Ss2-Chương 3: Quái Vật Tấn Công
"Tôi nhắc lại một lần nữa, yêu cầu cô giơ hai tay lên!" - Jasmine gằn giọng nói.
Cô im lặng, nhưng cũng dần dần đưa hai tay của mình lên. Jasmine thấy vậy liền tiến đến lục soát cơ thể của cô.
"Hừm, kì lạ thật." - Jasmine dừng lại rồi nói tiếp: "Này tù nhân Jaki. Hãy khai báo cho tôi biết cô đang giấu cái bộ đàm ở đâu!"
"Bộ đàm?" - Cô quay lại hỏi.
"Khi nãy tôi bắt gặp cô đang trò chuyện với một ai đó, nhưng ở quanh đây lại chẳng có ai cả. Chắc chắn là cô đang bí mật liên lạc với ai rồi!" - Jasmine nói. "Cô hãy khai ra mau, rốt cuộc cô đang giấu nó ở đâu?"
Chà! Có vẻ như nàng không có ý định bỏ qua cho cô đâu nhỉ?
"Cô nhầm rồi." - Jasmine nghe vậy không khỏi thắc mắc.
"Tôi bị tự kỉ nên hay nói chuyện một mình ấy mà." - Cô nói với một vẻ mặt vô cảm.
Jasmine nghe xong cũng không khỏi ngỡ ngàng. Cô nói mình bị tự kỉ? Vô lí! Có ai bị tự kỉ như cô bao giờ không chứ? Nhưng cảm thấy không thể bắt cô mở miệng ra nói điều gì, Jasmine mới thở dài và thả cô đi. Cô cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đội trưởng Jasmine à, lẽ nào cô thật sự tin lời nói dối đó sao? Nhưng thấy cô ta rời đi thì cô cũng liền gạt đi những suy nghĩ đó.
"À phải rồi, Layla." - Cô nhớ ra.
Nhưng bây giờ để nhỏ một mình thì cô sẽ cảm thấy tội lỗi lắm. Cô thở dài, rồi từ từ quay trở lại chỗ cũ. Nhưng suy nghĩ về những gì mà Zero đã nói, cô vẫn không thể hiểu được. Rốt cuộc điều mà hắn muốn nói là gì?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau một lúc, cô cuối cùng cũng đã quay trở về chỗ cũ.
"A! Jaki! Cô đây rồi! Đi thôi, chúng ta cùng đi chèo thuyền nào!" - Layla đề nghị.
Mặc dù không thích nhưng cô vẫn tiến đến ngồi lên chiếc thuyền và chèo cái bè. Đột nhiên Layla kéo tay áo của cô khiến cô không khỏi thắc mắc.
"Nhìn kìa Jaki, là một cái cửa hang! Chúng ta hãy mau qua đó đi! Nhìn đẹp ghê á!" - Layla nói.
"Cô có chắc là mình muốn đến đó không? Trông nó..có vẻ nguy hiểm đấy." - Cô nói.
"Không sao đâu mà, chúng ta chỉ ngắm bên ngoài thôi, đừng có lo!" - Layla trả lời.
"Thôi được rồi."
Cô cùng Layla chèo đến gần cửa hang.
"Ôi, tiếc quá! Ước gì có điện thoại ở đây nhỉ? Tôi muốn chụp một tấm làm kỉ niệm quá!" - Đang vui vẻ thì đột nhiên tinh thần của Layla lại suy sụp xuống.
"Này, cô đang buồn à?" - Cô hỏi.
"Hả? À! Không. Chỉ là..cứ nhắc đến việc chèo thuyền thì tôi lại cảm thấy tiếc!" - Layla nói.
"Hả?" - Cô thắc mắc nhìn.
"Đó là..chuyện lúc nhỏ của tôi" - Layla buồn rầu nhìn.
