không thôi chửi rũa Ánh Quỳnh đương nhiên là chỉ dám chửi ở trong lòng. Anh còn rất yêu cái mạng sống nhỏ của mình.




Sau khi may xong vết thương cho Ánh Quỳnh, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần tránh sự điên loạn vì mùi máu, anh mới nói.




"Từ đầu tôi đã nói với chị rồi hành hạ người ta vừa thôi giờ nghiệp quật đó. Không biết ai mạnh miệng tuyên bố sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, giờ thì hay rồi, xin phép cho tôi cười chút chơi."




Bốp___




Một cái cốc mạnh lên đầu Hoài khiến anh nhăn mặt.



"Ui da...chị bị thần kinh hả?"



"Cậu muốn ăn đạn hay ăn đao? Dạo này có vẻ cậu đang chán đời nhỉ?"




"Haha...tôi đùa mà đừng căng thế chứ. Tôi còn chưa vợ, còn yêu đời lắm nha."




"Biến."




"Nè tôi mới cứu chị đó."




"Cút."




"Được, cút thì cút, đồ vô tình...mà nhớ chuyển tiền, tới tháng lương rồi."




Minh Hằng vừa mở cửa ra đã thấy Hoài nhanh chóng lách ra ngoài. Anh ôm ngực thở dài..."mém xíu nữa là ôm đầu máu về nhà rồi, đúng là không nên đùa với quỷ"




"Haizzzz....cái bà này già rồi khó tính ghê. À Lê tiểu thư tay chị ấy mới được may xong, tôi có để lại đơn thuốc ngày mai cô đi mua, ngày cho chị ấy uống ba lần. Còn nữa đừng cử động mạnh kẻo nứt vết thương nha. Hai người muốn gì cũng phải kiềm chế lại đợi đến khi miệng vết thương lành hẳn đã nha."




Hoài nói xong thì cười gian tà, đá mắt với Minh Hằng khiến nàng mặt đỏ, tai hồng. Nghe thấy Ánh Quỳnh gọi mình, Minh Hằng vội nói.




"Tôi...tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ Hoài"




"Đừng khách sáo, vào đi... bà cô già đang đợi cô đó."




Minh Hằng thầm nghĩ nếu Ánh Quỳnh mà nghe thấy không biết có băm nhỏ Hoài ra cho cá ăn không nữa.




Bước vào phòng, mùi thuốc khử trùng khiến đầu nàng hơi choáng váng, Ánh Quỳnh thấy vậy nên đứng dậy dắt tay nàng bước ra khỏi phòng.



"Quỳnh....đi đâu vậy."




"Sang phòng tôi, ở đây phải cho người dọn lại rồi."




Phòng Ánh Quỳnh. Đây vẫn là lần đầu tiên Ánh Quỳnh tình nguyện dẫn nàng vào nơi ấy chứng tỏ lời chị ấy bày tỏ với nàng tất cả đều là thật. Bấm xong mật mã, Ánh Quỳnh nhanh chóng kéo Minh Hằng vào trong lẹ làng ôm hôn lấy nàng như thể thèm khát đã rất lâu.



"Khoan..."



"Lại gì nữa? Em nói xong rồi cho tôi xử lý em sao cũng được mà."



"Nhưng sau khi lành vết thương đã."




"Em gạt tôi?"



"Không có. Em đã nói lành vết thương mà."




"Nhưng tôi chỉ bị tay trái..."




"Cũng không được, lỡ hăng quá lại đứt chỉ."



"Cái gì chứ. Tôi không làm mạnh đâu."



"Có quỷ mới tin chị, có lần nào chị nhẹ nhàng đâu?"



"Hứ...em ăn gian."



"Không. Là do chị nghĩ vậy thôi...ai bảo ngu ngốc làm tổn thương chính mình. Cho đáng..."



"Xía...tôi mặc kệ."



Ánh Quỳnh đè mạnh Minh Hằng xuống giường hôn liếm khắp gương mặt nàng.



"Quỳnh...đừng có loạn nữa. Không em lại giận đó."




