Chap 17: Tương lai
Ánh Quỳnh mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng được bài trí vô cùng gọn gàng với tone màu chủ đạo là màu xám nhạt. Cô nhìn vào trang phục đang mặc, là sơ mi trắng kết hợp cùng bộ vest đen, cà vạt màu đen tuyền. Phía dưới là quần âu bao trọn lấy đôi chân dài thẳng tắp. Trên bàn còn có một vài giấy tờ, có vẻ là văn bản pháp luật và những thứ có liên quan.
Trong khi Ánh Quỳnh còn chưa hết ngỡ ngàng thì có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa từ từ mở ra. Một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đi vào. Ánh Quỳnh mời họ ngồi, người đàn ông lên tiếng.
"Đồng luật sư, chúng tôi rất biết ơn cô. Chúng tôi thật không biết cảm ơn cô như thế nào nữa. Đây là toàn bộ chi phí còn lại của vụ kiện này, một lần nữa cảm ơn cô rất nhiều."
Người đàn ông đặt một chiếc phong bì dày cộm lên mặt bàn. Ánh Quỳnh lúng túng nói: "A... không... không có gì, cảm ơn các vị vì đã tin tưởng tôi."
"Đồng luật sư khách sáo quá." Người phụ nữ nở nụ cười.
Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói tiếp: "Trần luật sư, tới lúc chúng tôi phải đi rồi. Tạm biệt cô."
"Tạm biệt!" Ánh Quỳnh đứng dậy tiễn hai vị khách ra ngoài.
Bên ngoài đã nhá nhem tối, khi cô quay trở lại vào bên trong thì điện thoại trên bàn vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn tới từ tài khoản có biệt danh là "Vợ 🐽"
Biệt danh đơn giản nhưng lại rất mùi mẫn.
"Hôm nay chị có làm món thịt sườn xào chua ngọt mà em thích nè, mọi người đều đã tới rồi, nhớ về sớm nha."
Ánh Quỳnh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình, sau đó lại nhìn tới ngày tháng trên đó. Hiện tại đã là 7 năm sau, nghĩa là cô lúc này đang là Đồng Ánh Quỳnh 23 tuổi!!
Vậy vợ của cô, là ai?
Tự nhiên cô tò mò muốn biết xem vợ của mình 7 năm nữa sẽ là ai quá đi mất!
Vuốt mở tin nhắn, thật may vì điện thoại của Ánh Quỳnh nhờ face id nên có thể mở khoá được, chứ nếu bắt nhập mật khẩu thì chắc cô cũng chịu thua. Bây giờ chỉ cần ấn vào giao diện tài khoản của "Vợ 🐽" là có thể biết được ai là vợ tương lai của cô rồi.
Nhưng ngay lúc ấy, màn hình điện thoại đột nhiên tối đen. Ánh Quỳnh nhíu mày, ấn giữ nút nguồn. Trên màn hình hiện lên biểu tượng cục pin, nhưng bị cạn.
Điện thoại hết pin mất rồi!
Bây giờ phải làm sao đây? Cô cũng chỉ mới vừa "xuyên không" tới tương lai thôi mà, điện thoại hết pin, sạc thì không có, nên làm thế nào đây??
Trong lúc đang loay hoay không biết làm thế nào thì cánh cửa vang lên tiếng gõ đều đều, sau đó một người phụ nữ nhìn rất quen mắt tiến vào.
"Quìn, em vẫn còn ở văn phòng à, chị vừa đứng ở dưới sảnh, không gọi được em nên lên tận đây tìm em. Biết hôm nay em đem xe đi bảo dưỡng nên tiện đường ghé qua đây, có muốn về ké không?"
"Chị... chị là Bùi Lan Hương?" Ánh Quỳnh hỏi.
Dù người phụ nữ trước mắt cô đã trưởng thành, mang vẻ đẹp của một nữ nhân chín chắn, nhưng cô vẫn nhận ra những nét quen thuộc trên mặt chị gái của mình.
Lan Hương sờ sờ trán của Ánh Quỳnh, cau mày hỏi: "Tự nhiên em cư xử lạ vậy?"
