22. Đồ Chơi Vứt Bỏ
Ting_
Một tin nhắn hình ảnh gửi đến cho Ánh Quỳnh
Bang_
Di động trong tay cô vỡ thành trăm mảnh khiến toàn bộ người trong công trường ai cũng phải thất kinh hồn vía. Ánh Quỳnh sát khí đầy mặt, cô âm trầm cất lời.
"Chuẩn bị xe..."
Bên kia đường, một bóng người đang lấp ló nhìn theo hướng chiếc xe của Ánh Quỳnh từ từ rời đi, trên môi còn nở một nụ cười quỷ dị.
__________
DIAMOND HOTEL
Rầm__
Tiếng đạp cửa phòng thanh thoát vang lên làm cho bóng dáng cả hai người đang ở trong phòng giật mình quay lại. Minh Hằng sắc mặt tái nhợt nhìn Ánh Quỳnh đang đứng đó, nắm tay siết lại thành quyền.
"Quỳnh..."
Tóc Tiên vội đứng lên che chở cho Minh Hằng nhưng Minh Hằng lại đẩy Tóc Tiên ra, nhẹ lắc đầu.
"Chúng ta cũng không làm gì quá phận, tôi tin Quỳnh sẽ hiểu."
Minh Hằng đi đến trước mặt Ánh Quỳnh nói tiếp.
"Mọi chuyện là do em, không liên quan đến Nguyễn tổng, đều là do em hẹn Nguyễn tổng đến đây, nhưng hãy tin em...em thật sự chỉ muốn..."
"Đi về."
"Quỳnh..."
"Tôi nói đi về."
Ánh Quỳnh không nói thêm lời nào quay sang Tóc Tiên liếc nhìn một cái rồi cũng bỏ đi.
__________
Trên xe, không khí vô cùng căng thẳng. Minh Hằng hai tay siết chặt, nàng không biết khi trở về sẽ phải đối diện với loại hình phạt nào đây.
Ánh Quỳnh từ nãy đến giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần chưa từng hé mở cũng không muốn nói lời nào cùng nàng. Minh Hằng vô cùng lo lắng, nàng đã thấy qua Ánh Quỳnh tức giận rất nhiều lần nhưng lần này sao lại cho nàng cảm giác bất an đến thế.
"Quỳnh..."
Minh Hằng khẽ gọi nhưng vẫn không một tiếng trả lời, Minh Hằng hít sâu, nắm lấy tay Ánh Quỳnh nhưng lại bị đối phương hất ra không thương tiếc.
Giận rồi...là giận nàng thật sao? Nàng biết dối gạt chị ấy là nàng sai nhưng nàng làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho chị ấy thôi, chẳng lẽ ngay cả lời giải thích của nàng, chị ấy cũng thật sự không muốn nghe? Không được nàng khống muốn Ánh Quỳnh phải suy nghĩ nhiều. Nàng biết vết thương lòng của Ánh Quỳnh là sợ nhất hai từ "dối trá" và "phản bội" . Nghĩ vậy nàng mới mạnh dạng một lần nữa nắm lấy tay Ánh Quỳnh nói.
"Quỳnh, em biết Quỳnh giận em nhưng nghe em nói. Em thật sự đi gặp Nguyễn tổng chỉ vì muốn chặt đứt đi ý niệm không đáng có của Nguyễn tổng đối với em và hoà giải những hiểu lầm giữa hai người mà thôi, em..."
"Lê tiểu thư. Tôi đang rất mệt nếu cô nói xong rồi, có thể im lặng."
"Lê tiểu thư?"
Ba từ này như xoáy vào tim Minh Hằng, đau nhói.
"Quỳnh..."
Hốc mắt nàng bỗng cay cay, thái độ của Ánh Quỳnh bây giờ thật lạ giống như cô không còn là cô của trước đây. Nếu như là trước đây, Ánh Quỳnh nhất định sẽ đánh nàng, mắng nàng hoặc thậm chí sẽ hành hạ nàng để thoả mãn tâm tình nhưng thà như vậy tim nàng cũng sẽ không phải thấy sợ hãi như bây giờ. Nàng không sợ đau cũng không sợ gì hết, nàng chỉ sợ mất đi Ánh Quỳnh mà thôi. Người ta nói đúng, đôi khi sự "im lặng" mới là đáng sợ nhất.
