Chương 16: Càng khiến ta chết nhanh hơn
Đêm tối gió lớn, kẻ thù đối diện trời.
Đêm khuya, Chương Ngư Ca bị "bạn học mới" hẹn ra ngoài trước khi ngủ, lúc này nhìn chồng danh nghĩa và tình yêu của chồng, cổ họng cô cảm thấy lạnh.
Cô không muốn đến, nhưng người đã đến rồi, không thể trốn tránh, cô bèn ho khan một tiếng, cố ý lớn giọng: "Mã huynh hãy nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ ta, ta sẽ về ngay thôi!"
Hàn Khang cười khẩy một tiếng.
Chương Ngư Ca coi hắn ta như đang nói nhảm, người này trong mắt cô chỉ là một kẻ điên.
Giờ đây biết được thân phận của hai người họ, mặc dù có thể hiểu được sự không hài lòng của Hàn Khang khi nhìn thấy người tình của mình lấy người khác, nhưng với tư cách là một trong những người liên quan, cô đương nhiên không có thiện cảm với hắn ta.
Dù sao thì nếu hắn ta chỉ là một người bình thường ghen tuông đau khổ, cô có thể cảm thấy áy náy mà nhường nhịn, nhưng hắn ta lại là một người có võ nghệ mạnh mẽ, sẵn sàng bóp cổ giết người khi không vừa lòng, thì cô có thể đồng cảm với hắn ta sao?
Cô còn không bằng đồng cảm với cái cổ của mình có dễ gãy hay không!
Hàn Khang cũng không muốn để ý đến cô, khi thấy chỗ này chỉ có ba người họ, hắn ta trước tiên liếc Chương Ngư Ca rồi nhìn về phía Trương Triết.
Hai tay ôm ngực, kiếm vẫn cầm trong tay: "Hoài Viễn, thân thể của huynh không thể thức khuya."
Trương Triết nhìn hắn ta một cái như để an ủi, rồi dịu dàng nói với Chương Ngư Ca: "Cô đừng sợ, ta thay Vinh Đoan xin lỗi cô, dù sao huynh ấy cũng từng muốn mạng sống của cô, ta sẽ không yêu cầu cô tha thứ. Chỉ cần cô đừng quá lo lắng, có ta ở đây, huynh ấy nhất định sẽ không làm hại đến mạng sống của cô."
Chương Ngư Ca: "..."
Chồng yêu quý của ta, lời này của ngươi chỉ khiến ta chết nhanh hơn thôi!
Quả thật, vừa nói ra lời đó, sát khí của Hàn Khang không thể nào ngăn cản được, nếu không có Trương Triết ở đó, có lẽ hắn ta đã rút kiếm rồi.
Chương Ngư Ca tổ chức lại ngôn từ, nói: "Về chuyện đó, ta rất xin lỗi, thực ra tối hôm đó ta cũng không nhìn rõ hai người trông như thế nào. À, ta có thể hỏi huynh một việc không? Ta cảm thấy hai người... Tại sao huynh lại muốn cầu hôn với Chương gia ta?"
Là lá chắn?
Nhưng điều đó cũng không nên như vậy!
Trương gia dù sao cũng là sĩ tộc, mặc dù quyền lực không lớn, nhưng cũng không thể so với Chương gia đã suy tàn. Hơn nữa, hiện nay phong khí rất thoáng, thậm chí có hai người đàn ông kết nghĩa huynh đệ sống bên nhau cũng không phải là vấn đề lớn, không ai cảm thấy điều này có gì to tát.
Trương Triết im lặng một lúc: "Di ngôn của mẹ ta trước khi mất là bảo ta cưới cô, cô là..."
Hắn ta dừng lại một chút: "Cô hợp với bát tự ta, cho nên mới như vậy."
Chương Ngư Ca: "..."
Cô nuốt nước bọt, lại nhìn Hàn Khang, dũng cảm mở miệng: "Mẹ huynh có phải bị người khác lừa không? Ta hợp bát tự huynh, có thể trong đêm tân hôn cắt cổ huynh sao?”