"Hồi nhỏ, ở gần nhà tôi có một cái hồ trông rất là đẹp. Tôi đòi mãi, bố tôi mới chịu đi chèo thuyền cùng. Thật là hiếm khi bố tôi bỏ ra thời gian để chơi với tôi, bởi vì ông ấy lúc nào cũng bận việc cả. Trong lúc ngồi trên thuyền, bố tôi nhớ đến bài kiểm tra của tôi đạt được điểm cao, nên ông ấy đã vui vẻ tặng cho tôi một cái vòng hoa. Tôi vô cùng trân trọng món quà ấy, nó là món quà duy nhất mà bố tôi tặng bằng cả tấm lòng của mình, dường như bởi vì vòng hoa ấy chính là món quà mà bố tôi đã tặng cho mẹ. Tôi cũng đã đề nghị bổ quay trở lại với mẹ, nhưng ông ấy không đồng ý, còn khá là buồn nữa, tôi thấy như vậy cũng không dám đòi hỏi thêm. Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, chả biết từ bao giờ mà cái vòng hoa đã rơi xuống hồ, ông ấy không hề trách cứ mà còn cười nói vui vẻ với tôi. Nhưng vì công việc nên bố con tôi cũng không được đoàn tụ được bao lâu mà phải rời xa nhau."
Layla nở một nụ cười cay đắng mà quay sang nhìn cô: "Chuyện là như vậy đấy. Hôm đó, tôi tiếc hùi hủi luôn. Tuy nó chỉ là một cái vòng hoa thôi, nhưng tôi vô cùng trân trọng tình yêu của bố dành cho mình!"
Cô không nói một lời nào, im lặng nhìn Layla.
Một lúc sau, Layla mới nói: "À! Xin lỗi cô nhé! Đang đi chơi mà tôi lại kể chuyện đó làm không khí trở nên u sầu như vậy!"
"Tôi chưa bao giờ đồng ý muốn đi mà." - Cô lạnh lùng nói.
"Haha! Cũng phải nhỉ!" - Layla mỉm cười.
Khi đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng nhau, mặt nước bỗng phun lên như núi lửa. Nước văng vào người của cả hai, cảm thấy ngỡ ngàng cả hai người liền quay lại nhìn.
"Đ-Đó là..!?" - Layla hoảng hốt nhìn về sinh vật phía trước.
"Hippo..campus?" - Cô tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Con quái vật gầm gừ, kêu lên một tiếng rồi lặn xuống dưới nước. Trước sự ngỡ ngàng của Layla, cô bế nhỏ lên nhảy xuống khỏi thuyền, đúng khoảnh khắc ấy, con quái vật trồi lên từ dưới nước phá tan chiếc thuyền.
"A! Cảm ơn! Sao mà cô biết nó sẽ tấn công thế?" - Layla hỏi.
"Đoán thế." - Dù sao Hippocampus cũng không phải là loài cá hiền lành gì, đương nhiên nó cũng sẽ không để yên cho cô và nhỏ vì đã xâm phạm đến lãnh thổ của nó đâu.
"Ô-Ối, chiếc thuyền đã bị vỡ rồi!" - Layla hoảng hốt nói.
"Phiền quá đi mất." - Cô chán ghét nói.
Hippocampus hú lên một tiếng, chiếc cổ dài của nó tiến đến lao thẳng tới, định nuốt chửng cô nhưng không may là cô đã chặn được. Nhưng không bỏ cuộc, nó quyết định lặn xuống dưới nước.
"Hả? G-Gì vậy? Nó bỏ chạy rồi?" - Layla thắc mắc.
"Không đâu."
Cô nhìn xung quanh. Ở đây cũng không có thứ gì hữu dụng cả, chưa kể nơi này chỉ toàn là nước, muốn chiến đấu với thủy quái thì không dễ dàng một chút nào. Bỗng mặt nước rung chuyển, Hippocampus trồi lên khỏi mặt nước. Nó nhắm vào Layla, ngậm nhỏ ở trong miệng di chuyển xa khỏi mặt bờ.
"Layla!"
Từ hư không xuất hiện một bộ xương, nó tiến đến và tấn công Hippocampus. Cô thấy vậy không khỏi ngỡ ngàng. Loại sức mạnh này.. Cô quay ra đằng sau nhìn. Layla thoát ra được khỏi miệng Hippocampus và leo lại về bờ.