"Quỳnh...em sai rồi, Quỳnh đánh em đi, mắng em đi có được không?"
"Dừng xe..."
Minh Hằng nghĩ Ánh Quỳnh sẽ lại đuổi nàng xuống xe và đi bộ về như lần trước nhưng không ngờ chính Ánh Quỳnh lại bước xuống xe, chỉ để lại một câu.
"Đưa Lê tiểu thư về nhà, không có lệnh của tôi không cho phép cô ấy ra khỏi nhà nửa bước."
"Vâng."
"Quỳnh...Quỳnh...chị muốn đi đâu, Quỳnh"
Minh Hằng lo lắng gọi với theo nhưng nhận lại chỉ là bóng lưng băng lãnh của Ánh Quỳnh đang chầm chậm bước đi.
__________
ĐỒNG GIA
"Lê tiểu thư, không có lệnh của Đồng tỷ, cô không được bước ra bên ngoài."
"Minh Thiên, tôi xin anh đưa tôi đi tìm Ánh Quỳnh đi. Đã mười hai giờ đêm mà chị ấy vẫn chưa về, tôi thật rất lo."
"Lê tiểu thư, Đồng tỷ tối nay có cuộc gặp gỡ bàn việc làm ăn với chủ đầu tư xây dựng nên có lẽ đêm nay sẽ không về."
"Làm ăn sao lại không về, không được... tôi rất lo, tôi phải đi tìm Ánh Quỳnh"
"Lê tiểu thư xin đừng làm khó tôi."
"Làm ơn hãy để tôi đi, tôi là thật lòng lo cho Ánh Quỳnh"
"Nếu lo cho Đồng tỷ thì cô đã không làm tỷ ấy phải đau lòng."
"Đến anh cũng không tin tôi? Minh Thiên, tôi biết anh không lâu cũng không thân thiết gì nhưng bấy lâu nay tình cảm tôi đối với Ánh Quỳnh ra sao chẳng lẽ anh cũng không nhìn thấy?"
"Xin lỗi, chuyện của chủ nhân, tôi không tiện xen vào. Vẫn mong cô nên quay về phòng thì hơn."
"Được, vậy nếu tôi có mệnh hệ gì anh cũng không quản phải không chỉ biết vâng lời Đồng tỷ của anh mà nhốt tôi lại thôi phải không?"
"Lê tiểu thư, ý cô là..."
Minh Hằng không nói nữa, xoay người bước về phòng thì Minh Thiên lại lên tiếng.
"Lê tiểu thư...haizzzz được rồi. Tôi đưa cô đến chỗ Đồng tỷ."
Minh Thiên thật hết cách với phụ nữ, họ thật là những sinh vật đáng sợ vô cùng. Hắn biết nếu tối nay hắn không để Minh Hằng được nhìn thấy Ánh Quỳnh thì nàng chắc chắn sẽ không để yên như vậy. Nếu như nàng làm ra điều ngu ngốc gì để ép buộc hắn thì hắn có mười cái mạng cũng chết không nổi.
_____________
NHÀ HÀNG KHÁCH SẠN
GREEN PLAZA
Xe dừng trước một toà nhà cực kỳ sang trọng, Minh Hằng xuống xe bước vào nhà hàng liền bị bảo vệ ngăn lại.
"Thưa cô, cô có đặt bàn trước không hay có bạn bên trong chưa ?"
"Tôi...tôi đến đây tìm người."
"Nếu tìm người, cô vui lòng liên lạc với bạn cô để họ có thể ra đón cô."
"Tôi..."
"Là người của Đồng tổng."
Minh Thiên theo sau Minh Hằng nói thêm vào, bảo vệ hai bên vừa thấy Minh Thiên vội cung kính gật đầu chào.
"Anh Đồng..." (Họ của Minh Thiên)
"Ừ...cô ta đi cùng tôi...Đồng tổng đang ở đâu?"
Minh Thiên quay qua hỏi người tiếp tân đang đi vội về phía hắn để tiếp đón, nghe hỏi tiếp tân vội trả lời.
"Đồng tổng sau khi dùng bữa thì nghỉ tại phòng tổng thống 609."
"Được."
Tiếp tân dẫn cả hai lên phòng 609 nhưng lại không dám gõ cửa chỉ cung kính nói.