Đây là kẻ mù nào tính toán vậy!
Keng——
Kiếm sắc ra khỏi vỏ, Trương Triết lập tức chắn trước mặt cô: "Vinh Đoan!"
Hàn Khang chỉ có thể hận mà thu kiếm lại: "Huynh vẫn bảo vệ cô ta!"
Chương Ngư Ca suy nghĩ rằng chuyện này cũng không ổn, hai người họ tình ý mặn nồng, "tình địch" lại là loại mà vừa không hợp ý thì đã giết người, nên phải nhanh chóng tự tách mình ra!
Cô nói: "Trương công tử, thực ra ta cảm thấy, giờ ta đã chạy trốn, thực tế chứng minh, lệnh phu nhân bảo kẻ bói cái này không chính xác. Vậy nên, thôi đi, chúng ta cứ dừng lại đi, dù gì cũng không có duyên do, huynh nói có đúng không?"
Nghe cô nói như vậy, sát khí trên người Hàn Khang giảm bớt nhiều, ném cho cô một ánh mắt "cô cũng biết điều đấy".
Trương Triết mím môi: "Cô là một cô nương..."
Hàn Khang không kiên nhẫn nói: "Huynh sắp nguy khốn, thậm chí vì cô ta mà nói rằng mình đã giết vợ vứt xác ngoài đồng hoang, nếu đã như vậy, thì coi như không có cô ta thì tốt thôi! Chẳng mấy chốc, huynh cũng cho cô ta một ít vàng bạc, dù sao trong mắt người Trương gia, đại phu nhân đã qua đời, huynh còn gì làm khó xử nữa?"
Chương Ngư Ca mắt sáng lên, còn có việc tốt này?
Cô lập tức hành lễ cảm ơn: "Cảm ơn Trương công tử đã rộng lượng!"
Rồi nhìn về phía Hàn Khang: "Hàn huynh nói không sai, Trương gia đại phu nhân đã qua đời, vậy thì không có chuyện gì của ta nữa!"
Trương Triết cắn môi, một lúc lâu mới nhìn về phía cô, nói một cách khó khăn: "Vậy ta... sẽ viết cho cô một phong thư hòa ly."
Chương Ngư Ca: "..."
Cô gãi đầu, tuy nói con của cha đã toàn quân tiêu diệt, nhưng sau này sẽ sinh ra vài đứa nữa?
Biết đâu lại có người đến giết mình... cũng không phải không thể, nên sau này không chừng cô phải đổi tên đổi họ, như vậy phong thư hòa ly cũng không có tác dụng, liền nói: "Cái này không cần nữa chứ?"
Cô thậm chí không cảm thấy mình là một người vợ, có ly hôn hay không cũng chẳng quan trọng.
Hơn nữa trong thư viện này, ngoài Chúc Anh Đài, khắp nơi đều là đàn ông, thứ này bên người còn có khả năng bị người khác phát hiện.
Không ngờ, vừa dứt lời, sát khí của Hàn Khang lại lạnh lẽo phóng tới, âm trầm: "Cô vẫn muốn chiếm giữ vị trí chính thất của Hoài Viễn?"
Chương Ngư Ca: "..."
Thật sự, cô cảm giác như mình có bệnh nặng vậy!
Hình như mình là kẻ thứ ba xen vào, vội vàng nói: "Đợi lát nữa có thời gian thì viết là được."
Coi như nhận được thì lập tức thiêu luôn!
Trương Triết thở dài: "Nếu như cô muốn, mấy ngày nữa khi người hầu nhà ta đến, ta sẽ giao cho cô năm trăm lượng vàng, về sau cô... xuống núi đi, trên núi này cuối cùng không thích hợp với cô."
Chương Ngư Ca nhíu mày, ban đầu khi nghe Hàn Khang nói vậy, cô còn tưởng là Trương Triết bí mật phái người chỉ thị mình lên núi, giờ nghe ý nghĩa trong lời hắn ta, lại không phải như vậy?