"Layla, cô không sao chứ?" - Cô hỏi.
"Tôi không sao đâu!' - Layla đáp. "Nhưng mà nó là thứ gì thế? Vừa rồi nó đá văng con quái vật ra xa để cứu tôi đấy!"
"Theo tôi đoán..thì đó là thứ mà Rose vừa triệu hổi ra." - Cô quay lại nhìn chủ nhân của bộ xương đó.
"Sao các cô không lo đi săn đi mà lại qua đây chơi? Tôi mà không đi ngang qua đây thì hai cô tiêu đời rổi!" - Rose lạnh lùng nói.
"A! Cho bọn tôi xin lỗi! Còn về chuyện này thì..cô đừng méc Jasmine nhé!" - Layla nói
"Tôi không có rảnh! Đi theo tôi nào, ở đây có một lối dẫn vào đất liền đấy!" - Rose nói xong liền rời đi trước.
"Ơ kìa Rose, đợi bọn tớ với!" - Layla liền vội vã kéo tay cô đi theo Rose.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cả ba cùng nhau tiến vào đất liền. Đi thêm được một đoạn đường thì một mùi hương lan toả đến khắp khu vực của cả ba.
"Ủa, Issac kìa, còn có cả Vanessa nữa!" - Layla chỉ tay nói.
Issac tỏ vẻ khá ngỡ ngàng rồi quay lại nhìn.
"Ủa? Mọi người? Jaki, Layla và..Rose?" - Issac tỏ vẻ thắc mắc.
"Hai người nướng gì trông ngon thế, cho tớ ăn ké một miếng nào!" - Layla chạy đến hớn hở nói.
"Ơ kìa, đó là miếng tớ đang ăn dở đấy!" - Issac tức giận nói. Layla dường như không để tâm tới lời nói đó mà vẫn tiếp tục thưởng thức con cá kia.
"Ủa mà hai người vừa đi đâu về thế? Sao đều ướt nhẹp hết thế này?" - Issac thắc mắc.
"À, cũng không có gì đâu. Bọn tôi gặp một con thủy quái, và may mắn là được Rose giúp đỡ." - Cô giải thích.
"Thế thì cô hãy ra đây vừa ăn vừa sưởi ấm đi! Cả cô nữa Rose!" - Issac đề nghị.
"Cảm ơn, nhưng tôi không có đói." - Rose lạnh lùng nói rồi rời đi.
"Cô ta lạnh lùng thiệt chứ!" - Issac nói nhỏ.
"Ủa mà Vanessa, cô thân với Issac hồi nào vậy?" - Layla hỏi.
"Hở? Một công chúa như tôi mà lại thân thiết với một dân thường quèn này á?" - Vanessa nói.
"Này này, ăn nói cho cẩn thận vào nhá! Cái tên dân thường quèn này chính là người đã cứu cô khỏi chết đuối đấy!" - Issac tức giận nói.
"Hả!? Nói cái gì cơ? Cứu sống tôi sao? Cứu sống kiểu gì khi lại để tôi ngã xuống dưới nước hả!?" - Vanessa tức giận nói.
"Đấy là do tôi sơ suất, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhảy xuống dưới nước để cứu cô còn gì nữa!?"
"Đấy mà gọi là cứu hả!?"
"Cô nói cái gì!? Có tin tôi ném cô xuống nước lần nữa không hả!?"
Và thể là Issac và Vanessa xảy ra mâu thuẫn nên đã cãi nhau ầm ĩ hết cả lên.
"Trông họ có vẻ thân nhau." - Layla nhíu mày nhìn.
"Cô ghen à?" - Cô hỏi.
Layla nghe thấy vậy liền giật nảy lên mà phủ nhận: "Tôi không có!"
Bắt đầu thấy nhức đầu, cô liền lên tiếng: "Ồn ào quá, im lặng hết đi!"
Cả hai người liền im lặng, không dám phát ra một lời nào mà tuôn ra những giọt mồ hôi lạnh.
"Cô ta thật đáng sợ!" - Vanessa núp đằng sau lưng Issac.
"Ê này! Bộ tôi là khiên chắn của cô hả!?" - Issac bất mãn nói.