"Ban nãy có một cô gái cùng Đồng tổng đi vào bên trong, bây giờ chúng tôi thật sự không dám làm phiền. Có gì thì hai vị hãy gọi điện trước cho Đồng tổng một tiếng để tránh làm phiền Đồng tổng."
"Được rồi, cám ơn cô."
Minh Thiên vừa nói xong quay sang nhìn Minh Hằng sắc mặt đã tái mét, hốc mắt đỏ bừng, Minh Hằng cố khắc chế những xúc cảm trong lòng mình.
"Một cô gái khác cùng Quỳnh ở bên trong? Chẳng lẽ..."
"Lê tiểu thư, Lê tiểu thư..."
Minh Thiên thấy nét mặt nàng tái xanh thì gọi tên nàng nhưng Minh Hằng vẫn như một người mất hồn không nghe thấy, nàng lẩm bẩm.
"Rõ ràng Quỳnh đã hứa với mình sẽ không yêu ai nữa, không lên giường cùng ai nữa...tại sao?". Mặc dù hôm nay đúng là nàng sai vì giấu cô đi gặp Tóc Tiên, nhưng nàng với Tóc Tiên thật sự không có gì xảy ra, nàng làm tất cả đều vì cô nhưng, tại sao năm lần bảy lượt cô vẫn là không tin nàng lại còn làm trái tim nàng tổn thương đến vậy. Rốt cuộc trong lòng cô, nàng thật sự có địa vị gì cơ chứ?
Minh Thiên cũng cảm thấy rất lạ, đã bao lâu nay hắn cũng không thấy Ánh Quỳnh đụng tay đến gái tơ nữa nhưng sao hôm nay lại vậy, chẳng lẽ chỉ vì để giải khuây?
Đang thắc mắc suy nghĩ chợt thấy Minh Hằng quay người rời đi, hắn cũng vội vã chạy theo.
"Lê tiểu thư, để tôi đưa cô về."
Minh Hằng cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhưng gương mặt nàng đã thấm đầy nước mắt. Trời đất trước mắt nàng tối sầm lại không một chút ánh sáng. Minh Hằng chỉ còn biết ôm cõi lòng nặng trĩu mà trở về Đồng gia.
_____________
Sáng hôm sau Ánh Quỳnh mới trở về nhà, ngày hôm qua vì quá mệt mỏi lại còn mang đầy những suy nghĩ chồng chất trong đầu nên cô mới chọn nghĩ đêm tại khách sạn để yên tĩnh lại tâm tình đang dậy sóng của mình. Vốn dĩ cô vô cùng tức giận khi nhìn thấy hình ảnh Minh Hằng cùng Tóc Tiên ở chung một phòng, nhưng liếc thấy quần áo hai người vẫn chỉnh tề không hề nhăn nhó gì cộng thêm việc Minh Hằng đã cố gắng giải thích với cô lý do nàng ấy tới gặp Tóc Tiên nên trong lòng cô lại chia ra hai luồng suy nghĩ khác nhau.
Cô rất muốn tin hoàn toàn những lời mà Minh Hằng nói nhưng trong sâu thẳm tâm hồn cô đã hai lần bị lừa dối, phản bội và tổn thương sâu sắc nên bây giờ muốn cô tin một người là vô cùng khó, huống chi Minh Hằng lại là người mà cô yêu nhất. Ai lừa dối cô cô cũng có thể bỏ qua chỉ duy nhất Minh Hằng thì không thể, bởi vì tất cả niềm tin cùng trái tim cô đều đã đặt cược hết vào nàng, cô không muốn bản thân mình lần đầu tiên trong đời phải đau đến chết đi sống lại.
Phải biết Ánh Quỳnh đã cố gắng giằng lại cơn giận dữ trong lòng mình như thế nào, từ khi yêu nàng cô đã hứa sẽ từ bỏ đi hết cái tính khí cường đạo, nóng nảy của mình vì cô thật sự không muốn lại tổn thương nàng, vì thế cô chọn cách lánh đi, tìm một nơi yên tĩnh lại rồi mới về gặp nàng, nhưng do cả ngày làm việc đã quá mệt mỏi cộng thêm đêm hôm qua phải tiếp đãi đối tác đến tận khuya nên toàn thân cô đều rã rời không còn chút khí lực. Cô cho đàn em đi tìm thợ massage về để thư giãn lại gân cốt cùng tinh thần lại không biết đã vô tình gây ra hiểu lầm không đáng có cho Minh Hằng.