Thế thì khi đó bên tai nguyên chủ ám chỉ Vạn Tùng thư viện tuyệt đối an toàn lại là ai?
Vì suy nghĩ mà xuất thần, khi cô bước ra ngoài đình đã không chú ý xung quanh, đợi khi tiếng gió rít bên tai truyền đến thì đã muộn, chỉ có thể mắt nhìn ánh dao lạnh lẽo của mũi tên lao vào ngực mình.
Keng——
Lưỡi dao bay tới, Hàn Khang tay trái ôm Trương Triết, tay phải cầm đao đánh bay mũi tên lên thân cây, nhân tiện kéo cô dậy, từng người từng người, nhẹ nhàng nhảy lên nơi có ánh sáng.
Hàn Khang sắp tức chết rồi: "Trên người cô có nhiều rắc rối như vậy, nhanh chóng chết đi cho rồi!"
May mà không ở lại nhà họ Trương, nếu không thì Hoài Viễn sẽ bị cô kéo chết mất!
Chương Ngư Ca nhanh chóng cảm ơn: "Cảm ơn Hàn huynh!"
Trong đầu cô vẫn đang lóe lên hình ảnh vừa rồi, mũi tên rung rinh bên ngoài thân cây... thật là đáng sợ!
Lực đạo trực tiếp xuyên qua thân cây, nếu không phải Hàn Khang hành động nhanh, e rằng cô đã bị đâm thủng rồi!
Trương Triết nhanh chóng vỗ vai cô, lo lắng nhìn cô: "Cô không bị thương chứ? Hay là cô qua ở cùng ta, ta cũng có thể..."
"Không cần! Cảm ơn Trương công tử!" Chương Ngư Ca nhanh chóng từ chối.
Mặc dù vừa rồi Hàn Khang đã cứu cô, nhưng cô nghĩ có thể là vì cô không còn là đối thủ tình trường của hắn ta nữa, nếu cô thật sự vô liêm sỉ chuyển tới ở đó, e rằng không sống nổi qua đêm.
Trương Triết có chút thất vọng: "Vậy cô tự chăm sóc mình nhé, ta cũng biết con trai của Mã thái thú, cô ngoan ngoãn một chút, cầu xin hắn bảo vệ cho cô. Cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện thân phận của cô, chỉ cần xuống núi là không có vấn đề gì. À, nếu trong vài ngày tới có rắc rối gì, cô cứ đến tìm ta..."
Chương Ngư Ca: "..."
Mặc dù biết hắn ta là có ý tốt, nhưng hắn ta thì lại có gương mặt thiên thần, lời lẽ thì lại dài dòng giống như Đường Tăng.
"Được rồi!" Hàn Khang không chịu nổi nữa, trực tiếp kéo người đi.
"Vinh Đoan, ta không yên tâm về cô ấy." Giọng nói của Trương Triết lại truyền đến.
Hàn Khang: "..."
Hàn Khang tức giận nói: "Huynh chỉ bắt nạt ta không nỡ từ chối huynh!"
Rồi hung hăng lao đến, ngay khi Chương Ngư Ca bị ánh mắt hung dữ của hắn ta hù đến dựng tóc gáy, hắn ta liền trực tiếp nắm cổ áo cô, bay về phía khu ký túc xá.
Đến nơi rồi ném cô ở cửa: "Nhanh vào đi!"
Chờ Chương Ngư Ca loạng choạng đứng vững lại, nói cảm ơn, hai người mới cùng nhau rời đi.
"Ngư Ca!"
Cô vừa định vào thì mơ hồ nghe thấy giọng của Địa Nhất.
Còn chưa tìm, Địa Nhất tự mình tìm đến, nhỏ giọng nói: "Công tử!"