"Mà nè Vanessa, sao cậu lại bị bắt vào tù vậy?" - Layla hỏi, đồng thời tách Vanessa ra khỏi Issac.
"Hừ! Nghĩ lại mà tức thiệt! Chuyện là hôm nọ, tôi đã lẻn cha tôi để đi vào trong rừng hóng mát. Đi được một đoạn thì bỗng dưng tôi nhìn thấy một hiện tượng lạ. Tôi thấy có một nhóm khoảng năm mươi người, mặc đồ màu cam và màu sọc đang cầm rìu chặt cây, thu lượm hoa quả, nhìn mặt của họ trông không giống người của người ngoài hành tinh chúng tôi lắm! Vì nhìn trông có vẻ đáng ngờ nên tôi định quay về lâu đài để báo với cha về sự việc này. Rồi tình cờ tôi phát hiện ra một cánh cổng màu tím được đặt ở một chỗ khuất người đi lại. Trong lúc đang mải mê nhìn nó thì tôi đã bị trượt chân ngã và ngã vào bên trong cánh cổng. Rồi khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác, không có một cái lâu đài, rừng cây, nhà cửa hay bất kì loài động vật nào cả."
Nói đến đây, Vanessa liền tức tối mà gằn giọng nói: "Một lúc sau thì có một đám người bao vây và bắt tôi lại. Rồi tôi bị khép vào tội xâm nhập nhà tù bất hợp pháp, và bị kết án tù mười hai tháng!"
"Hả?? Chỉ vậy thôi mà cũng bị bắt ư? Vô lí thế!" - Issac nói.
"Đúng vậy, tôi có làm cái gì đâu!? Tôi thề là tôi sẽ kiện ngược lại họ vì tội xâm nhập đất nước chúng tôi một cách bất hợp pháp!" - Vanessa tức giận nói. "Bọn họ thật là đáng ghét, tôi phải cho họ một trận mới được!"
"À, ừm..sắp hết giờ rồi đấy. Mọi người đã đi săn tới đâu rồi?" - Ivor nói từ đằng xa.
"Ối!" - Vanessa liền im lặng
"Thôi chết rồi! Tôi chưa đi săn cái gì cả, cá thì cũng đã lỡ ăn hết luôn rồi! Còn hai người thì sao" - Issac hỏi.
"Chưa luôn.." - Layla trả lời. Cô cũng lắc đầu.
"Mọi người cứ yên tâm! Bọn tôi câu được rất nhiều cá. Tôi sẽ chia đều cho tất cả mọi người!" - Một giọng nói vang lên.
"A! Chị Doris!" - Vanessa mừng rỡ nhìn.
"Ơ kìa chị Doris, chị định cho bọn em được sao? Dù gì thì nó cũng là cá mà nhóm chị câu được mà?" - Layla nói.
"Không sao đâu, em cứ nhận đi!" - Doris tươi cười nói.
Nhờ có nhóm của Doris chăm chỉ làm việc nên cả bọn đã thoát được một phen.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoàng hôn buông xuống, báo hiệu cho thời gian đi săn đã kết thúc. Các tù nhân đều đã tập hợp và xếp hàng đầy đủ.
"Chuyến đi săn đến đây là kết thúc, mọi người làm tốt lắm! Bây giờ thì hãy cùng tôi quay trở về nhà tù nào, mọi người lần lượt bước vào nhé!" - Ivor đề nghị rồi rời đi.
Các tù nhân cũng dần dần quay trở về theo chỉ thị của Ivor.
"Đội trưởng Jasmine. Tại sao cô lại ở đây?" - Cô thắc mắc.
Jasmine im lặng không nói gì, một lúc sau nàng thở dài: "Nhiệm vụ của tôi là quan sát hành vi của cô đấy, tù nhân Jaki. Bởi vì thế, đừng bao giờ làm chuyện mờ ám đằng sau lưng của tôi nhé!"
Nói xong, nàng liền rời đi. Cô nhìn theo bóng dáng ấy biến mất dần, ánh mắt có phần lạnh lẽo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com