Vừa về tới cổng, cô đã thấy Minh Hằng đứng trước cửa nhà để đợi, ánh mắt nàng chứa đầy vẻ u oán nhìn cô. Đây là sao chứ, cô chưa trách nàng mà nàng đã trách cô?
Ánh Quỳnh bước xuống xe, tiến lại gần Minh Hằng chưa kịp mở miệng đã nghe nàng chất vấn.
"Hôm qua Quỳnh bỏ đi một đêm không về là để tìm vui? Uổng công em lo lắng cho Quỳnh, chạy ngược xui để tìm Quỳnh rốt cuộc thì sao chứ. Quỳnh cùng với người con gái khác ở bên cạnh nhau, cùng nhau lên giường rồi cùng nhau...rốt cuộc trong tim Quỳnh em có vị trí gì đây?"
Ánh Quỳnh liếc mắt nhìn Minh Thiên đứng ở bên cạnh, thấy hắn chột dạ cúi đầu thì cô liền lập tức hiểu ra. Thì ra hôm qua Minh Hằng có đến khách sạn tìm cô lại nghĩ cô đang ở bên trong hoan lạc cùng người khác. Cho dù nàng có hiểu lầm nhưng cô là ai chứ, đường đường là đại tiểu thư của Đồng gia, bang chủ của King, tổng tài của Đồng thị mà lại để nàng chất vấn trước mặt bao nhiêu người. Hơn nữa người sai hôm qua là cô sao? Cô đã rất cố gắng bình ổn tâm tình vậy mà nàng lại không hề cho cô chút mặt mũi nào. Càng nghĩ trong lòng càng bùng lên lửa giận, chỉ mình nàng cảm thấy oan ức sao? Chỉ mình nàng mới buồn phiền, chỉ mình nàng mới thấy đau và có cảm giác không an toàn thôi sao?
"Lê Ngọc Minh Hằng, cô tưởng cô là ai? Tôi chỉ ban cho cô chút ân huệ vậy mà cô đã lên mặt như vậy sao?"
Ánh Quỳnh bước vào trong nhà ngồi lên sofa chậm rãi nói tiếp.
"Tôi đi đâu làm gì từ khi nào đến phiên cô quản? Mấy hôm nay tôi nhàm chán nên mới muốn cùng cô diễn một vở tình cảm cho đỡ buồn tẻ vậy mà cô đã lên mặt rồi. Tôi nói cô biết cô tưởng sau này cô sẽ thật sự trở thành phu nhân của Đồng gia sao. Ngu ngốc, Lê Ngọc Minh Hằng tôi chỉ là đùa chơi với cô thôi, chơi chán rồi lại bỏ chẳng phải so với trả thù còn thú vị hơn?"
Minh Hằng cảm thấy suy sụp, nàng không thể tin được vào tai mình, Ánh Quỳnh....có phải chính miệng Ánh Quỳnh vừa mới nói không? Nàng không là gì? Đồ chơi? Lên mặt, chủ nhân, chơi chán rồi vứt bỏ?
Chuyện gì đang diễn ra, là giấc mơ kia đã trở thành sự thật hay sự thật là nàng đang nằm mơ?
Minh Hằng ôm đầu, đau quá, tim nàng cũng thế, Ánh Quỳnh nếu như đây không phải là một giấc mơ thì chị cũng quá tàn nhẫn với tôi rồi.
"Đồng Ánh Quỳnh, thì ra cô xem tôi như đồ chơi của cô sao?"
"Phải...nếu không tại sao tôi phải từng đem cô đi tặng người khác, tại sao hôm qua ở khách sạn tôi thấy cô tằng tịu với người khác mà tôi cũng không quan tâm, cô nói xem là vì sao? Chẳng lẽ là vì tôi thật coi trọng cô sao?"
"Đại tiểu thư..."
Dì Hà một bên cũng sững sờ, không ngờ đại tiểu thư lại nói ra những lời vô tình đến như vậy. Bà tuy đã mấy chục năm không còn yêu đương gì nhưng mấy ngày gần đây nhìn những thái độ và cử chỉ mà đại tiểu thư giành cho Minh Hằng rõ ràng là yêu, là quan tâm, là trân trọng...cớ sao hôm nay lại...