Nghe câu giận, Ánh Quỳnh mới dừng lại, không biết từ khi nào cô lại sợ nàng giận đến thế. Là từ lúc cô thấy nàng muốn rời xa cô sao, Ánh Quỳnh chán nản nằm sang một bên thở dài.




"Được rồi!. Không cho thì thôi."



Cô trùm chăn lên khắp người không thèm nhìn đến Minh Hằng, Minh Hằng bỗng buồn cười muốn khóc. Đây là thái độ gì đây? Giận hờn ư? À không...đây là lẫy sao? Một Đồng đại nhân ngang tàn, cường đại trên thương trường đâu rồi, mau trả lại cho nàng ngay.



"Quỳnh..."


Không trả lời.



"Quỳnh..."



"...."


"Em nói nè...Quỳnh"



Minh Hằng kéo chăn ra lại bị người kia giật trở lại.



"Không thèm để ý em luôn sao? Em đi à."



"Giỏi thì bấm mật khẩu rồi đi."



"Chịu nói chuyện rồi sao? Quay qua ôm em ngủ nè, lạnh quá, chăn cũng bị chị giành hết rồi."



"Hừ..."



Vẫn nằm im, xem ra cái con người này không được như ý thì không chịu rồi.


"Quỳnh...quay qua nhìn em một cái đi. Một cái thôi."



Ánh Quỳnh từ từ quay sang.



Phụt__



Máu mũi của cô. Minh Hằng từ khi nào đã thoát y đang nằm nghiêng người nhìn Ánh Quỳnh đầy khêu gợi, trên môi còn nở nụ cười đầy câu dẫn.




"Em...em cố tình chơi tôi. Em cố ý chơi tôi. Mẹ kiếp...Lê Ngọc Minh Hằng"



"Em chơi Quỳnh cái gì? Trời lạnh không ai ôm thì chi bằng để cho chết rét luôn cho mau."



"Em...em được lắm."



Ánh Quỳnh lại đè Minh Hằng xuống cắn lên môi nàng khiến nàng la lên thất thanh.




"Chị điên hả?"




"Đối với tiểu hồ ly như em phải vậy thôi."




"Khoan...chị muốn gì cũng được nhưng nếu đứt chỉ, cấm túc một tháng."



"Cái gì? Một tháng không được ấy ấy sao? Vậy tôi ra ngoài tìm thịt tươi là được."



"Chị dám."




Minh Hằng tức giận đẩy Ánh Quỳnh ra lại nghe một tiếng rên thật lớn.



"Quỳnh...sao vậy? Em đụng vết thương của chị sao?"




Đang xem xét tay cô thì bất ngờ lại bị tập kích, Ánh Quỳnh chỉ dùng một tay đã đè sấp người Minh Hằng xuống giường, trói hai tay Minh Hằng lại cười gian xảo.



"Haha...bên ngoài có thịt tươi nào bằng em được...tôi đã sở hữu một miếng mồi ngon như vậy còn muốn ai nữa chứ."




"Chị...lưu manh."




Minh Hằng tức giận chửi, Ánh Quỳnh không thèm để ý cúi xuống liếm nhẹ lên tai nàng.




"Tôi còn nhiều cái lưu manh hơn muốn thử không?"




"Chị..."




Cả người Minh Hằng ửng đỏ, Ánh Quỳnh nhìn cảnh thêm yêu liền cúi xuống hôn lên khắp tấm lưng trắng nõn của nàng để lại vô vàn dấu vết yêu đương.




"A...Quỳnh..."




"Ngoan tôi không động vết thương đâu, hôm nay đánh nhanh rút gọn trời sắp sáng rồi."




Ánh Quỳnh hôn lần xuống bờ mông trắng tinh kia, vòng ba của Minh Hằng quả nhiên rất đẹp, hai khỏa thịt căng tròn thật thích mắt, bóp thật đã tay, xoa nắn xong cô mới cúi người xuống tách hai chân Minh Hằng ra mà đưa lưỡi tiến công vào bên trong.




"Aaaa...."




Minh Hằng đang nằm sấp lại bất thình lình bị tập kích như vậy khiến nàng run rẩy không thôi.



"Quỳnh..."