"Ah... đâu có đâu có, chị ba, cho em đi nhờ xe về nhà nha?" Ánh Quỳnh cười khoác tay chị gái.
"Được rồi, em xong việc rồi hả?"
"Dạ, xong rồi!"
Ánh Quỳnh tắt hết các thiết bị điện trong căn phòng, sau đó đi ra ngoài. Bên ngoài là một hành lang, phía cuối hành lang có thang máy. Hai người đi vào thang máy, nhìn bảng điều khiển, Ánh Quỳnh mới thấy ngỡ ngàng, toà nhà mà tương lai cô làm việc có những 52 tầng!!
Thang máy đưa Ánh Quỳnh và Lan Hương xuống tầng hầm, là bãi để xe.
Ánh Quỳnh ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, toàn bộ thành phố lung linh huyền ảo hiện ra trước mắt cô. Thành phố này thật lạ lẫm, không biết đây có phải thành phố Hồ Chí Minh trong tương lai không?
"Nghĩ gì vậy? Nhớ vợ à?"
Thanh âm trêu chọc của Lan Hương vang lên. Ánh Quỳnh đỏ mặt, cô lên tiếng.
"Đâu... đâu có...."
"Ồ, đi làm cả ngày mà không nhớ vợ, lát nữa chị phải mách vợ của em mới được." Lan Hương càng cao hứng.
"Ơ???"
Trong đầu của Ánh Quỳnh chỉ hiện ra hình ảnh Bùi Lan Hương lạnh lùng ít nói. Bùi Lan Hương của 7 năm sau sẽ lột xác thành một người vui tính như thế này sao?
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một khu chung cư cao cấp. Ánh Quỳnh xuống xe.
"Tạm biệt chị, cảm ơn đã đưa em về ạ."
"Eo ôi, Đồng luật sư à, từ bao giờ mà em lại khách sáo với cả chị gái ruột của mình vậy?" Lan Hương làm ra bộ dáng tủi thân.
Ánh Quỳnh cạn lời, cô thực sự chưa quen với một Bùi Lan Hương như thế này.
Lan Hương nhìn đồng hồ trên xe, vội nói: "Tạm biệt Quìn, nay chị có hẹn với Ái Phương nuông chiều, đi nha."
Lan Hương khởi động xe, sau đó rời đi. Ánh Quỳnh nhíu nhíu mày, thầm cảm thán trong lòng: "Ái Phương nuông chiều? Là học tỷ Phan Lê Ái Phương sao? Hai chị ấy yêu nhau cũng bền thật!"
Nhưng hiện tại ngay lúc này đây Ánh Quỳnh không biết nên làm gì tiếp theo, toà chung cư này có tới tận 20 tầng nhà. Rốt cục thì nhà của cô ở căn hộ số mấy chứ???
Bảo vệ thấy cô gái cao cao đứng ở sảnh, bước ra hỏi: "Đồng Ánh Quỳnh? Cháu đứng đây làm gì thế?"
"A... bác... bảo vệ?" Ánh Quỳnh nhìn đồng phục bảo vệ của người trước mặt.
"Hồi nãy cô Lê cứ chốc chốc lại xuống hỏi xem cháu đã về nhà chưa đấy."
"Cô Lê? Lê... Lê Thuỳ Phương?!!!"
Vợ của cô là Lê Thuỳ Phương sao?
Ánh Quỳnh có chút hụt hẫng. Vừa lúc ấy, tiếng chuông thang máy vang lên "ding...dong..."
Bước ra khỏi thang máy là một cô gái có mái tóc vàng hoe, áo phông oversize rộng rãi phối cùng quần jogger và đôi giày jordan trẻ trung. Cô gái ấy tiến lại gần Ánh Quỳnh.
"Quìn, vừa về hả, mau lên nào!"
Cô gái trước mặt nhìn rất quen, trong lúc đi thang máy, Ánh Quỳnh rụt rè hỏi: "Cậu là Lê Thuỳ Phương nhỉ?"
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com