Minh Hằng nghe Ánh Quỳnh nói vậy thì vô cùng tức giận, nàng đưa tay tính tát Ánh Quỳnh thì đã bị cô bắt được cổ tay nàng mà hất mạnh, cả thân thể nàng liền té xuống sàn nhà, cô lạnh lùng nói.
"Cô thật càng ngày càng không coi ai ra gì, hình như bấy lâu nay cô sống cũng quá mức sung sướng mà quên mất bản thân mình là ai trong căn nhà này, để tôi nhắc cô nhớ...là tù nhân...mãi mãi vẫn chỉ là TÙ NHÂN."
Minh Hằng cả đêm không ngủ giờ lại bị như vậy đầu óc bắt đầu choáng váng nàng không còn nghe rõ những lời Ánh Quỳnh nói nữa chỉ thấy cô quay sang dì Hà nói gì đó rồi lạnh lùng bước đi bỏ mặt nàng gục ngã bất tỉnh giữa sàn nhà lạnh lẽo. Ánh Quỳnh đi được nữa bước lại nghe tiếng kêu đầy giả tạo của Nhật Anh cùng tiếng la đầy vẻ lo lắng của Minh Thiên và dì Hà đồng thanh vang lên.
"Lê tiểu thư..."
"Chị Minh Hằng..."
Ánh Quỳnh xoay vội người lại đã thấy Minh Hằng ngất xỉu, tính chạy đến bên nàng nhưng mắt thấy xung quanh nàng cũng có không ít người quan tâm thì chợt khựng lại, lời cô nói ra trước mặt hạ nhân sao có thể thu hồi, còn nữa sự nghi ngờ trong lòng cô vẫn chưa được giải đáp nên ngay lúc này càng không thể mềm lòng, cắn chặt môi đến toé máu, cô âm thầm quay người rời đi.
____________
Minh Hằng thức dậy cũng là sáng hôm sau, nàng bị suy nhược cơ thể nên bất tỉnh cả một ngày một đêm. Hoài hôm qua có đến truyền nước biển cho nàng, còn cho một đống thuốc bổ để bồi dưỡng.
Minh Hằng ôm đầu nhìn xung quanh, đây là...Đây không phải phòng nàng, đây là đâu?
Két__
Cánh cửa được mở tung ra khiến những tia nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt nàng làm nàng bất chợt nhíu mi. Người kia cất giọng the thé nói.
"Dậy đi, cô nghĩ bản thân mình vẫn còn được Đồng tổng yêu thích sao? Bây giờ cô chẳng khác gì một món đồ chơi bị vứt bỏ vậy, biết có ngày hôm nay thì sớm đừng có lên mặt. Đáng đời."
Người vừa nói là Trúc, ả ta là người phụ trách nhà dưới của Đồng gia, nói vậy...đây chính là...
"Còn ngơ ngác gì chứ? Cô tưởng mình còn được thảnh thơi hưởng thụ như ngày trước hay sao, mau dậy làm việc đi, đồ làm biếng."
Minh Hằng bây giờ mới hiểu, nàng đột nhiên bật cười khiến Trúc cũng có phần hơi hoảng sợ.
Thì ra...thì ra số phận của thứ đồ chơi bị vứt bỏ lại trở thành một đầy tớ như vậy đây. Vậy nàng có nên cám ơn Đồng Ánh Quỳnh khi đã rộng lượng mà cưu mang nàng, chưa thẳng chân đá nàng ra khỏi Đồng gia hay không?
Trúc sau khi có hơi hoảng sợ thì cũng đã lấy lại phần hồn, ả ta quát lớn.
"Đồ thần kinh, còn không mau ra làm việc? Cô từ hôm nay phụ trách giặt quần áo, quét dọn vườn hoa nghe rõ không?"
Nói xong ả ném bộ đồ giúp việc lên giường cho Minh Hằng sau đó bỏ đi. Minh Hằng không bận tâm đến Trúc, nàng vẫn còn thẫn thờ, mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi nàng cứ ngỡ như một giấc mơ. Thì ra ngày hôm qua Ánh Quỳnh không hề sinh khí khi biết nàng lén lút đi gặp Tóc Tiên thật ra là vì cô đã quyết định lật bài ngữa với nàng.
Nỗi sợ hãi bấy lâu nay của nàng không chỉ đơn giản là suy nghĩ của riêng nàng mà mặc nhiên nó là như thế, nó là hiện thực mà trước sau gì nàng cũng phải gánh chịu.