Cảm giác bên dưới bị nhu lộng, quấy phá mà mình lại không cách nào nhìn thấy được thật khiến Minh Hằng có cảm giác khó tả vô cùng. Nàng bắt đầu rên rỉ tên Ánh Quỳnh khiến cô càng gia tăng thêm lực đạo. Lấy gối kê bên dưới khiến bờ mông tròn trĩnh nhô lên cao, để đóa hoa kia càng thêm nở rộ. Ánh Quỳnh đưa đầu lưỡi đâm mạnh ra vào khiến Minh Hằng phải oằn mình gánh chịu.



"A...ưm...Quỳnh từ từ thôi."



"Hằng, tôi yêu em."



Nhướn người lên gặm cắn lấy chiếc cổ thơm tho của nàng, tay phải thì luồn xuống bên dưới bóp lấy khỏa ngực vừa vặn của nàng, cơ thể cô không tự chủ được nhấp nhẹ vào bờ mông to tròn kia.



"A...Quỳnh..."



Hoa huyệt của cô cạ sát bờ mông của nàng khiến cô như bay lên tới đỉnh cao, bàn tay phải đã bắt đầu tiến quân sâu vào bên trong hang động ấm áp ấy, bên trên cơ thể, cô vẫn tiếp tục nhấp tới khiến ngón tay thon dài của cô lại vô thức đâm sâu hơn vào bên trong nàng.



"A...Quỳnh, sâu...sâu quá....aaaa..."



"Ưm Hằng, tôi yêu em, rất yêu em. Đừng bao giờ có ý định muốn rời xa tôi...aaa..."



Ánh Quỳnh đã lên tới đỉnh đồng thời cũng dìu Minh Hằng bước theo cùng khiến cả hai cơ thể đều không ngừng run rẩy ôm chặt lấy nhau.



"Chết tiệt lại phải vứt thêm cái quần trong."



Ánh Quỳnh than thở khiến Minh Hằng bật cười.



"Chị đó...giàu có đến vậy mà lại đi tiếc cái quần trong hả?"



"Haizzz...đâu phải có tiền là mua được thứ mình muốn, quần này là phiên bản giới hạn của Nga, tôi phải đặt trước cả tháng mới có được chừng năm cái á, bây giờ không còn sản xuất nữa, nó được làm từ sợi tơ tằm rất nhẹ, rất thoáng mát, mặc như không mặc."



"Haha...ai bảo ban nãy chưa kịp cởi đồ đã hứng chi...đáng đời..."



"Xía mà kệ, giới hạn hay không đâu quan trọng bằng thịt em."


"Chị..."



Minh Hằng đỏ mặt chạy trốn vào WC để tắm rửa, khi đi ra lại thấy Ánh Quỳnh đang cười rất xấu xa.



"Tiểu yêu tinh, ga giường bị em làm cho ướt hết rồi, cái này không đổ thừa tôi được nha vì tôi còn chưa cởi quần áo."



"Chị...hỗn đản."



Đợi Ánh Quỳnh đi vệ sinh cơ thể, Minh Hằng mới lấy một tấm ga mới thay vào, xong xuôi mới nhìn quanh căn phòng. Phòng của Ánh Quỳnh thật lớn cỡ ba phòng nàng nhập lại, mặc dù phòng của nàng cũng đã lớn rồi, nhưng gam màu xám lại mang đến cảm giác rất ấm áp. Nàng đi lòng vòng nhìn ngắm, thật khác xa so với trí tưởng tượng của nàng. Cứ nghĩ phòng của một người đứng đầu bang hội như cô ắt hẳn phải ghê gớm lắm, ví dụ như chưng đầy dao hoặc súng đằng này thay vào đó là sách, rất nhiều sách.



Thì ra không phải tự nhiên mà Ánh Quỳnh lại điều khiển được cả một tập đoàn bất động sản lớn như DAQ. Cô ắt hẳn cũng phải học tập rất nhiều. Đi đến chiếc tủ trưng bày rượu, Minh Hằng không hiểu về rượu cho lắm nhưng nhìn cũng đủ biết ở đây toàn là rượu rất quý hiếm, có chai niên kỷ còn hơn cả một thập niên trước.