Chương Ngư Ca thở phào, dẫn hắn ta rời khỏi cửa viện, nghiến răng nói: "Về phía cha ta, mấy đứa trẻ đã được cứu về hết chưa? Vừa rồi ta ra ngoài với Trương Triết, lại có người muốn giết ta!"
Nói đến đây, cô bỗng hỏi: "Nếu các người đã tìm thấy ta, chắc chắn biết chuyện của nhà họ Trương, sao không nói gì?"
Địa Nhất: "Không nghĩ ra?"
Chương Ngư Ca: "..."
Được rồi, cô cũng không có tư cách tức giận, người ta chỉ không muốn cô chết, cũng không có nói nhất định phải để ý đến cô.
Thấy cô không nói gì, Địa Nhất tưởng cô tức giận, liền nói: "Thuộc hạ sẽ đi tìm dấu vết của kẻ cướp, nhất định phải chém chết kẻ đến đó, để đảm bảo an toàn cho công tử!"
Chương Ngư Ca: "..."
Chương Ngư Ca mặt mày cảm động: "Ngươi vất vả rồi!"
Sau đó đứng ở cửa, chờ hắn ta rời đi mới vô cảm mà quay người rời đi.
Kết quả vừa quay mặt, mũi đã đụng phải một bức tường cứng, lập tức đau đến chảy nước mắt.
Mã Văn Tài cau mày lui một bước: "Trở về thì nghỉ ngơi, còn bốn ngày nữa phải khảo hạch, đừng chậm trễ.”
Chương Ngư Ca: “…”
Thì ra Hàn phu tử cho phép cô nghỉ phép là có thể không đi học, không có nghĩa là không đi thi?!
Chương Ngư Ca nhét tim theo hắn đi vào, đương nhiên cũng không có chủ ý bóng đen bên ngoài chợt lóe rồi biến mất.
-
Đêm khuya, trong chuồng heo tiếng ngáy không ngừng.
Trong chuồng heo số 2, một gói giấy dầu từ trên trời giáng xuống, rơi vào mặt Chương Diệu Tổ.
Chương Diệu Tổ đập miệng một cái, đang muốn xoay người, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, mắt vừa mở, liền đối diện với một tầm mắt tà ác trong đêm tối.
A!
Hắn ta kêu một tiếng ngắn, lại sợ mình bị người trước mắt này sớm giết chết, liền nhanh chóng che miệng, điên cuồng rơi lệ.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn này, Chương phụ và Chương mẫu ngủ bên cạnh cũng đủ tỉnh lại.
Ngay sau đó, chính là một nhà ba người che miệng mình, điên cuồng rơi lệ.
Kẻ mặc áo đen khàn khàn nói: "Trương gia đại công tử không chết, người kia đã lừa các ngươi, bao thuốc này các ngươi nghĩ biện pháp để cô ta uống, nếu không ngày sau buổi sáng, các ngươi cũng không cần tỉnh lại."
Người đàn ông?
Đầu óc ba người trong nháy mắt xoay chuyển, ngay cả phản kháng cũng không có, liên tục gật đầu: "Được!”
Chương Diệu Tổ vội vàng nhét gói giấy dầu vào trong ngực: "Hảo hán yên tâm, ngày mai ta nhất định để cô ta ăn độc dược này!”
Người áo đen dừng một chút: "Nếu thân phận nữ nhi của cô ta bị lộ ra ngoài để người khác phát hiện, các ngươi cũng phải chết!"
Chương Diệu Tổ: “…”
Chương phụ vỗ lên đầu hắn ta một cái, sau đó khom lưng: "Ngài yên tâm, chúng ta cam đoan ngày mai hoàn thành phân phó của ngài!"
Người áo đen "Ừ" một tiếng, vì bảo toàn lại để lại một khối vàng: "Hảo hảo làm việc, sự thành sau đó còn có trọng thưởng!"
Nếu không phải nhân thủ bên mình hao tổn quá nhiều, người nọ lại có chút tà tính, không cách nào giết chết, hắn ta cũng sẽ không tới tìm mấy tên phế vật này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com