Ngày đi gặp Tóc Tiên, nàng cứ ngỡ sẽ gặp được anh hai mình để tìm một chút ít ấm áp và hy vọng ngờ đâu Tóc Tiên nói họ lại bỏ trốn. Nàng nghĩ do anh hai sợ ở đây lâu, Ánh Quỳnh sẽ phát hiện ra mà gây nguy hại đến đứa của con mình nên mới vội vàng bỏ đi như vậy. Nàng hơi buồn nhưng cũng yên tâm được phần nào là nàng sẽ không phải khó chọn giữa tình thân và tình yêu, nhưng bây giờ chắc có lẽ sẽ không quan trọng nữa vì thật ra từ trước đến nay, nàng chưa từng có tình yêu. Bấy lâu nay chỉ do nàng ảo tưởng mà ra thôi... hahaha Lê Ngọc Minh Hằng, không ngờ mày lại ngu ngốc đến như vậy!
____________
Mấy ngày sau đó Minh Hằng chọn cách sống trong trạng thái im lặng và bất cần, cố gắng chịu đựng hết thảy mọi chuyện đang xảy ra với mình.
Các hạ nhân xung quanh đều khi dễ nàng, còn thường xuyên xỉa xói, mỉa mai hay thậm chí là gây khó dễ cho nàng, nàng cũng không nói, mỗi lần vào nhà chung để dùng cơm chỉ cần chậm một phút thì đến một hột cơm nàng cũng không có mà ăn.
Minh Hằng ngày càng gầy đi trông thấy nhưng nàng vẫn không than không vãn, nàng bây giờ làm việc gì cũng thẫn thờ, bởi vì mọi cảm xúc đều đã mất đi thì lấy gì mà than với oán. Cho dù có oán cũng là oán chính bản thân mình. Ngu ngốc bị người ta đùa giỡn, lợi dụng mà vẫn không hay biết. Thảm hại biết bao nhiêu?
Nàng đang bưng chậu quần áo vừa giặt ra sân sau để phơi thì...
Rầm__
Một ai đó ngán chân nàng khiến nàng ngã nhào xuống đất, thau đồ to cứ thế đổ ra đầy sân làm bẩn hết hơn phân nữa. Những tiếng cười lanh lảnh vang lên, Minh Hằng đưa mắt nhìn thì thấy Nhật Anh cùng một đám người hầu đang đứng xung quanh, Nhật Anh liếc nhìn nàng chậc chậc hai tiếng rồi nói.
"Nè các người cũng quá đáng rồi đó, dù sao trước kia người ta cũng mém trở thành phu nhân của các người đó nha, nếu sau này mà Đồng tổng mà ân sủng lại cô ta thì các người sẽ bị đuổi việc là cái chắc."
Minh Hằng không hề bất ngờ khi nhìn Nhật Anh đột nhiên lại trở mặt như vậy, từ sau lần Ánh Quỳnh bắt gặp nàng ở cùng Tóc Tiên thì nàng đã ngồi lại và suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc thì cũng biết cái bẫy này là do ai đã sắp xếp để đưa nàng vào. Trách là trách nàng quá ngây thơ tin người mà thôi. Dù sao cũng bỏ đi, Nhật Anh có bày ra cái bẫy này hay không vốn không quan trọng vì thật ra vị trí của nàng không là gì cả trong lòng của Ánh Quỳnh.
Nàng không nói gì cũng chẳng trách ai, cố ngồi dậy nhặt từng mớ quần áo bỏ vào thau, xem ra...lại phải để vào máy mà giặt lại rồi.
Nhật Anh cùng những hạ nhân xung quanh thấy nàng không buồn phản ứng gì thì tức giận vô cùng. Nhật Anh đá văng thau đồ trong tay Minh Hằng nói.
"Cô còn giả bộ thanh tao cái gì chứ Lê Ngọc Minh Hằng? Cô nhìn xem bây giờ cô là ai? Thành ra bộ dạng gì mà còn giả vờ?"
"Nhật Anh cần gì phải lắm lời với cô ta, thứ đàn bà lẳng lơ thích trèo cao như cô ta té đau thì cũng là đáng thôi, chắc ba mẹ của cô ta chẳng ra gì nên mới dạy dỗ cô ta thành ra như vậy."