Ngay trên đầu giường của cô là một bức ảnh thật lớn của Ánh Quỳnh chụp lúc mới lớn cùng với Mèo, con chó mà cô nuôi, nó cũng rất dễ thương nhưng cũng nhìn cũng hay quạo quọ chẳng thua gì Ánh Quỳnh cả và nó còn giống Ánh Quỳnh ở chỗ là...rất thích quấn lấy Minh Hằng. Mỗi lần buồn chán nàng sẽ sang ôm nó để tâm sự mặc dù biết nó không thể an ủi được nàng nhưng có chỗ để trút còn hơn không, từ từ nó cũng bắt đầu quấn lấy nàng không ngừng. Có lần nó nhớ nàng nên lẻn sang biệt thự đi lên phòng nàng để ngủ, sáng hôm sau dọa nàng một phen hết hồn.




Ánh Quỳnh lần đó tức tới mức giam lỏng nó đến nay không cho ra khỏi sân nhà của nó khiến nó ngày đêm tru tréo không thôi mỗi lần vậy Minh Hằng lại cầm một đùi gà thật lớn để qua dỗ dành cho nó vì nàng sợ nó lại chọc điên Ánh Quỳnh thì chắc chắc sẽ lên nồi lẩu mất. Nói thì nói vậy chứ Minh Hằng lại biết Ánh Quỳnh thật ra rất cưng chiều nó.



Từ khi Ánh Quỳnh còn nhỏ, ngoài cha cô và dì Hà ra thì Mèo là con vật thứ ba thân thiết nhất bên cạnh cô. Cô thương nó như một đứa em trai của mình vậy cho nên đãi ngộ của Mèo cũng rất lớn, nhưng mà Minh Hằng biết đằng sau việc Ánh Quỳnh yêu thương nó đến vậy hẳn cũng là một câu chuyện dài.




Mèo có một căn nhà riêng trong sân của Đồng gia, đầy đủ tiện nghi chẳng khác gì căn nhà cho người ở cả thậm chí còn bự hơn, có người hầu hẳn hoi, cuộc sống còn hơn thần tiên. Lần đầu nàng đến đây đã rất shock khi biết căn nhà nhỏ đó, chủ là một con chó, nói nhỏ chứ thật ra gấp hai nhà của những người khá giả đủ để biết toàn bộ Đồng gia mà lấy xe hơi lái một vòng cũng mất nửa tiếng đồng hồ, đúng là suy nghĩ của kẻ có tiền thật không thể hiểu nổi.



"Ánh Quỳnh của nàng lên hình thật soái, Mèo cũng rất được nha...". Nhắc mới nhớ ngày mai nàng phải qua thăm Mèo mới được.



Đang say sưa suy nghĩ thì Ánh Quỳnh đã đi tới ôm từ sau lưng, khiến nàng hơi giật mình.



"Tiểu yêu tinh, nhìn hình tôi rồi nghĩ gì đó? Có phải lão công của em rất đẹp không?"



"Xía đẹp gì chứ, Mèo còn đẹp hơn."



"Em...muốn chết hả? Xem tôi không bằng con chó?"



"Nó dù sao cũng là con của Quỳnh mà."



"Xía...ai là mẹ của nó, xấu xí. Mai tôi sẽ tống vào lãnh cung ngay, suốt ngày cứ quấn lấy, giành vợ của tôi."



"Ai vợ Quỳnh chứ."



"Còn ai vào đây."



Nói xong Ánh Quỳnh liếm nhẹ lên cổ Minh Hằng khiến nàng nhột phải cười lên khanh khách.



"Được rồi không giỡn nữa động vết thương bây giờ, gần sáng rồi em hơi mệt, ngủ chút đi."





"Được lại đây tôi ôm ngủ, ngày mai tôi cũng nghỉ một ngày để xử lý chút chuyện."


"Dạ..."




Đêm đông dài đằng đẳng cũng sắp trôi qua chỉ có tình yêu của cả hai thì vẫn tồn tại mãi như vậy, đây có phải là một đêm yên bình trước khi chính thức bước vào sóng gió? Minh Hằng tự hỏi nhưng nàng mặc kệ. Miễn sao được ở bên Ánh Quỳnh cho dù là giây phút ngắn ngủi, nàng cũng nguyện.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com