Trúc độc địa nói khiến Minh Hằng không nhịn được ngước lên nhìn, chửi mắng nàng sao cũng được nhưng đụng đến cha mẹ nàng thì vạn lần không được.
Nàng từ tốn đứng lên bước lại gần Trúc nói.
"Cha mẹ tôi dạy tôi thế nào không cần cô phải biết chỉ biết là họ không bao giờ dạy tôi độc mồm như cô, còn nữa...nói tôi vậy mấy người có xem lại mình không? Cũng vị trí ngang như tôi thì có gì mà lên mặt. Tôi nhớ không lầm các cô đã làm cho Đồng gia cũng đã lâu mà vẫn không lên được nhà trên để làm chắc là do suốt ngày ăn ở không đi soi chuyện thiên hạ phải không? Tôi có ra làm sao đi nữa thì nhà các cô cũng có mất miếng gạo nào không, ở không lo chuyện người ta chi bằng lo cho bản thân mình hay hơn. Còn cô nữa..."
Minh Hằng quay sang nhìn Nhật Anh nói tiếp.
"Cô suốt đời đi bầy mưu tính kế với người khác không thấy mệt sao, rốt cuộc cô đổi lại được gì, vẫn chỉ là một người được bao nuôi thôi, cũng là đồ chơi bên cạnh cô ấy thì có gì mà phải lên mặt. Cô đến cả vị trí của thứ đồ chơi như tôi khi xưa còn leo chưa đến thì cao sang hơn ai? Chi bằng lo ở đây giành giật vị trí xa hoa phù phiếm thì cô nên quay về nhà để chăm sóc mẹ già đang bệnh của cô thì hơn. Cô tưởng cô ta sẽ để ý đến cô sao, cô ta thật ra không hề biết yêu là gì, cho dù có yêu cũng là yêu chính bản thân cô ta mà thôi. Nếu không, tại sao mỗi ngày cô ta không tìm cô để hoan lạc mà lại dắt những nữ nhân khác nhau về nhà, cô thật ngu ngốc, sau bao nhiêu chuyện cô còn thảm hơn tôi. Ít nhất cô ta vẫn giữ tôi lại còn cô, ngay cả giữ lại cô ta cũng không muốn, còn phải nhờ tôi xin dùm vậy mà ở đây mà cao ngạo ư?"
"Cô..."
Chát__
Nhật Anh giận quá hoá thẹn tát một bạt tai lên mặt Minh Hằng, Minh Hằng không hề tức giận chỉ bật cười khiến ai cũng tưởng như nàng đã phát điên đến nơi, Trúc lúc này mới lên tiếng.
"Chị Nhật Anh hay cho nó một bài học đi để nó không còn chửi bới ai được nữa."
"Được...các người giữ cô ta lại, cởi áo ra, dạo này đăng những clip nhạy cảm lên mạng cũng được tiền lắm đó nha."
"Các cô muốn làm gì?"
Minh Hằng bất giác lùi lại, Nhật Anh cười gian xảo.
"Cô ban nãy chửi người hay quá mà bây giờ không chửi nữa sao? Bắt cô ta lại."
"Vâng..."
Bọn người hầu chưa kịp vây tới đã nghe một tiếng sủa lớn, Mèo từ đâu phóng ra chắn trước mặt Minh Hằng, nó nhe hàm răng nhọn như để lăm le muốn xé xác ai dám chạm vào người nàng khiến bọn người kia hoảng sợ bỏ chạy, chỉ còn lại Minh Hằng ngồi sụp xuống đất ôm lấy bã vai mình mà run rẩy. Mèo đi lại gần nàng, vươn lưỡi liếm lên mặt nàng như muốn giúp nàng lau đi nước mắt. Minh Hằng ôm lấy Mèo khóc nấc nở, nàng nói trong nghẹn ngào.
"Mày chỉ là động vật thôi mà còn có tình người như vậy cớ sao chị ta lại máu lạnh đến thế kia? Đáng hận hơn là tại sao biết chị ấy đùa giỡn tình cảm của tao mà tao vẫn còn yêu chị ấy đến vậy, là tại sao chứ?"
------
ùm banh chành lun, mà mng ơi bộ mỗi lần tui up chap nó k có tb hã mng, bth tui up thì nó có tb mà fic này up k có, bị flop lòi luôn á💆🏻♀️💆🏻♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com